Giang Như Thu lau những giọt nước rơi xuốngkhóe miệng, sau đó vặn nắp chai, ly nước không đặt lại vị trí cũ, thay vào đó anh vẫn luôn cầm chặt trên tay.
Anh và Kiều Nguyệt ở hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ, là khu vực có nhiều ánh nắng nhất.
Mà anh dường như cũng không thích ánh nắng, những tấm rèm ở hàng cuối cùng sẽ luôn được kéo ra, nhưng đó là trước khi Kiều Nguyệt đến, từ sau khi Kiều Nguyệt ngồi ở vị trí sau, ngồi cạnh anh và trở thành bạn cùng bàn của anh, anh không còn chạm tấm rèm.
Anh thích nhìn Kiều Nguyệt nheo mắt mỉm cười dưới ánh nắng, cả người như được vầng hào quang của thiên thần bao phủ, khiến anh mỗi lần nhìn thấy đều không thể dời mắt, miễn cưỡng buông tay.
Nhưng bản than anh cũng không thích.
Anh ghét ánh nắng mặt trời, khiến anh cảm thấy khó chịu, như thể có thứ gì đó bẩn thỉu trong người, dưới ánh nắng mặt trời sẽ lộ ra khuôn mặt u ám bẩn thỉu, khiến anh cảm thấy rất bất an.
Mà anh bây gời biết đó là gì......
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Kiều Nguyệt.
Đó là mong mong muốn/ hi vọng bẩn thỉu và vô lí của anh đối với Kiều Nguyệt.
Nhưng Kiều Nguyệt chỉ dừng lại cạnh máy lọc nước, anh đau khổ chờ cô không đến, nghiêng đầu nhìn cô.
......Khiến cô ấy sợ rồi?
Nhưng sao có thể rụt rè như vậy.
"Kiều Kiều, lấy nước xong rồi?"
Giang Như Thu nói, kéo suy nghĩ của Kiều Nguyệt về, cô nhanh chóng đăt ly nước đặt trước mặt anh, ngồi lại trên bàn mở sách ra, không dám nhìn người bên cạnh.
"Câu hỏi này nên được giải như thế này......" Giang Như Thu quét qua khuôn mặt rõ ràng là xấu hổ của Kiều Nguyệt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Kiều Nguyệt trong mắt anh đáng yêu kinh khủng.
Giang Như Thu còn chưa nói xong, Kiều Nguyệt cầm cuốn sổ mà anh đã qua.
"Tôi tự mình nhìn, không quấy rầy cậu......"
Kiều Nguyệt vẫn cúi đầu, đọc sách chỉ là vỏ bọc, để che giấu sự hoảng loạn trong lòng, cô không dám nghĩ thêm nữa, cũng không nghĩ Giang Như Thu có ý xấu với mình.
Giang Như Thu trông đẹp trai, không riêng mười lăm ban, mà toàn trường rất nhiều người theo đuổi anh, hơn nữa cô chỉ là cô gái bình thường nhưng không thể bình thường được nữa, làm sao anh có thể thích cô được?
Mặc dù cô đúng là đã giúp Giang Như Thu khi anh bị bắt nạt, nhưng sự giúp đỡ nhỏ đó không đáng kể chút nào.
Anh tự mình đuổi họ đi, lúc đó cô cũng chỉ dám trốn ở bên ngoài, nhưng sau đó lại cùng anh đến tiệm thuốc, hoàn toàn không phải là ân cứu mạng, chẳng qua là tiện tay mà thôi.
Huống chi, trong số những cô gái theo đuổi Giang Như Thu, không thiếu những cô gái đẹp, cũng không thiếu những cô gái học bá, gia cảnh xuất sắc, nếu anh gặp khó khăn vẫy tay, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bước đến để giúp đỡ anh....
Nhưng cho dù Kiều Nguyệt nghĩ ra nhiều lý do để chứng minh Giang Như Thu không có suy nghĩ đối với cô, sẽ luôn bị một đống sự thật khác lật tẩy.
Bây giờ tạm không nói những điều trước đây, chỉ nói về việc anh uống nước.
Khi Kiều Nguyệt còn chơi với Tưởng Giai Giai, cô đã nghe cô ấy nói về Giang Như Thu không biết bao nhiêu lần, thiếu niên dễ gần và tốt bụng trong mắt Kiều Nguyệt rất khác với trong miệng những người khác như trời với đất.
Không chỉ tính tình xấu, hay cáu gắt, còn ưa sạch sẽ.
Anh không thích bất kì kẻ nào chạm vào đồ đạc của anh, đã từng có một lần, một cô gái nhét thư tình vào hộc bàn của anh, Giang Như Thu ném tất cả mọi thứ bên trong vào thùng rác.
Anh hành động không thương xót ai, kiêu ngạo và lạnh nhạt...... Tính tình khiến người khác hận đến ngứa răng, khuôn mặt lại khiến dân tình phát cuồng.
Đây là điều mà hầu như tất cả mọi người đều nghĩ về anh.
Nhưng thiếu niên lạnh nhạt và ưa sạch sẽ trong mắt người khác, dùng ly nước cô đã uống qua, không hề có ý ghét bỏ, ngược lại khắp nơi ra kì quái.
"Cậu đang suy nghĩ gì vậy, tôi hỏi cậu sao cậu không nghe thấy?"
Giang Như Thu đến gần cô, đầu hơi cúi, nhìn khuôn mặt ửng hồng Kiều Nguyệt từ phía dưới.
"A? Không, cậu vừa nói gì." Kiều Nguyệt lùi lại nhanh chóng, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.
Giang Như Thu dường như không quan tâm đến sự ghẻ lạnh của cô, cầm ly của cô lắc lắc trước mặt cô: "Cậu mang nước này từ nhà sao? Ngọt quá, ngon hơn nước ở trường."
Kiều Nguyệt bị anh hỏi một cách ngốc nghếch: "A? Không có, tôi lấy nước từ trong phòng học."
Giang Như Thu đưa ly nước qua: "Vậy cậu nếm thử xem, sao có thể ngọt như vậy."
Kiều Nguyệt uống một ngụm, còn chưa nếm ra hương vị, Giang Như Thu lại cầm ly nước, trước mặt Kiều Nguyệt anh đặt môi mình lên nơi cô vừa chạm vào lần nữa.
Mọi thứ giống như bị ép cho chuyển động chậm.
Vẻ mặt đắc thắng và điên cuồng của thiếu niên phản chiếu trong đồng tử của Kiều Nguyệt, nhưng biến mất trong nháy mắt, lại vừa thấy, anh bỏ ly nước buống, vẻ mặt bình tĩnh: "Thật đúng là không có."
Anh nở nụ cười hồn nhiên và dịu dàng với Kiều Nguyệt đang sững sờ.
Kiều Nguyệt không uống nước cả buổi sáng, cũng không nói chuyện với Giang Như Thu cả buổi sáng.
Cô không biết phải đối mặt anh với tư thế gì.
Ngay khi tiếng chuông tan học vào buổi trưa vang lên, Giang Như Thu thu dọn đồ đạc, ngồi bên cạnh nhìn cô.
Cả hai đều không về nhà vào buổi trưa, trước đó vào buổi trưa đều cùng đến ăn trưa ở nhà ăn, sau đó nghỉ trưa ở phòng học một lúc.
Nhưng bây giờ Kiều Nguyệt thật sự không muốn đến nhà ăn với Giang Như Thu.
Cô khéo léo từ chối nói: "Hôm nay, sáng hôm nay tôi ăn hơi nhiều, buổi trưa không đói, cậu đi ăn trước đi."
Cô vừa muốn nói không muốn ăn, nhưng theo tính tình của Giang Như Thu, chắc chắn sẽ kéo cô đến nhà ăn, hoặc mang cơm trưa về cho cô.
Nghĩ như vậy, anh thực sự đối xử quá tốt với cô.
Giang Như Thu liếc cô một cái, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lúc sau, Giang Như Thu từ bên ngoài quay lại, anh xách theo hai cái túi, đặt lên bàn, trong đó một cái đẩy đến trước mặt Kiều Nguyệt, không nói lời nào, chỉ mím môi, vẻ mặt âm trầm và nén nhịn.
Giang Như Thu không thích măc đồng phục học sinh, nhưng Kiều Nguyệt lần nào cũng mặc đồn phục học sinh,nên anh đã thay đổi từ lâu, mắt nhìn cả lớp, chỉ có hai người họ mặc, mặc dù màu xanh trắng, nhưng mặc trên người Giang Như Thu lúc này, nhìn như thế nào đều có sự u ám trước cơn bão.
Anh không nói lời nào, mở bao nilon, lấy hộp cơm ra, sau đó bắt đầu ăn cơm trưa mà không nói lời nào, hộp cơm của anh chỉ có cơm, trước đây anh thường gọi hai món ăn và một món thịt, thứ này hoàn toàn không đủ để anh ăn.
Thực, dáng vẻ anh đang cũng không vui, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh, đôi đũa gắp mấy hạt cơm lên cho vào miệng nhai, dáng vẻ suy sụp đến mức không ăn được gì.
Kiều Nguyệt không nhịn được nữa: "Cậu, buổi trưa cậu chỉ ăn cơm thôi sao?"
Giang Như Thu bỏ đũa xuống, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: "...... Ừm, tôi không có cảm giác ngon miệng."
"Cậu không thoải mái sao?" Sắc mặt của anh trắng quá, có phải bị bệnh không? Kiều Nguyệt hơi lo lắng.
Anh lầm bầm ừ một tiếng, rồi cúi đầu, "Kiều Nguyệt, cậu có phải ghét tôi không?"
"...... Hả?"
Anh như là có can can đảm mới dám nói ra, từng chữ đều mang theo uất ức: "Tôi nói rồi hai chúng ta là bạn tốt, cậu cũng thừa nhận điều đó, tôi nghĩ rằng bạn tốt là có thể chia sẻ mọi thứ, nên tôi mới lấy ly nước của cậu để uống nước, nhưng không nghờ...... Vẫn bị ghét bỏ......"
Đầu của hắn càng ngày càng thấp, còn duỗi tay chạm vào khóe mắt, như thể anh đang lau nước mắt?
"Rất xin lỗi, nếu cậu không thích tôi làm rối tung đồ đạc của cậu, sau này tôi không bao giờ chạm vào, ngươi có thể hay không, có thể đừng ghét tôi không?"
"Cậu không nói chuyện với tôi, cũng không ăn với tôi, tôi thật sự rất khó chịu...... Ta không biết làm thế nào để hòa hợp với cậu......"
"Ta chỉ có một người bạn như cậu."
Giang Như Thu vừa nói xong, Kiều Nguyệt mềm lòng.
Suy cho cùng, việc uống nước, dường như có quan hệ tốt đều sẽ dùng chung một cái, có vẻ như không có bất kỳ quan hệ nào nếu họ dùng chung một cái?
Kiều Nguyệt cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vừa thấy đôi mắt đỏ hoe của Giang Như Thu, mọi nghi ngờ của cô nhất thời bị dập tắt, chỉ còn lại có bất đắc dĩ.
"Tôi, tôi không ghét cậu, chỉ là, chỉ là," Kiều Nguyệt thẳng thắn: "Tôi hơi sợ hãi, có thể là nguyên nhân tôi ngủ không ngon, tôi không phải cố ý nhắm vào cậu."
Sở dĩ cô sợ hãi, đơn giản là lúc ấy vẻ mặt Giang Như Thu lộ ra, điên cuồng và bệnh hoạn, khiến cả người cô lập tức cứng đờ, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như lúc ấy anh chỉ là uống nước, mọi thứ chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều.
...... Thật sự cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Cơm trưa mà Giang Như Thu đưa cho Kiều Nguyệt so sánh lên thì phong phú rất nhiều, hai món ăn một món thịt, đều là món yêu thích của Kiều Nguyệt, hai người đem lời nói ra, quan hệ dường như đã trợ lại như trước đây.
Kiều Nguyệt đang nghĩ đến việc chia thức ăn thành hai phần, nhưng thấy Giang Như Thu nhất quyết dùng ăn môt hộp cơm ăn, Kiều Nguyệt thấy anh nhất quyết, lại sợ anh cảm thấy mình lại ghét bỏ anh, cuối cùng cô chỉ có thể làm theo ý anh.
Lúc này, cô không biết rằng, cô dung túng anh đã cho anh thêm cái cớ.
Kể từ lần trước anh cố ý dùng cái ly uống nước của cô trước măt Kiều Nguyệt, Giang Như Thu vẫn luôn có quy tắc, chưa từng có hành vi vượt rào nào khác.
Nhưng đối với những việc vặt vãnh, chẳng hạn như giờ ăn, hai người họ vốn có hộp cơm riện, nhưng Kiều Nguyệt ăn ít hơn, say này anh sẽ chủ động đổ thức ăn thừa của cô vào chén mình, cũng sẽ dùng bộ đồ ăn đã dùng qua của cô đưa cho, anh tự gắp thức ăn trong mâm cho cô, theo thời gian, Kiều Nguyệt khôn cón đề phòng hành vi quá thân mật trên bàn cơm, đã không còn suy nghĩ đề phòng, thậm chí đã quen thuộc......
Điều này khiến Giang Như Thu rất hài lòng.
Kiều Nguyệt cũng thực vừa lòng, bất quá là ở học tập phương diện.
Kể từ khi Giang Như Thu đồng ý học cùng cô, dưới sự giúp đỡ cùa anh, điểm số của Kiều Nguyệt đã tăng lên đều đặn. Cô bây giờ đã đã có thể xếp ở giữa trường trung học số tám, điều này vẫn hơn vì cô không am hiểu môn tự nhiên nhất, đến năm lớp 11 chia ban tự nhiên và xã hội, điểm số của cô chỉ cao hơn.
Kì thi cuối năm lớp mười đã đến sớm, Kiều Nguyệt hài lòng với điểm số bài thi, sau đó là nghỉ hè.
Như thường lệ, cuối tuần cô vẫn đến nhà Giang Như Thu học bài, thời gian còn lại rảnh rỗi, vốn là cuộc sống nghỉ hè nhàn hạ, nhưng Kiều Nguyệt lại không thoải mái, thậm chí mỗi ngày tràn ngập căng thẳng.
"Tiểu Nguyệt, trong nhà không còn rau, con đi chợ mua rau về." Mạc Xuân Hồng đến giờ đi làm, tủ lạnh đã không còn đồ ăn, dặn dó cô.
Kiều Nguyệt ngồi xổm trên ghế đẩu nhặt rau, nghe vậy, cơ thể cứng đờ.
Kiều Giai Yến đang xem TV trên sô pha, Kiều Nguyệt hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Con, con vẫn muốn rửa rau, nếu không để chị đi."
Kiều Giai Yến lập tức kéo đầu nói: "Tôi không đi, tôi đang bận."
Dù sao thì Kiều Giai Yến cũng không phải là con ruột của Mạc Xuân Hồng, nên bà cũng không dễ sai bảo, chỉ có thể nói với Kiều Nguyệt: "Đứa nhỏ như con sao lớn như vậy còn không hiểu chuyện, mẹ kêu con đi thì con mau đi đi."
Kiều Nguyệt buốn tẻ nói: "Con biết rồi."
Nàng không sẵn lòng lắm, nhưng vẫn phải đi làm, hoàn thành công việc của mình trước, cô mới đi về phòng.
Mạc Xuân Hồng chuẩn bị ra ngoài, thấy Kiều Nguyệt về phòng nghi vấn nói: "Đi ra ngoài mua đồ ăn con vào phòng làm gì? Tiền mẹ để ở cửa cho con."
Khi Kiều Nguyệt từ trong phòng ra, đã thay đổi một bộ quần áo, bây giờ thời tiết đã ấm áp, rất nhiều người đi đường đã mặc áo tay ngắn quần đùi, nhưng Kiều Nguyệt lại mặc áo dài quần dài,đội mũ lưỡi trai màu trắng và khẩu trang, cầm tiền đi ra ngoài.
Sau khi cô bước ra khỏi nhà cũng chưa rời đi, mà cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó mới đi đến chợ rau.
Chợ rau cách nhà không xa, nhưng Kiều Nguyệt dường như đi rất lâu.
Bởi vì, người nọ lại tới nữa.
Gần đây luôn có ai đó theo dõi cô.
Khi Kiều Nguyệt nhận thấy đó là đêm tối, cô ra ngoài tản bộ, vì cô đã sống ở đây rất nhiều năm, cũng tìm hiểu xung quanh, nên cô cũng không sợ hãi, nhưng vào đêm đó cô sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Cho đến khi về đến nhà, trái tim cô vẫn đập dữ dội, một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
Cô tưởng gần đó là một người say rượu, từ đó cô không bao giờ dám ra khỏi nhà một mình vào ban đêm, nhưng hắn vẫn xuất hiện khi cô thỉnh thoảng ra ngoài vào ban ngày, biết rõ tung tích của cô rõ như lòng bàn tay, một bước cũng không rời......
Kiều Nguyệt bước nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy ra từ lỗ chân lông, khiến cả lưng ướt đẫm, gió thổi qua, toàn than cô lạnh toát.
May thay chợ rau có rất nhiều người, cô ở lại đó một lúc, chọn đồ ăn, sau đó chạy về nhà.
Thật sự quá đáng sợ.
Cô suy nghĩ kĩ, nhưng không có một chút manh mối về đối phươngí, cô là một người bình thuờng, gia đình cũng bình thường thật sự, đừng nói đến việc trả thù hay đòi nợ gì đó.
...... Cuối cùng người đó là ai?
Giang Như Thu cảm thấy mình quả thực biến thái đến cực điểm.
Chưa bao giờ lại ghét kì nghỉ đến thế.
Vì sao có kì nghỉ? Học sinh chẳng lẽ không nên học trong trường? Ý nghĩa của kì nghỉ là gì?
Diều anh ghét nhất chính là lớp 11 chia ban tự nhiên và xã hội, Kiều Nguyệt đương nhiên sẽ vào ban xã hội, mà anh sẽ vào ban tự nhiên, chỉ nghĩ đến thôi khiến anh cảm thấy khó chịu, giống như bị hàng ngàn con sâu nhỏ gặm cắn trong lòng anh, điên cuồng kêu gào "Đi gặp cô ấy đi gặp cô ấy, nếu không sẽ cắn chết mày".
...... Anh quyết định nghe theo.
Mấy ngày đầu, hắn chỉ lặng lẽ ở dưới nhà cô, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, một mình mơ tưởng hình bóng của cô trong bóng tối, sau đó ở trong lòng thở dài một chút tình yêu với.
Vì sao yêu cô nhiều như vậy? Cuối cùng cô đã làm gì với mình, là sử dụng một thần chú bí ẩn nào đó sao? Nếu không vì sao anh nhớ cô nếu không nhìn thấy cô......
Nhớ đến cô trong mơ cũng không để anh nghĩ ngơi, sao lại có thể dính người như vậy?
Chắc hẳn lànhư thế này, trước đây anh vẫn luôn đều rất bình thường, gặp được cô mới thay đổi.
Kiều Nguyệt Kiều Nguyệt Kiều Nguyệt......
Tại sao anh gọi tên cô đều cảm thấy không đủ.
Vì sao cô còn chưa thích mình, là lạt mềm buộc chặt sao? Chẳng lẽ cô thật sự coi anh là bạn tốt?
Mặc dù anh không quan tâm đến hình tượng bên ngoà, nhưng cũng nghe đến, ngoại hình anh có vẻ rất được các cô gái yêu thích, vậy cô có phải cũng thích anh không? Phải chăng chỉ vì sự dè dặt của con gái mà không dám thổ lộ?
Giang Như Thu chợt nhận ra.
Lúc này anh mới nhớ lại những chuyện vô lý mình đã làm trước đây, mỗi cô gái đến tỏ tình với anh đều ngượng ngùng rời đi, anh không để dành một chút mặt mũi nào cho cô gái nũng nịu, dường như lại còn từng tuyên bố không làm phiền anh......
Kiều Kiều chắc hẳn đã tin đồn đó mới không dám tỏ ra kỳ vọng.
Giang Như Thu trốn trong bóng tối, vì những suy nghĩ không thực ở trong đầu lộ ra nụ cười, chỉ cần nghĩ đến đây cô cũng sẽ thích mình, trong lòng như nở hoa.
Mỗi lần anh nhìn cửa sổ phòng Kiều Nguyệt, ánh đèn ở đó đã tắt, không thể nhìn thấy gì rõ ràng. Nhưng anh có vẻ rất thỏa mãn.
Thỏa mãn đến mức, đêm khuya yên tĩnh đường phố vắng lặng giữa đêm ồn ào vì nội tâm nóng rực của anh.
Anh ở bên ngoài nhà Kiều Nguyệt hơn nửa tháng, cũng chưa bao giờ cảm thấy mỏi mệt, thậm chí còn muốn ngủ bên ngoài nhà cô cả đêm, dù sao anh vẫn giữ nguyên ý thức, cuối cùng đáng tiếc hận từ bỏ ý tưởng này, quay về nhà khi trời sáng.
Cho đến một ngày, khi Kiều Nguyệt ra ngoài vào buổi tối, anh đi theo phía sau cô suốt quãng đường.
Sự phấn khích lúc đầu lập tức chìm xuống đáy bể. . Ngôn Tình Ngược
Cọ có biết một cô gái đáng yêu như cô ra ngoài vào buổi tối nguy hiểm như thế nào không? Cho dù ngay trước cửa nhà cô cũng không thể, nhiều người xấu như vậy, không có nơi nào là tuyệt đối an toàn!
Làm sao anh có thể để cô đi dạo đêm một mình.
Kể từ ngày đó, ngày nào anh cũng canh giữ gần nhà Kiều Nguyệt, mong cô ra ngoài, để anh có thể đi theo phía sau cô, anh trốn trong bóng tối, ánh mắt vô tình dừng trên người cô, khiến anh hài lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Anh thỉnh thoảng tự mắng mình, làm thế này có khác gì biến thái?
...... Không không không, anh yêu Kiều Nguyệt, hắn thật sự yêu cô quá nhiều.
Kiều Nguyệt gặp ác mộng, khi tỉnh lại thì toàn than toát ra mồ hôi lạnh.
Trong mộng là ngọn lửa màu đỏ tươi, không thương tiếc cuốn cô vào trong, nhiệt độ thiêu đốt như muốn hòa tan với cô, cô khóc lóc thế nào cũng không giúp được gì.
Mở mắt ra, là bức tường trắng xanh, trên bàn trà bày trái cây đã cắt xong thành những hình tròn cạnh nhau, bên cạnh rải rác vài viên kẹo, khiến người ta them thuồng.
Ý thức của vẫn còn mê man.
Sau đó, ghế sô pha bên cạnh sụp xuống.
Giang Như Thu ngồi bên cạnh cô, cầm ly nước bốc khói, đưa vào tay Kiều Nguyệt, nở nụ cười cười: "Nhìn em ngủ gục sô pha không dám gọi em."
Kiều Nguyệt ngơ ngác.
Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, bây giờ đã là giữa mùa hè, cơ thể của cô tuy lạnh, nhưng đắp chăn ngủ vẫn thấy nóng, chẵng trách cô lại có giấc mơ như vậy.
Bây giờ vẫn còn có thể nhớ rõ nỗi sợ hãi trong mơ.
"Hiện tại là mấy giờ rồi? Tôi nên về nhà."
Kiều Nguyệt ném chăn ra, cảm ơn Giang Như Thu rồi cầm ly nước uống một ngụm, sợ hãi mới giảm xuống, nhưng cô luôn cảm thấy rất khó chịu, mượn cớ nhường ly nước trốn sang bên cạn.
Cách xa Giang Như Thu một chút, cô mới cảm thấy ngột ngạt trong ngực biến mất.
Hôm nay là thứ bảy, họ nói là một ngày tốt để học cùng nhau, nhưngNguyệt Kiều luôn không dám ra ngoài vì sự kiện theo dõi, cô cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, cũng không nói với bất kì ai, ngay cả cô cũng không rõ vì sao mình làm như vậy.
Không chỉ có như thế, thậm chí cô không muốn đến nhà Giang Như Thu.
Cô khéo léo này tỏ suy nghĩ của mình qua điện thoại, nhưng bị Giang Như Thu từ chối, thậm chí khi cô muốn đề nghị, anh sẽ hỏi cô có phải không muốn làm bạn với anh nữa không...... Dùng dáng vẻ đáng thương khiến người khác không thể nói thành lời từ chối......
Cô không nhắc lại nữa.
"Ngủ dậy thành ngốc? Trở về nhà nào, mới buổi chiều. Cậu không phải có vài câu hỏi chờ tôi dạy sao, tôi ở đây chờ cậu tỉnh lại, ăn chút trái cây rồi chúng ta vào nhà."
Giang Như Thu lập tức đi theo Kiều Nguyệt ngồi ở bên kia sô pha, rất tự nhiên duỗi tay lau mồ hôi trên trán cô, nhưng toàn than cô đột nhiên cứng đờ, cười nói: "Dáng vẻ của cậu vừa tỉnh ngủ rất đáng yêu."
Kiều Nguyệt lập tức ngồi thẳng người, nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Ngực cô đập thình thịch.
Cô thừa nhận, Giang Như Thu quả thực rất hấp dẫn, theo lý thuyết, nếu có một người con trai đối xử tốt với mình, cô nhất định cũng sẽ thích, nhưng không biết vì sao, đối mặt với Giang Như Thu, cô luôn sợ hãi hơn là vui mừng......
Từ khi nào cô có cảm giác này?
Có lẽ là do cô phát hiện ánh mắt anh nhìn mình lúc nào cũng nóng rực khiến trong lòng cô hốt hoảng, cũng có lẽ là anh luôn lấy danh nghĩ bạn bẻ để động tay động chân với cô......
Kiều Nguyệt thừa nhận rằng cô hơi ngốc trong học tập, cuộc sống hằng ngày phản ứng cũng chậm, nhưng không có nghĩa là cô dốt.
Cô cảm thấy điều gì đó không ổn từ sớm, vẫn luôn không nghĩ lại, chờ sau khi cô phản ứng lại, mọi thứ dường như không còn kiểm soát được nữa.
Giang Như Thu ngồi bên cạnh cô, dường như nhìn ra cô đang căng thẳng, cũng không làm ra những hành động hay lời nói khiến cô khó xử, mà cầm một quả táo rồi gọt vỏ.
Dao gọt hoa quả dính cùi, lưỡi dao sắc bén dọc theo phần đầu, động tác không chút nhanh chóng, như thể hưởng thụ toàn bộ quá trình, cho đến khi cả đồng vỏ dài rơi vào thùng rác.
Anh đặt con dao xuống, đặt quả táo vảo tay cô.
Đôi mắt Giang Như Thu như đang cười, nhưng nhìn kỹ, lại chỉ cảm thấy sâu thẳm, như thể có một cái lỗ không đáy có thể hút người vào, long mi dày đậm như bàn chải, dễ dàg móc cô vào trong.
Kiều Nguyệt dường như lập tức nhìn Giang Như Thu, gương mặt đỏ lên, cảm giác tê dại lan từ lòng đến toàn thân.
"Cậu ăn quả táo đã gọt vỏ." Cô ngẫu nhiên tìm được chủ đề để che giấu nội tâm hoảng loạn.
Giang Như Thu cười: "Không biết đã chạm bao nhiêu người rồi, sợ rửa không sạch, dứt khoát gọt bỏ toàn bỏ."
"Cái này, chính là như vậy."
Phải không? Anh thuận miệng bịa chuyện.
Anh gọ vỏ chính là muốn thấy dáng vẻ Kiều Nguyệt hoảng hốt, từ lúc anh cầm dao gọt trái cây, cô căng thẳng không thể giải thích được, căng thẳng đến mức khiến trong lòng anh bực bội, rất muốn đè cô trên sô pha, giam cô dưới thân, xem cô còn có thể đi nơi nào, thế nhưng cô vẫn muốn về nhà......Anh đối với cô tốt như vậy, chẳng lẽ không thể biến nơi này thành nhà của cô sao?
Nếu không phải sợ cô sẽ sợ hãi, anh đã làm như vậy từ lâu rồi.
"Tại sao không ăn? Không thích ăn táo?" Anh cố tình hỏi.
Kiều Nguyệt cố gắng bình tĩnh, nghĩ thầm cô đang sợ hãi điều gì? Người trước mắt này là Giang Như Thu, là ngồi cùng bàn của cô, cô không nên rụt rè đến mức như vậy!
Kiều Nguyệt cắn một miếng, Giang Như Thu lập tức tiến lên hỏi: "Ngọt không?" Cô gật đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng lập lánh của Giang Như Thu, cầm quả táo anh lập tức mở miệng cắn, bình tĩnh nói: "Cậu đừng nháo."
Từ lần đó, Giang Như Thu dùng ly nước của Kiều Nguyệt, anh bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, lúc đầu còn dụ cô ăn chung, hai người thường xuyên dùng chung một bộ đồ ăn, ngay cả khi Kiều Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không ổn, cũng bị ba câu của Giang Như Thu lừa choáng váng đầu.
Rồi sau đó đồ ăn vặt đang ăn dở của Kiều Nguyệt cũng sẽ bị anh đột nhiên cướp vào trong miệng, nhưng khi vẻ mặt Kiều Nguyệt lộ ra khó chịu hoặc là không thích, Giang Như Thu sẽ xin lỗi, nhưng lần sau sẽ còn tệ hơn.
Theo thời gian, Kiều Nguyệt không so đo với anh.
Giang Như Thu nắm cổ tay của Kiều Nguyệt, cắn quả táo như anh muốn, đáng tiếc một chút là, nơi mà anh cắn đã bị Kiều Nguyệt quay ra khỏi tầm tay của anh.
Giang Như Thu nói: "Kiều Kiều, cậu trở nên hư."
Kiều Nguyệt phớt lờ anh, nhanh chóng ăn xong táo rồi ném vào thùng rác, rác rưởi bị ném xuống nhanh chóng ngập trong đống giấy vệ sinh.
Cô gần như đã tìm ra cách để hòa hợp với Giang Như Thu.
Chỉ cần cô không biểu lộ rõ ràng cảm xúc chán ghét, cho dù Giang Như Thu lải nhải, cô cũng không trở về, anh cũng không thèm quan tâm.
Hơn nữa tính tình Kiều Nguyệt vốn hiền lành, rất ít cảm thấy chán ghét với người nào, nên Giang Như Thu mới có thể lần lượt mà được một tấc lại muốn tiến một thước, không hề sợ hãi.
Kiều Nguyệt ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng, nói với Giang Như Thu người đang ngồi trên sô pha buộc tội cô không chia sẻ quả táo với anh: "Vào học."
Giang Như Thu lập tức đứng dậy, cười hì hì nắm tay cô vào phòng ngủ.
"Kiều Kiều, tôi muốn ngủ."
Kiều Nguyệt kéo má, không đọc được một chữ trong sách, may mà đặt bút xuống, quay đầu nhìn thiếu niên nằm trên giường.
Anh nói xong câu hỏi của Kiều Nguyệt liền đi lên giường, tư thế ngủ của anh lúc đầu rất yên tĩnh, nhưng sau đó bắt đầu không thành thật, vì trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ lạnh, chăn trên người anh tuột xuống đáy giường, cả người bắt đầu lăn lộn ở trên giường, có vẻ cũng không thoải mái.
Kiều Nguyệt bị anh ở trên giường quấy rầy, làm sao cũng không học được, may mà cô vứt bút ngốc nghếch chống cằm.
Sau đó thật sự không nhìn dáng vẻ của Giang Như Thu, đứng dậy nhặt chăn nhặt lên đắp trên người anh.
Sau đó, ánh mắt cô kinh ngạc, ngây người nhìn chằm chằm góc ảnh lộ ra dưới gối.
Cô im lặng hồi lâu, mới rút tấm ảnh dưới gối ra.
Đây là ảnh của cô.
Kiều Nguyệt cởi gối đầu của anh ra, tương tự cầm lên từ dưới gối.
Tóc của cô là tóc dài vừa phải, thỉnh thoảng sẽ rụng, một hôm cô thức dậy vào buổi trưa mới cảm thấy, dây buộc tóc đã biến mất, cô nhớ rõ đã buộc trên tóc, sở dĩ nhớ rõ, là vì hôm đó chủ nhiệm lớp răn dạy dáng vẻ của cô......
Bên trong còn có rất nhiều thứ, đều là của cô.
Kiều Nguyệt nhìn những thứ này, không nói được lời nào, nhưng nhịp tim cũng rất bình tĩnh, như thể không bị tất cả những thứ này trước mặt kích thích.
"Cậu nhìn thấy hết rồi."
Giang Như Thu mở to mắt, tựa đầu, nụ cười ẩn hiện trong đôi mắt đen láy, khóe miệng nhếch lên lộ ra tâm trạng tốt. Anh không chút hoảng sợ khi bị phát hiện, thay vào đó biểu cảm đầy sự buộc tội.
"Lúc sinh nhật tôi, cậu chưa bao giờ tặng quà cho tôi, tôi đành phải tự mình nhận."
Kiều Nguyệt kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, vốn cô không cảm thấy có gì, nhưng cảm giác sương mù bị lột ra. Mặ dù cô luôn nhấn mạnh rằng, Giang Như Thu hiền lành và tốt bụng ở trong lòng cô, nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, lại cảm thấy không khoẻ.
Không khoẻ khiến cô không tìm thấy bất kì chứng cứ nào để chứng minh.
Giọng điệu của cô tăng lên: "Sinh nhật của cậu vẫn chưa trôi qua!"
Tính toán kĩ lưỡng, họ cũng mới quen nhau được nửa năm mà thôi. Sinh nhật của Giang Như Thu là nửa năm sau, Kiều Nguyệt nhật định sẽ tặng quà cho anh, Tại sao anh lại oan ức? Diều này khiến Kiều Nguyệt rất uất ức.
Giang Như Thu đúng lý hợp tình: "Năm nay tôi mười bảy tuổi, nhưng tôi chưa từng nhận quà của cậu, Kiều Kiều chính cậu nói, có phải nên tăng thêm cho tôi?"
"Tôi...... Tôi trước đây còn chưa quen biết cậu!"
"Nhưng bây giờ chúng ta đã biết nhau," Giang Như Thu đột nhiên bật cười, cũng không biết nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên đứng dậy, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ với đường may thô ráp từ các thùng giấy dưới giường, "Tôi muốn cậu tự tay đan khăn quàng cổ cho tôi, có thể chứ?"
Kiều Nguyệt lại ngây người.
Trong tay anh là chiếc khăn quàng cổ do Kiều Nguyệt đan ở nhà khi mùa đông, cho cha dượng của cô, lúc ấy việc đan khăn quàng cổ rất phổ biến ở trong lớp, trước đây cô đan một cái cho Mạc Xuân Hồng, cha dượng này cũng không sốt ruột, chờ khi cô muốn đưa, liền thấy Kiều Giai Yến quấn quanh cổ cha dượng.
Cô không đưa, mà cất trong tủ.
Trong kỳ nghỉ hè cô dọn dẹp nhà cửa, mới tìm ra nó, mặt khác cô dọn dẹp rất nhiều thứ không cần thiết và cho vào thùng rác.
Thùng giấy dưới giường Giang Như Thu, rõ ràng là cô vứt đi, cô tự tay, ném vào thùng rác......
Giang Như Thu vẫn tự nhủ: "Chưa có ai đang khăn quàng cổ cho cô, khi mọi ngườitrong lớp đều đan, tôi còn cảm thấy ấu trĩ, nhưng nếu là Kiều Kiều cho tôi, tôi nhất định sẽ trân trong, chắc chắn sẽ lấy ra vì sợ bị bẩn."
"Cậu cho tôi một cái được không? Cái này mặc dù là cậu đan, nhưng không phải cho tôi."
Sắc mặt của anh trầm xuống, giữa mày đầy vẻ ghen tỵ, khuôn mặt có chút lộng lẫy lại rất ảm đạm.
Kiều Nguyệt không nói được cũng không nói không được: "Cái thùng này......"
Nhận thấy được tầm mắt của cô, Giang Như Thu nhìn cô, cười vô tội: "Đúng rồi, đây là cái thùng cậu vứt đi. Cậu cũng quá lãng phí, bên trong có rất nhiều thứ, tại sao cậu vứt đi? Vì sao không đưa cho ta?"
Kiều Nguyệt trợn mắt nhìn anh, không thể tin được: "Giang Như Thu, cái thùng này là tôi vứt đi, tôi vứt vào thùng rác trước cửa nhà tôi, vì sao cậu muốn lấy nó về nhà?"
Đại não cô rối tung.
Cái thùng này là cô vứt đi, vứt ở cửa nhà mình, nhưng lại bị anh lấy về nhà. Nơi này có quá nhiều điều khiến cô không rõ.
Vì sao Giang Như Thu lại đến nhà cô? Vì sao lại vừa lúc thấy cô vứt rác, vì sao lại muốn mang nó về nhà?
Kiều Nguyệt muốn nghiêm túc tra hỏi thiếu niên trước mắt, tốt nhất cô nên có thái độ hung hăng hơn, có thể răn đe được anh.
Nhưng Giang Như Thu dường như không quan tâm, coi như chuyện anh làm chỉ là làm ầm ĩ, thậm chí còn bình tĩnh ngồi ở trên giường, cong khóe môi nhìn cô.
Giang Như Thu lấy dây buộc tóc từ trong tay cô, đeo ở trên cổ tay,dây buộc tóc màu hồng và màu xanh rất khác biệt trên cổ tay anh, nhưng anh lại rất thích, dùng tay chạm vào lại chạm vào.
"Tôi đã muốn làm như vậy từ rất lâu."
Kiều Nguyệt nâng âm lượng lên: "Giang Như Thu!"
Giọng điệu của cô rõ ràng đang tức giận, nghe kỹ, trong đó còn có cảm xúc hoảng loạn.
Giang Như Thu cố nén cười, tùy ý ngồi ở trên giường, đôi chân dài duỗi thẳng, quấn lấy Kiều Nguyệt trong phạm vi của anh, nếu lấy định nghĩa nói dã thú, Kiều Nguyệt bây giờ đã dính đầy hương vị của anh.
Đây là phòng của anh, nơi anh ngủ.
Kiều Nguyệt không chỉ đứng ở đây, còn bị đôi chân của anh quấn lấy trước người anh, thật giống như...... Cô đang ở trong lòng anh.
Trong lòng Giang Như Thu hài lòng.
"Tôi lấy dây buộc tóc của cậu, còn có bút viết cậu đánh rơi cũng đều bị tôi lấy về nhà......"
"Những thứ cậu không cần, ta đã nhặt hết về nhà, thậm chí cũng không dám ruẩ, sợ rửa sạch dấu vết của cậu......"
"Ngoài ra, tôi vốn không thích học, nhưng vì cậu, tôi sẵn sàng cố gắng, chẳng lẽ cậu không được lí do sao?"
"Cậu thật sự không rõ sao?"
"Kiều Kiều, tôi thích cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?"
Chẳng lẽ cậu không biết sao Kiều Kiều?
Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm hơn bầu trời đêm đầy sao, lại ẩn chứa bao nguy hiểm khôn lường, như biển cả trước sóng gió, thâm thúy lại mê người, nhưng lại ẩn chứa gió to sóng lớn.
Ngọn lửa trong mơ lại bắt đầu bùng cháy điên cuồng, Kiều Nguyệt đã ở trong đó, thậm chí cô có thể nhìn thấy cơ thể của mình cũng bị cuốn vào, muốn trốn, nhưng bước chân vẫn không nhúc nhích, để ngọn lửa cuốn quần áo của cô, cắn nuốt cơ thể cô từng tấc.
Chẳng lẽ cậu không biết tôi thích cậu sao?
Giang Như Thu hỏi đi hỏi lại, không biết mệt mỏi.
Cười chắc nịch.
...... Biết không?
...... Cậu biết tôi thích cậu không?
Kiều Nguyệt chìm trong suy nghĩ.
Dường như cô đã đoán ra điều gì đó từ lâu.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai trở lại hiện thực nha ~
Bình luận cốt truyện lại phát bao lì xì ~~~
Có thể cho tôi bình luận nhiệt tình của các bạn không?