Cũng trong lúc đó, danh sách chủ hộ biệt thự ở Úy Lam đã sửa chữa cũng được tra ra.
Điền Quân gọi điện thoại cho đội trưởng.
"Trước tiên tìm người họ Y." Vãn Hồi Chu phân phó qua điện thoại.
Ngón tay Điền Quân lướt xuống liên tục, dừng ở một hàng rồi bấm vào, "Đội trưởng tìm được rồi, là Dương Đồng Vĩ. Có tổng cộng mười biệt thự được sửa sang lại, theo chữ Y thì phù hợp với Dương Đồng Vĩ, còn có một người tên Uông Dương, nhưng người này theo cân nặng thì rất mập, không chắc có thể khiêng Chương Phong lên núi, Dương Đồng Vĩ này một mét tám, là hội viên của một Club, có thói quen tập thể hình."
Dương Đồng Vĩ (杨同伟): Yángtóngwěi, Uông Dương (汪洋): Wāngyáng
"Địa chỉ thì sao?" Vãn Hồi Chu hỏi.
"Đội trưởng, Dương Đồng Vĩ không hay ở biệt thự Úy Lam, bây giờ hắn đang ở một tiểu khu trong thành phố, được biết biệt thự Úy Lam đã mua được bốn năm, ngoại trừ vợ con và bạn bè hắn qua chơi mấy ngày thì hắn không thường xuyên về biệt thự này——"
Vãn Hồi Chu biết Điền Quân hoài nghi cái gì, nói thẳng "Cậu dẫn người phong toả lục soát biệt thự Dương Đồng Vĩ, đó có thể là nơi đầu tiên xảy ra hiện trường vụ án. Dương Đồng Vĩ bên kia tôi sẽ qua đó với Thẩm Phán."
Nếu Dương Đồng Vĩ là kẻ giết chết Chương Phong. Tô Tiểu Phương hiện tại bị Chương Phong chiếm hữu rất có thể đang tìm kiếm hắn.
"Rõ thưa Vãn đội." Điền Quân cúp điện thoại, gọi mấy người bên bộ phận kỹ thuật, dẫn đội chạy thẳng tới khu biệt thự.
Trong khách sạn.
Giang Giang vô cùng hưng phấn nhảy xuống "Ba ơi, có phải là muốn đi bắt kẻ xấu không ạ?" Trên mặt nhóc con viết 'con cũng muốn đi'.
Vãn Hồi Chu do dự không biết có nên mang Giang Giang tới đó không thì Thẩm Phán đã mở miệng nói trước "Mang nhóc theo đi, dù sao cũng không cản trở gì, nhỏ như vậy mà."
"Chú là tốt nhất." Giang Giang hưng phấn nhảy cẫng lên, Thẩm Phán cúi người một tay ôm lấy Giang Giang, hai tay trắng mềm của Giang Giang vòng qua cổ Thẩm Phán, quay đầu nói với ba "Con sẽ ngoan mà ba."
Vãn Hồi Chu liếc đồng hồ đeo tay, thấy không thể chậm trễ nữa liền nói "Đi thôi."
Vương Hạo thấy mọi người phải đi thì sợ muốn chết đành tìm Vãn Hồi Chu, tội nghiệp cầu xin "Đừng để tôi ở lại một mình, lỡ như cô ta quay lại thì làm sao đây?"
"Cậu giả bộ đáng thương với vợ tôi làm cái gì hả!" Thẩm Phán không vui, không đợi Vương Hạo giải thích liền thẳng tay cho hắn (chỉ Vương Hạo) hôn mê bất tỉnh, quay đầu vô cùng tự nhiên nói "Chu Chu đi được rồi đó, không có người cản trở nữa."
Bách Thanh ở bên cạnh học hỏi, biết vậy mình đánh Vương Hạo bất tỉnh sớm hơn.
"Để cậu ấy ở đây không sao chứ?" Vãn Hồi Chu không yên tâm.
"Chu Chu yên tâm, tên Chương Phong đó không dám tới đâu, xuất đầu lộ diện trước mặt tôi, đã tu bổ cơ thể xong thì bây giờ chính là lúc đi báo thù." Thẩm Phán nhắc nhở, ở trong xe ngoại trừ Giang Giang nghe không hiểu thì Vãn Hồi Chu và Bách Thanh đều hiểu Chương Phong là đi tìm Dương Đồng Vĩ trả thù.
Bách Thanh lái xe.
"Sếp, kết cục của Chương Phong là gì vậy?"
Thẩm Phán suy nghĩ một chút, nói "Xem xét rồi xử, cơ mà phần lớn là phải chịu mấy cái chịu hình phạt khổ sở rồi." Nói tới đây không biết cậu nghĩ đến cái gì, nói "Ngày khác tổ chức hoạt động của công ty, tôi thấy cần phải cho cậu với Phương Tình đi thăm quan ở dưới một chút, nhất là Phương Tình."
Bách Thanh biết đây là sếp thù dai, cũng không dám nói gì nữa.
Vãn Hồi Chu nhận được tài liệu Điền Quân gửi tới, lướt mấy dòng thì đây là sơ yếu lí lịch của Dương Đồng Vĩ. Dương Đồng Vĩ năm nay 38 tuổi, là con riêng của chủ xí nghiệp Dương gia có tiếng, lúc năm tuổi được đón về Dương gia, mười năm trước đã kết hôn với thiên kim tập đoàn nổi tiếng ở trong vùng, hiện con trai đã học mẫu giáo.
Dương Đồng Vĩ quen biết Chương Phong là vào mùa hè năm năm trước, lúc này Dương Đồng Vĩ đã kết hôn được năm năm.
Khi đó vợ hắn đang mang thai.
"Đúng là một tên cặn bã không biết xấu hổ." Thẩm Phán tựa đầu vào vai Vãn Hồi Chu cùng nhìn vào tài liệu.
Vãn Hồi Chu quay đầu, hai người cách nhau rất gần. Trong lòng Thẩm Phán dao động, không khống chế được mà hôn một cái lên má Vãn Hồi Chu, nhỏ giọng nói "Chu Chu, em sẽ không như vậy đâu."
"Cậu không cần phải so sánh bản thân với loại người này." Vãn Hồi Chu thầm chấp nhận sự thân mật với Thẩm Phán vừa rồi.
Thẩm Phán không khỏi cao hứng, đang cảm thấy vô cùng ngứa ngáy thì Giang Giang ở giữa giãy dụa ló đầu ra, nhỏ giọng than phiền "Ba ơi chật quá đi."
"Là đầu con quá to." Thẩm Phán bị quấy rầy vô cùng không vui.
Giang Giang nhăn mặt nói "Đầu con to giống chú."
"Còn học được cách trả treo nữa, nhóc mập không tệ nha." Thẩm Phán bẹo má Giang Giang, vòng tay ôm Giang Giang lên ngồi yên trong ngực.
Vãn Hồi Chu xem tài liệu xong, Dương Đồng Vĩ này ở công ty không có tiếng nói gì, nhất là sau khi cha hắn nghỉ hưu năm năm trước, anh trai cùng cha khác mẹ của hắn nắm quyền điều hành công ty, Dương Đồng Vĩ chủ yếu là dựa vào quan hệ bên vợ.
"Đến rồi sếp." Bách Thanh dừng xe.
Thẩm Phán còn đang đùa giỡn với Giang Giang, nghe vậy nói "Có muốn đi hay không đây?"
Giang Giang lập tức ôm cánh tay Thẩm Phán không buông, phồng mặt cam chịu làm Thẩm Phán vui vẻ, nói "Vậy mới ngoan chứ."
Tiểu khu nằm ở khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Vãn Hồi Chu xuất trình giấy tờ, bảo vệ nhìn thấy đằng sau Vãn Hồi Chu có hai thanh niên, đặc biệt là người to con còn ôm một đứa trẻ, nhìn thế nào cũng không giống cảnh sát, liền trở nên cảnh giác hỏi: "Tôi có thể xem lại giấy tờ chứng nhận không?"
"Đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố Vãn Hồi Chu, còn phải xem bao nhiêu lần nữa?" Thẩm Phán ôm Giang Giang đẩy bảo vệ ra, nói "Chu Chu vào đi."
Vãn Hồi Chu nhìn hai người bảo vệ mặt mày vừa nãy còn cảnh giác thì giờ mắt đã mơ mơ màng màng, nhìn là biết đây là chiêu trò gì đó của Thẩm Phán, nhưng mà bây giờ không có thời gian để so đo mấy việc này.
Căn hộ của Dương Đồng Vĩ là dạng căn hộ penthouse hơn 200 mét vuông chiếm cả một tầng, có thang máy riêng. Vãn Hồi Chu bấm chuông không thấy ai ra mở cửa, Thẩm Phán phẩy tay, cửa điện tử mở ra, một tay ôm Giang một tay mở cửa, nói "Chu Chu anh đi trước đi."
Số trên thang máy nhảy lên.
Ting——
Đến nơi.
Hành lang yên tĩnh, ngoài cửa là huyền quan và kệ giày, phía trên là đèn trắng lấp lóe. Cách một cánh cửa có thể nghe được tiếng tivi bên trong, giống như giải trí tiêu khiển sau bữa ăn của bất cứ gia đình nào nhưng lại không đúng lắm.
Chỉ có âm thanh của tivi.
"Chú, là heo nhỏ Peppa." Lỗ tai Giang Giang động một cái, quay đầu mở to mắt nhìn Thẩm Phán. Thẩm Phán không hiểu là gì, Vãn Hồi Chu giải thích cho cậu, "Là một phim hoạt hình."
"Nhóc mập xem heo cũng bình thường." Thẩm Phán giả vờ chọc ghẹo, thuận tay mở cửa ra.
Căn nhà rất lớn, ba người nhìn đầu tiên thấy TV trong phòng khách, Giang Giang trừng lớn mắt nói: "Ba, thật sự là heo Peppa."
Ghế sofa lưng quay về phía bọn họ, từ hướng nhìn của Vãn Hồi Chu chỉ thấy được hai bóng lưng trên ghế sofa dài, một nam một nữ, nữ tóc dài đen hơi quăn, hơi ngả vào vai người đàn ông.
"Dương tiên sinh? Chúng tôi là cảnh sát, có việc cần sự hợp tác của anh." Vãn Hồi Chu nói lớn.
Ngoại trừ tiếng phim hoạt hình ra thì trong phòng khách không có bất cứ tiếng động nào, hai người trên sofa giống như đã ngủ vậy. Thẩm Phán kéo tay Vãn Hồi Chu, nhàn nhạt nói: "Không cần nói nữa đâu."
Trong lòng Vãn Hồi Chu trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng người phụ nữ trở nên sắc bén hơn, anh bước vài bước vào phòng khách.
Người phụ nữ trên ghế sofa đứng thẳng dậy, nghiêng đầu âm u nhìn bọn họ.
Khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn, đôi mắt phượng hai mí hơi xếch lên, dưới mắt có một nốt ruồi son nho nhỏ, tóc đen xoăn xõa ngang vai, dịu dàng lại có thêm mấy phần quyến rũ mê người. Trên mặt có lớp trang điểm rất dày, môi rất đỏ khiến người khác cảm thấy như dính máu, trên người chiếc đầm hai dây cổ V khoét sâu, dưới chân là đôi giày cao gót màu đỏ. Gương mặt này Vãn Hồi Chu đã thấy trong hình.
Là gương mặt của Tô Tiểu Phượng, cũng là mặt của Chương Phong.
Quỷ dị lại chồng lên nhau như thế này.
"Gọi cậu là Tô Tiểu Phượng hay là Chương Phong đây?" Ánh mắt của Vãn Hồi Chu lướt qua đứa trẻ đang ngồi trên sofa xem tivi, từ khi bước vào họ không hề nhìn đi chỗ khác như thể không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh trầm giọng "Cậu làm gì đứa trẻ rồi?"
Người phụ nữ vuốt tóc, phong tình vạn chủng, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vang lên "Bảo Bảo không sao."
"Thẩm Phán." Vãn Hồi Chu nhìn về phía Thẩm Phán, hiển nhiên Chương Phong không hợp tác.
"Nhóc mập, con vào phòng chơi với tiểu ca ca đi." Thẩm Phán thả Giang Giang xuống, rõ ràng Giang Giang không cam lòng, lanh lảnh nói "Nhưng con muốn xem con heo nhỏ."
Thẩm Phán nói "Xem heo nhỏ cái gì, xong về chú xem với con, bây giờ dẫn anh vào phòng đi."
"Được rồi." Giang Giang thoả hiệp, lạch bạch đi tới phòng khách, mắt lưu luyến không thôi nhìn tivi hai lần xong mới kéo bé trai đang ngẩn người trên ghế sofa đi vào phòng, trước khi đi còn nói với Chương Phong "Dì xinh đẹp, dì phải ngoan ngoãn nghe lời nha, chú con nóng nảy thích đánh người lắm đó." Nói xong dắt cậu bé đi vào một phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người họ.
Vãn Hồi Chu đi vòng qua ghế sofa, lúc này mới thấy Dương Đồng Vĩ đang dựa vào sofa, khuôn mặt tuấn tú nho nhã lúc này đã lõm sâu, hệt như cơ thể đã kiệt quệ nhưng người vẫn còn sống, trong mắt trần ngập sự sợ hãi khiếp sợ, quần đã ướt mảng lớn, đầy mùi nước tiểu.
"Tôi biết kết cục của tôi, nhưng như thế tôi không cam lòng." Chương Phong nhìn về phía Thẩm Phán.
Trên mặt Thẩm Phán không còn vẻ bất cần đời, cao cao tại thượng lạnh lùng nói "Cậu sẵn sàng trả một cái giá thật lớn thì bây giờ tôi không cản cậu trả thù."
"Thẩm Phán ——" Vãn Hồi Chu nghe vậy muốn cản lại.
"Chu Chu, Chương Phong đã chấp nhận trả giá khi làm những việc này, đây là luật nhân quả." Thẩm Phán nhìn Vãn Hồi Chu, lạnh lùng trong mắt tản đi mang theo sự dịu dàng thử thăm dò, đưa tay qua kéo tay Vãn Hồi Chu, nói "Tôi đảm bảo trừ cái tên cặn bã này ra sẽ không còn người nào phải bỏ mạng nữa."
Trách nhiệm của cảnh sát là bảo vệ sự an toàn của quần chúng nhân dân, bây giờ Dương Đồng Vĩ đang bị đe dọa và gặp nguy hiểm, anh nên đứng ra bảo vệ Dương Đồng Vĩ mới đúng, hắn làm sai thì nên giao cho pháp luật xử lý chứ không thể trừng phạt hắn theo cảm tính được. Vãn Hồi Chu nhìn người phụ nữ trước mặt, không khỏi nhớ tới dáng vẻ ban đầu của Chương Phong. Là một chàng trai thanh tú trong sáng, yêu âm nhạc, ngây thơ lại ngay thẳng, nếu như thuận lợi thì Chương Phong sẽ tốt nghiệp. Sau đó có thể debut với tư cách là một ca sĩ, có lẽ sẽ vất vả long đong trong chuyện tình cảm nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không nên như lúc này.
Đánh mất chính mình, sau khi chết vẫn không được giải thoát.
Nhất thời Vãn Hồi Chu trầm mặc, giống Như Thẩm Phán nói sẽ không nhúng tay vào việc trả thù của Chương Phong.
Chương Phong đảo mắt nhìn về Dương Đồng Vĩ trên sofa, ngón tay thon dài vuốt ve gò má hốc hác của Dương Đồng Vĩ, giọng nói thâm tình chân thành lạnh băng như đang tâm tình "Anh nói em là tình yêu đích thực của anh. Anh sẵn lòng vì em mà không cần mạng sống, không cần thứ gì khác. Anh nói anh thích em mặc váy, anh xem em bây giờ mặc váy có đẹp không nào?"
"Lúc đầu em muốn mặc cái anh tặng cho em đêm đó, nhưng thật là đáng tiếc." Ngón tay Chương Phong từ từ theo gò má Dương Đồng Vĩ trượt xuống, đến chỗ bên dưới ướt nhẹp nào đó, giọng nói âm u mang theo hận ý, chậm rãi nói "Đáng tiếc bị anh làm dơ rồi, có thứ gì đó gặm thịt em uống máu em, cái váy xinh đẹp anh tặng em cũng bị bẩn mất rồi."
Dương Đồng Vĩ há miệng ra, cố hết sức phát ra âm thanh giống như muỗi kêu "Phong, anh sai rồi. Anh yêu em. Anh yêu em mà."
"Yêu em?" Chương Phong chìm đắm trong hồi ức,"Em tin tưởng anh, nghe lời anh, em trao cho anh cả trái tim này cùng tình yêu vô bờ bến. Còn anh thì sao? Anh lừa tôi rằng anh chưa kết hôn, anh nói trong lòng anh chỉ có tôi, lừa tôi rằng căn biệt thự kia là tổ ấm của chúng ta. Anh nói anh yêu tôi rồi lại giết tôi, anh khiến tôi thành ra như bây giờ. Đây là tình yêu của anh sao? Dương Đồng Vỹ, rốt cuộc tôi là đàn ông hay đàn bà? Anh nói đi! Nói đi!"
"A a a!!!" Dương Đồng Vĩ khàn giọng hét thảm thiết.
Bách Thanh liếc nhìn, đũng quần Dương Đồng Vĩ toàn là máu, trong đầu nghĩ Chương Phong muốn là trai hay gái cậu không biết, chỉ biết Dương Đồng Vĩ đã hoàn toàn thành thái giám rồi.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tiểu Phong, tôi thực sự yêu em mà." Dương Đồng Vĩ cả người đau đớn toát mồ hôi lạnh, rõ ràng trong mắt nhìn Chương Phong tràn ngập sự sợ hãi mà lại có thể nói ra như thể hắn thật sự yêu Chương Phong, dáng vẻ vô cùng thâm tình cảm động lòng người "Là vợ anh. Là con đàn bà kia, anh không thương ả nhưng nhà ả có tiền. Anh không còn cách nào khác, bọn họ đe doạ anh, anh không thể ly hôn với ả, anh không thể để ai phát hiện ra sự tồn tại của em, nếu không đến lúc đó con cái gia đình sự nghiệp của anh—— Tiểu Phong, anh thật sự không cố ý mà. Anh không muốn giết em!"
Chương Phòng nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Dương Đồng Vĩ, ánh mắt Dương Đồng Vĩ dần trở nên mờ mịt, hắn nói "Nếu bọn họ biết tao là tên biến thái thích cái loại nam không ra nam nữ không ra nữ như mày thì tất cả mọi thứ của tao sẽ mất sạch, tao không thể không nhà không tiền được, tao không thể bị người khác coi thường, đều do mày, đều do mày."
"Cặn bã thật sự." Thẩm Phán giải thích "Là thủ thuật che mắt của Chương Phong."
"Là anh thích tôi mặc đồ phụ nữ, là anh mua váy tặng tôi, là anh nói mặc như vậy nhìn rất đẹp." Chương Phong lui về sau mấy bước, tinh thần Dương Đồng Vĩ lập tức khôi phục tỉnh táo, biết mình vừa nói gì, lập tức khóc lóc van xin "Không phải như vậy đâu Tiểu Phong, xin em thả anh đi xin em..."
Chương Phong nhìn tay mình, ngón tay thon dài sơn móng tay đỏ, dưới chân đi giày cao gót, tóc dài ngang vai, còn có bộ váy trên người, có nơi nào giống một người đàn ông không, rốt cuộc hắn là cái gì? Chương Phong mờ mịt, sờ gò má mình, dường như không thể nhớ nổi mình trước kia...
Rốt cuộc mình đã biến thành cái gì vậy.
Cuối cùng Chương Phong cũng không giết Dương Đồng Vĩ, không phải là xuất phát từ thương xót yêu thương gì đó mà là Dương Đồng Vĩ bây giờ chẳng khác gì phế nhân, cả người suy kiệt, tiểu đệ đệ đã biến thành một đống thịt nát, theo ý kiến chuyên ngành của vị sinh viên y khoa năm cuối Bách Thanh thì có điều trị tốt tới đâu cũng chỉ có thể cầm cự sống thêm một tháng nữa.
Vợ Dương Đồng Vĩ ngủ ở phòng ngủ chính.
Chương Phong không xuống tay với vợ con Dương Đồng Vĩ, lúc đầu hại chết ba người Tô Tiểu Phong, Hồng Mẫn, Phương Bình là bởi lúc Chương Phong bị thả ra ngoài, lệ khí oán hận bộc phát, bị thù hận che mờ mắt nên sau khi hắn giết hại ba người xong mới từ từ khôi phục ý thức.
Không cố ý giết người nhưng vẫn là giết người.
"Ba mạng người, cực hình trăm năm." Lời Thẩm Phán đơn giản nhưng nói rõ quãng thời gian dài đằng đẵng của Chương Phong ở địa phủ cũng sẽ không dễ chịu lắm.
Vãn Hồi Chu không nói gì, Chương Phong đáng thương, ba người Tô Tiểu Phương bị hắn giết lại là tai bay vạ gió.
Dưới lầu âm thanh của xe cấp cứu vang lên. Là do Vãn Hồi Chu gọi, nếu Dương Đồng Vĩ còn sống thì anh vẫn nên làm việc nên làm. Thẩm Phán đẩy cửa phòng ngủ ra, con trai Dương Đồng Vĩ đang giơ một cái máy tính bảng cho Giang Giang xem, nghe âm thanh thì là cái bộ hoạt hình heo Peppa.
Giang Giang ngồi trên giường như một ông hoàng, bên cạnh còn có đồ ăn vặt. Căn phòng này là phòng ngủ của con trai Dương Đồng Vĩ, quà vặt máy tính cái gì cũng có, nếu không thì nhóc mập này đã đẩy cửa bí xị đi ra rồi.
"Ba." Giang Giang vui vẻ, đung đưa chân nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa, không suy nghĩ ngẩng đầu hét lớn một tiếng.
Thẩm Phán nghe thấy tiếng ba kia thì sững lại, sau đó vô cùng đắc ý hưởng thụ tiếng gọi lỡ miệng của Giang Giang.
"Con trai ngoan." Còn thuận tay vỗ xuống đầu thằng bé bên cạnh.
Con trai Dương Đồng Vĩ liền buồn ngủ, từ từ ngã người dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Thẩm Phán ôm Giang Giang xoay người rời đi, Giang Giang nhỏ giọng nói "Tiểu ca ca bị sao vậy? Ảnh cho con đồ ăn vặt, còn cho con xem phim hoạt hình nữa."
Ai cho sữa người đó là mẹ*. Thẩm Phán trong lòng châm chọc, nhóc mập vầy giống ai không biết, không biểu hiện trên mặt nói "Chỉ là đi ngủ thôi, như vậy mới tốt cho tiểu ca ca. Nào, vừa rồi mới gọi chú là gì? Kêu lần nữa nghe xem."
*Ai cho sữa người đó là mẹ = Gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ mấy đứa không có chính kiến
"Ý con là gọi ba mà." Giang Giang phụng phịu giải thích.
Thẩm Phán: "Ơi, con trai ngoan." cậu giơ tay vỗ đầu Giang Giang.