Tưởng Giai Giai có một người chị em rất thân tên là Vân Thanh. Cô ấy là một học sinh khiêu vũ của trường trung học số tám, học cũng rất tốt, mỗi lần có kết quả đều có thể xuất hiện trên bảng vàng danh dự.
Chỉ 100 người đứng đầu ở trường trung học số tám mới có thể có mặt trên bảng vàng danh dự.
Tưởng Giai Giai giới thiệu Kiều Nguyệt với các chị em của cô ấy, mọi người đều chào đón sự xuất hiện của Kiều Nguyệt.
Đặc biệt là Vân Thanh.
Cô ấy vốn xuất thân là một vũ công, dáng người chuẩn, ngoại hình cũng đẹp, không nói chuyện cũng khiến người khác nhìn vào, chưa nói đến giọng hát hay, sợ là ánh mắt đều dán lên người cô ấy.
"Kiều Nguyệt, rất vui được gặp em." Vân Thanh mỉm cười nắm tay Kiều Nguyệt.
Hai má Kiều Nguyệt đỏ bừng.
Cô khi còn rất nhỏ ở một mình, luôn không biết đáp lại thiện chí của người khác, vì vậy cô chỉ đáp câu chào chị, mang thêm một nụ cười ngượng ngùng.
Cô đi theo mọi người vào một quán trà sữa mới mở rất nổi tiếng gần đây ở trường trung học số tám, cô rất ít khi uống, nhưng Vân Thanh rất hào phóng, gọi một cốc cho mỗi chị em đi cùng.
"Của em." Tưởng Giai Giai nhận lấy từ tay Vân Thanh, đưa cho Kiều Nguyệt, "Mật hoa Dương Chi này rất ngon, cậu có thể nếm thử."
Kiều Nguyệt nhận lấy, cầm trong lòng bàn tay lạnh lẽo, vẻ mặt không chút che giấu, nhìn thấy mọi người đang cầm lên uống, nghiêng người đến bên cạnh Tưởng Giai Giai, nhỏ giọng nói: "Cái này lạnh."
"Đúng vậy, đương nhiên là lạnh rồi," Giọng điệu của Tưởng Giai Giai đầy vẻ khinh thường, "Đây không phải là mùa đông, cậu còn uống nóng sao? Lại không phải người lớn tuổi."
Vân Thanh nhìn thấy cô, săn sóc hỏi: "Em không thích sao?"
Kiều Nguyệt cười nói: "Không có, em rất thích."
Cô là một người như vậy, sẽ không từ chối, người khác hơi đối tốt với cô, cô cẩn thận trân trọng những gì người khác làm với mình, sợ làm sai gây khó chịu cho đối phương.
Đôi khi cô không thích tính cách này, luôn sợ hãi rụt rè, trong mắt người khác, còn cho rằng cô xấu hổ.
Kiều Nguyệt cắm ống hút uống một ngụm, bụng lập tức lạnh lẽo, cả người cô hơi run, không dám uống thêm một ngụm.
Khi những người khác đang nói cười với nhau, cô chỉ lặng lẽ ngồi sang một bên.
Đề tài không biết làm sao chuyển đến cô, Tưởng Giai Giai cười ôm lấy cánh tay cô, cảm thấy thân mật.
"Kiều Nguyệt rất nghiêm túc trong việc học, sau giờ học gọi đi chơi không được, tư thế này muốn chuẩn bị vào lớp mười, cậu học tập chị Vân Thanh một chút đi, dành ít thời gian để học, không phải cũng luôn đứng thứ hai thứ ba."
Mọi người nghe xong, sôi nổi nói: "Chị Vân Thanh chính là rất lợi hại, chị ấy thường ở trong phòng tập nhảy, kì thi trước ôn tập mấy ngày là có thể lên lớp 11."
Vân Thanh khiêm tốn nói: "Sao các cậu có thể nói lợi hại như vậy, Kiều Nguyệt đừng nghe bọn họ đồn thổi, chị nói với em, em không thể chết vì học, phải linh hoạt, nhưng đừng học hỏi những tên mọt sách ngồi trong lớp cả ngày, bọn họ đều là đồ ngốc."
Kiều Nguyệt sững sờ, rồi mỉm cười.
"Lời của chị Vân Thanh có ý gì, không làm mọt sách thì làm gì?"
"Giống như Giang Như Thu!"
Những người khác trêu đùa, Vân Thanh đỏ mặt, ngồi bên cạnh Kiều Nguyệt, oán giận nói: "Các em làm sao vậy."
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm sắc mặt của Vân Thanh một hồi, sau đó nhìn Tưởng Giai Giai đang cười nói vui vẻ với mọi người ở bên kia, liền hiểu ra.
"Giang Như Thu tính tình cậu ấy lạnh lùng, nhưng cũng không tệ, nếu cậu ấy nói chuyện làm tổn thương em, em đừng để trong lòng."
"Không," Kiều Nguyệt giảm bớt nụ cười, "Chúng em thường không nói lời nào."
Vân Thanh nghẹn một chút, cười đến ngượng nghùng: "Thế nào? Giai Giai nói, trong lớp các em cùng nhau thảo luận vấn đề, em học tốt hơn nên giúp đỡ cậu ấy."
Kiều Nguyệt uống một hơi cạn sạch nước đá trong cốc giấy, tình cờ ném rác đi xa, cách xa mọi người hơn một chút.
"Điểm số của em không tốt, hỏi cậu ấy một vài câu hỏi trong lớp, nhưng cậu ấy đều phớt lờ, cũng không nói lại bất cứ điều gì."
Cô cúi đầu.
Trong mắt người khác, việc bị từ chối và bị phớt lờ biến thành mất mát, chủ đề này không còn thu hút cô ấy nữa.
Kiều Nguyệt chỉ có tính tình ôn hòa, điều đó không có nghĩa là cô ngu ngốc.
Giang Như Thu là vẻ ngoài rất đẹp, loại người đẹp phi thường. Cô học ở trường trung học số tám được hơn nửa tháng, nghe rất nhiều đồn đại về anh, đa số đều là những cô gái ngốc nghếch.
Nhưng tâm trí cô chỉ toàn là học, chỉ nghe một chút.
Cô luôn duy trì cảm giác tội lỗi và thương hại khi lần đầu tiên nhìn thấy Giang Như Thu, cô luôn cảm thấy rằng Giang Như Thu là một người rất hiền lành và tốt bụng, ngay cả khi cô cảm thấy có sự khác biệt từ miệng người khác, cô cũng hoàn toàn không nghi ngờ.
Suy cho cùng, mỗi người đều có những tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình.
Cô rất vui vì có người chủ động kết giao với cô, nên cô không bao giờ từ chối yêu cầu của Tưởng Giai Giai, chỉ cần cô ấy trực nhật thì cô sẽ ở lại giúp cô ấy, Kiều Nguyệt không phàn nàn gì về việc này, thậm chí còn rất vui.
Nhưng rồi cô nhận ra rằng sự thân thiết và gần gũi của Tưởng Giai Giai, có thể giấu giếm chuyện Giang Như Thu từ miệng cô ấy.
Bởi vì Vân Thanh thích Giang Như Thu.
Mà quan hệ Tưởng Giai Giai và Vân Thanh rất tốt.
Kiều Nguyệt có chút buồn, cô ngồi một mình trong góc, chờ mọi người đã đi hết, cô chào tạm biệt họ, một mình loạng choạng đi lên lề đường.
Trong lòng cô vốn cảm thấy không thoải mái, không chỉ vì tình bạn mà cô cho là pha trộn giữa lợi dụng và đạo đức giả, mà còn cẩn thận vì những suy nghĩ khác mà cô thậm chí còn không hiểu... Không phải ai cũng toàn tâm toàn ý chỉ đối tốt với cô?
Nghĩ nhiều, chân cô không vững, hơn nữa uống nước lạnh vào bụng, dạ dày bắt đầu trả thù, cơn đau khiến cô loạng choạng, ngã xuống đất.
"...... Cậu cẩn thận chút!"
Kiều Nguyệt đột ngột quay đầu lại: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Giang Như Thu bước tới, cúi xuống, giữ cổ tay cô kéo cô từ trên mặt đất, cho đến khi chạm vào cổ tay trắng nõn nhưng lạnh lẽo, anh cau mày.
"Trễ như vậy lại không về nhà?"
Kiều Nguyệt rút tay ra, nhiệt độ ấm áp đầu ngón tay vẫn còn lưu lại trên cổ tay khiến cô có chút lưu niệm, cô thu tay vào trong tay áo, tay còn lại thì lặng lẽ áp vào bụng cô.
"Tôi về ngay, tôi còn tưởng rằng cậu về nhà rồi," Mặc dù bụng vẫn còn đau, nhưng Kiều Nguyệt chịu đựng, dặn dò anh nói: ""Nhà cậu cách đây rất xa, dù họ sẽ không đến làm phiền cậu, nhưng cậu vẫn nên chú ý chút, đừng ở quanh đây."
Khóe môi Giang Như Thu dần dần cong lên, anh muốn hỏi ngược lại: Em quan tâm anh sao?
Nhưng anh chịu đựng.
Trong lòng Kiều Nguyệt, anh là một thiếu niên nghèo khó ngay thẳng, sao có thể làm ra hành vi như đùa giỡn một cô gái nhỏ.
"Không sao, tôi đưa cậu về trước."
Anh không muốn về chút nào, từ khi cô rời khỏi lớp, anh đã bám theo cô, thấy cô vào quán trà sữa, anh mới tìm một chỗ khuất, vẫn luôn chờ cô.
Thật khó để lừa cô về nhà với anh mỗi đêm, chợt thay đổi xảy ra, làm sao anh có thể chịu được?
Phát hiện có gì đó không ổn, anh nhìn chằm chằm vào Kiều Nguyệt, đột nhiên hỏi: "Cậu không khỏe sao?"
Kiều Nguyệt lắc đầu: "Không sao."
Sắc mặt Giang Như Thu rất xấu: "Cậu ăn cái gì? Chúng ta đi bệnh viện."
Kiều Nguyệt ngoài miệng nói không sao, nhưng sắc mặt tái nhợt, vết máu mờ nhạt trên đôi môi hồng nhạt, trong mắt còn có những giọt nước, nhất là khi anh đang đỡ hai tay của Kiều Nguyệt, anh có thể cảm nhận rõ cơ thể cô run rẩy vì cơn đau đè nén.
Anh rất đau lòng.
"Không cần đến bệnh viện, tôi......"
Cô muốn về nhà uống một chút thuốc, nhưng sắc mặt Giang Như Thu không tốt lắm, lần đầu tiên tỏ ra độc đoán trước mặt cô, sợ hãi những gì cô muốn nói.
Kiều Nguyệt nói với bác sĩ về nguyên nhân khó chịu ở bụng, đổi lại vài câu mắng nhẹ, vốn muốn lấy một ít thuốc uống, nhưng Giang Như Thu rất lo lắng, đưa cô đi truyền nước.
Đêm nay Kiều Chấn Quốc và Mạc Xuân Hồng đều tăng ca, cô về muộn hơn cũng không sao, thành thật để Giang Như Thu thu xếp.
"Cậu về đi, tôi ở đây tự làm được."
Giang Như Thu như không nghe thấy. Đặt cặp sách xuống đáy giường bệnh, anh lôi một chiếc ghế đẩu đi tới ngồi bên cạnh, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới hỏi: "Chơi vui không?"
Kiều Nguyệt sừng sỡ: "Sao?"
Giang Như Thu kiên nhẫn lặp lại: "Đi chơi với Tưởng Giai Giai và những người khác có vui không?"
"À.....Vui."
Kiều Nguyệt xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm.
Giống như là, cô đi chơi với người khác là một việc tồi tệ, khiến cô xấu hổ hơn nữa là, tại sao dáng vẻ Giang Như Thu như bị bỏ rơi?
"Chơi đến mức vào viện vui không? Cậu tự biết cơ thể của cậu, vừa rồi bác sĩ cũng nói, cậu bây giờ không thể uống những thứ lạnh, nhưng cậu lại uống một ly lớn với họ, cậu tự mình nói là cơ thể của cậu cảm thấy thoải mái sao?"
Kiều Nguyệt bị anh giáo huấn đến mức không dám ngẩng đầu, lúng túng đáp lại.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, bọn họ cũng chỉ là bạn học bình thường, khi anh nói những lời vừa rồi, có phải có hơi...... Quá?
Cô gái trên giường bệnh đắp chăn màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vốn hai mắt đẫm nước, lúc này lại như có nước, tim anh cảm thấy ngứa ngáy, hận đến nghiến răng.
Bỏ rơi anh và đi chơi với người khác, còn chơi đến mức vào viện, đã thế còn bày ra bộ dạng đáng thương như vậy, cô thật sự có thể làm hư anh / chà đạp anh!
Ánh mắt Giang Như Thu tối sầm lại, đầu ngón tay ngừng trên giường bệnh, vén góc chăn dần dần đi vào, khó khăn lắm mới chạm vào người Kiều Nguyệt rồi dừng lại, vén góc chăn, dịch vào.
Cơ thể Kiều Nguyệt run lên, cứng đờ.
Lòng bàn tay Giang Như Thu ngừng trước mắt cô, lau đi nước mắt của cô, giọng điệu dịu đi: "Vừa rồi tôi không phải giáo huấn cậu, nhưng nhìn cậu rất khó chịu, cơ thể mới là quan trọng nhất, đau đớn cũng không phải của riêng cậu?"
Kiều Nguyệt biết anh làm vậy là vì lợi ích của cô, muốn nói gì đó để chứng tỏ cô không có ý kiến gì với anh, bên tai cô nghe thấy những lời trách móc của anh, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
Chỉ là những hành động đôi khi, thậm chí cả ánh mắt của anh cũng khiến Kiều Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Vì vậy mà cô không thể nói bất cứ điều gì, tránh anh chạm vào, đôi mắt cô rơi vào bình truyền nước, lúng túng nói: "...... Cảm ơn cậu."
"Không có gì."
Giang Như Thu tình cờ rút tay.
Chỉ có hai người họ trong phòng bệnh lớn, hơi thở rõ ràng đến nỗi nghe rõ.
Ánh mắt anh ở một nơi mà Kiều Nguyệt không thể nhìn thấy, dần dần điên cuồng, tràn đầy dục vọng, những lời anh thốt ra vô cùng hồn nhiên, như thể đầu óc anh trong sạch đến mức không thể tìm ra sai lầm.
"Tôi coi cậu như một người bạn.":,,.