Editor: Bầu
Chương 8: Độc thoại (2)
Khi màn đêm ập đến, Giang Như Thu ngồi ở cuối giường, nhìn xuống, trên tay cầm điện thoại di động của cô.
Ánh sáng màn hình sáng yếu ớt, màn hình trượt xuống, từ cuộc gọi đến tin nhắn cho đến nhiều phần mềm khác nhau.
Lỗ máu trên cổ không ngừng chảy xuống, rơi xuống màn hình bị anh nắm trong tay, bị anh thô bạo lau sạch.
"Kiều Kiều...... Kiều Kiều......"
Anh nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, đặt điện thoại xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, lập tức bị mây mù bao phủ.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ, ngay cả Kiều Kiều của anh cũng muốn phản bội anh sao?
Đầu của anh đau như dao nhọn đâm vào, máu trong não của anh chảy ra từ đáy mắt, mắt đỏ như máu, giọt máu rơi xuống cũng đỏ chói.
Đặt tay lên cổ cô, siết chặt từ từ... Lại siết chặt lại...
Cô đã làm cái quái gì thế này? Cô chưa bao giờ ra ngoài, lần này khiến anh rất vui, nghĩ rằng anh có thể ở bên cô như thế này, khi cô không còn sợ hãi nữa, anh sẽ nói với cô, nói với cô "Anh luôn ở bên cạnh em.".
Nhưng.....
Tất cả những điều này đã bị phá vỡ bởi chính tay cô! Cô đã phá vỡ nó!
Cô bắt đầu đi sớm về muộn, có hôm cô còn không về, đêm về thì lăn ra ngủ, điều anh quan tâm nhất chính là nụ cười trên môi cô, đó là do ai, là do ai?!
Ngực cô bị bóp chặt dữ dội, cô không có một giây thả lỏng ngay cả khi hít một hơi thật lớn.
Lòng bàn tay anh lạnh lẽo, chạm vào làn da trên cổ cô, anh thấy cô run lên vì lạnh, nụ cười trên khóe miệng càng lớn, mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn, anh lại nói, "Kiều Kiều, nói cho anh, em vẫn luôn yêu anh, người em yêu chính là anh, phải không?"
Người phụ nữ tự nhiên không thể trả lời anh.
Cô ho khan một tiếng.
Bàn tay trên cổ cô biến mất ngay lập tức.
Sau nửa đêm, Giang Như Thu vẫn duy trì động tác trước đó, ngồi ở cuối giường, nhìn chằm chằm vào Kiều Nguyệt, trong mắt không có dịu dàng, chỉ có ghen tị cùng lòng ghen tị.
Có nhiều người tên "Chi Bằng Khiêm" trong nhật ký cuộc gọi của cô, thậm chí trong tin nhắn, cũng có ghi lại cuộc trò chuyện của hai người họ, chỉ chứa những lời chào hàng ngày
Chỉ là một lời chào hàng ngày.
Chỉ là một lời chào hàng ngày sao?
Anh không tin điều đó!
Cô mỗi ngày đều cười rất vui vẻ, ở bên ngoài cả ngày, cả ngày làm được chuyện gì? Liệu người đàn ông đó có lén nắm tay cô như anh, hôn cô khi cô không chú ý?
Cô có phải đã yêu người khác? Cô có phải đã phản bội mình!
Đôi mắt anh đỏ như máu.
Anh hiện tại đã chết,
Khuôn mặt trắng bệch, vết máu trên cổ phản chiếu nét mặt đáng sợ, đôi mắt đen dần dần bị màu đỏ tươi bao phủ, giống như hạt máu chuyển động bên trong, phủ đầy lông mi dài, không khỏi phát ra âm u.
"Là ai...... Là ai......"
Ghen tị, ghen tị, ghen tị sắp phát điên, ghen tị sắp điên rồi.
Quần áo của người phụ nữ trên đầu giường bị anh xé nát, không che giấu suy nghĩ, khiến cho cô mở mắt ra nhìn, để cho cô thấy tức giận, nhất định phải để cô nhìn thấy!
Anh há miệng cắn vào bả vai cô, thấy cô tỉnh lại vì đau nhưng vẫn không ngừng cử động, anh tiếp tục cắn, ấn mạnh, há miệng là hàng dấu răng dính đầy máu.
Anh mỉm cười hài lòng.
Kiều Kiều, anh yêu em, em cũng yêu anh mà phải không? Bỏ anh ta đi, nhanh rời khỏi anh ta! Đừng gặp lại anh ta, lần này anh có thể tha thứ cho em, em nhanh trở về đi! Trong lòng của anh thầm nghĩ, hèn mọn, tràn đầy hung ác.
Kiều Nguyệt không trở về.
Giang Như Thu trốn ở sau rèm cửa, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt cơ thể người đàn ông dưới lầu.
Trời đã khuya, hai người bị ánh trăng bao phủ, thân mật tuyệt mỹ, nụ cười trên môi khiến anh ghen tị, khiến anh muốn lao xuống tách hai người ra.
Đó là Kiều Kiều của anh, là của anh!
Cô mang hoa hồng đi lên, những cánh hoa đỏ được cô cẩn thận cắm trong bình, đẹp đến mức muốn xé vụn.
"Ai đưa?"
Anh nghe thấy giọng nói của mình khàn đặc vang lên, bình tĩnh, ẩn sâu bên trong là đố kỵ và oán giận.
"Người đàn ông phía dưới lầu là ai?"
Anh ôm cô, người trong tay anh sững sờ, cô sợ sao? Vậy thì sao? Anh sẽ không cảm thấy tồi tệ nữa, cô đã làm anh thất vọng đến mức cô đã lấy hoa từ người khác và đặt chúng trong nhà của hai người......
Người đàn ông kia là ai?
Không quan trọng, một chút đều không quan trọng.
Kiều Kiều là của một mình anh, không ai có thể mơ ước, cũng không có quyền mơ ước.
Kiều Kiều, là em bức anh.:,,.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kiều Nguyệt: Hừ, là anh ép buộc em, anh muốn thế nào?
Tiểu Giang vẻ mặt dữ tợn: Nhốt em lại!
Kiều Nguyệt: ôm có được không?
Tiểu Giang ngập ngừng: Cũng, cũng được