Chuyện như vậy đã từng xảy ra, chỉ là lúc đó bà cũng có nhúng tay vào, kết quả chuyện sau này lại càng nằm ngoài tầm kiểm soát.
Bà mặc kệ chuyện của con trai vậy.
Bên đây, sau khi Phó Thời Văn nghe hết mọi chuyện, anh cảm thấy như được thông suốt.
Anh bị đυ.ng là do cứu vợ sao?
Ừ, không hổ là anh.
Vì cứu vợ mình, vết thương trên đầu cũng chỉ là huy chương mà thôi.
Phó Thời Văn thấy Quý Kha cứ hết nhìn anh rồi lại nhìn đến băng vải đang quấn trên đầu mình, anh nhấp môi, chắc là vợ cảm động lắm nhỉ.
Sau khi cảnh sát rời đi, phu nhân Lan cũng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Phó Thời Văn và Quý Kha.
Phó Thời Văn nhìn gương mặt xinh đẹp của Quý Kha, anh ho khan một tiếng, nói: “Đây là chuyện anh nên làm, em đừng quá cảm động.”
Phó Thời Văn suy nghĩ một chút, cảm thấy nói như vậy cũng không đúng lắm: “Em cảm động cũng bình thường thôi, nếu được thì cảm động nhiều nhiều chút.”
Sắc mặt Quý Kha bình tĩnh nhìn Phó Thời Văn: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Phó Thời Văn bị Quý Kha nhìn chằm chằm nên thấy hơi ngượng ngùng, trong lòng anh đang nghĩ xem Quý Kha muốn hỏi cái gì.
Chẳng lẽ cậu định hỏi tại sao lúc ấy anh lại đẩy cậu ra ư?
Phó Thời Văn cũng không nhớ rõ lắm.
Quý Kha hỏi: “Tại sao anh không truy cứu trách nhiệm của An Trừng?”
Nếu Phó Thời Văn nói anh chưa từng thích An Trừng, tại sao khi bị An Trừng đυ.ng bị thương, anh lại không truy cứu trách nhiệm của cậu ta?
Quý Kha muốn biết nguyên nhân.
Phó Thời Văn còn tưởng Quý Kha muốn hỏi chuyện gì.
“Tuy An Trừng đã lái xe đâm anh, nhưng anh biết cậu ta không cố ý, nên anh mới nghĩ không biết trong chuyện này có hiểu lầm gì không, vì vậy mới không truy cứu trách nhiệm của An Trừng.”
“Vậy bây giờ anh còn muốn truy cứu trách nhiệm của An Trừng chứ?” Quý Kha hỏi.
“Em là vợ của anh mà đúng không?” Phó Thời Văn hỏi ngược lại.
Quý Kha nhếch miệng, ý vị thâm trường cười: “Nói đúng ra thì anh là chồng trước của em.”
“Sao có thể như vậy được?” Sao anh có thể không muốn một người vợ xinh đẹp như vậy chứ?
“Tại sao chúng ta lại ly dị?”
Phó Thời Văn há miệng nhìn Quý Kha, trông dáng vẻ khϊếp sợ của anh có hơi ngốc nghếch.
“Chuyện này rất dài dòng.” Quý Kha không muốn trả lời câu hỏi này.
“Tại sao anh lại lo lắng như vậy khi An Trừng bị thương?” Quý Kha nhớ sau khi Phó Thời Văn biết An Trừng là người lái xe đυ.ng anh, câu đầu tiên mà anh hỏi chính là An Trừng có bị thương hay không.
“Có phải anh thích An Trừng không?”
“Thích cậu ta sao?”
Phó Thời Văn nhạy bén nhìn vào ánh mắt Quý Kha: “Em ghen à?”
“Anh trả lời câu hỏi của em trước đi.” Quý Kha ôm tay.
Phó Thời Văn nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của Quý Kha, ngón tay ấy rất đẹp, móng tay cậu màu hồng, nhưng trong đầu anh lại liên tưởng đến hình ảnh bàn tay ấy đang nắm… chỗ nào đó của mình.
Lúc ấy, anh có cảm giác sức mạnh của mình đã đổ hết về chỗ đó.
“Chắc… Chắc là anh không thích cậu ta.” Phó Thời Văn trả lời một cách lắp bắp.
“Thích là thích, không thích là không thích, chắc là thích là cái gì?”
Vẻ mặt Quý Kha rất lạnh lùng nhưng Phó Thời Văn vẫn cảm thấy dáng vẻ lạnh lùng của cậu rất mê người, Phó Thời Văn biết ánh mắt của mình đúng là không tệ, vợ chính là hình mẫu mà anh thích nhất, chỉ cần nhìn là thích.
“Không thích là không thích.”
Phó Thời Văn lặp lại, ánh mắt cứ nhìn đăm đăm vào người Quý Kha, gò má trắng nõn của cậu hơi đỏ, không biết là đang nghĩ về chuyện gì.
“An Trừng bị bệnh khó đông máu, nếu không thể cầm máu kịp thời sẽ rất nguy hiểm.” Phó Thời Văn nói.
Sau khi Phó Thời Văn mất liên lạc với An Trừng, đến khi tìm lại thì cậu ta đã mắc bệnh này, cho dù đã đi gặp bác sĩ trên toàn quốc thì ai cũng đều nói là bệnh này không có cách chữa.
Cho nên suốt những năm qua, Phó Thời Văn luôn cẩn thận chăm sóc An Trừng, sợ cậu tự tổn thương chính mình.
Bởi vì đối với An Trừng, chảy máu là một chuyện rất nguy hiểm.
Quý Kha không ngờ An Trừng lại mắc bệnh khó đông máu.
Vì vậy lúc Phó Thời Văn ở công trường, anh mới chọn cứu An Trừng trước sao?
Nếu An Trừng mất quá nhiều máu, cậu ta sẽ chết.
Nỗi băn khoăn suốt nhiều năm qua đã được gỡ rối, cái gai trong lòng Quý Kha cũng đã được nhổ sạch.
Nhưng cậu lại không hề thấy thanh thản như cậu tưởng tượng.
“Em vẫn chưa nói tại sao chúng ta lại ly dị? Chẳng lẽ là vì An Trừng sao?”
“Em yên tâm, anh tuyệt đối không thích An Trừng! Không thích một chút nào cả, anh chỉ coi cậu ta là em trai mà thôi, thật đó.”
Giọng nói của Phó Thời Văn cắt đứt mạch suy nghĩ của Quý Kha.
Quý Kha nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phó Thời Văn nhưng vẫn không thể cười nổi.
Phó Thời Văn nhìn sắc mặt Quý Kha, chẳng lẽ cậu không hề để tâm đến chuyện này sao?
Quý Kha lạnh nhạt nói: “Phó Thời Văn, anh nghỉ ngơi đi, em về trước.”
Hôm qua Quý Kha ngủ ở mép giường Phó Thời Văn suốt một đêm, quần áo đã nhàu nhĩ, cậu muốn về khách sạn tắm một chút rồi thay bộ quần áo khác.
“Ôi, em đi rồi sao? Anh vừa mới tỉnh lại, mất rất nhiều kí ức, em không thể giúp anh nói xem chuyện gì đã xảy ra sao?”
Quý Kha nói: “Chuyện nên nhớ rồi sẽ nhớ hết.”
“Vậy chừng nào em mới đến thăm anh nữa?” Phó Thời Văn nháy mắt hỏi, anh nằm trên giường như một chú cún đáng thương.
Quý Kha không trả lời.
Cậu ra khỏi phòng bệnh, bước vào cầu thang.
Trong cầu thang tối đen không một bóng người, Quý Kha mở to miệng để hô hấp.
Hóa ra, ban đầu Phó Thời Văn chọn An Trừng không phải vì anh thích An Trừng.
Anh chọn An Trừng vì An Trừng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc đó khi Quý Kha được một đôi vợ chồng già cứu rồi đưa vào bệnh viện, ở trong bệnh viện, bác sĩ nói cho cậu biết trong bụng của cậu còn có em bé.
Trong tình huống nguy hiểm ấy, dù là cặp sinh đôi, nhưng lại phải hy sinh một đứa để cứu một đứa khác.
…
Ngày đầu tiên của năm mới.
Quý Kha tắm rửa ở khách sạn rồi ngủ một giấc.
Buổi tối, Quý Kha đến bệnh viện.
Phó Thời Văn đang nằm trên giường, vừa thấy cậu vào, đôi mắt anh lập tức sáng rực.
“Quả nhiên là em không nỡ bỏ anh một mình ở bệnh viện.”
Phó Thời Văn vui vẻ nói.
Quý Kha xách theo một hộp cháo nhỏ.
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Phó Thời Văn giả bộ tội nghiệp nhìn Quý Kha.
Quý Kha nhìn thức ăn thừa vẫn đang nằm trong thùng rác.
“Phu nhân Lan đã tới đây à?”
Phó Thời Văn chột dạ “ừ” một tiếng.
“Em có đem theo một ít cháo hạt kê, anh có muốn ăn không?” Quý Kha hỏi.
“Muốn, vợ ơi, em đút anh ăn được không?”
“Được.” Quý Kha mở hộp cháo, đút từng muỗng từng muỗng cho Phó Thời Văn.
Cơm nước xong xuôi, Phó Thời Văn nhìn chằm chằm Quý Kha.
“Vợ ơi, có phải anh đã làm chuyện có lỗi với em không?”
Quý Kha dọn dẹp đồ đạc: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Phó Thời Văn đã mơ hồ nhớ lại một số chuyện không tốt lắm.
Anh nhớ mình đã làm cho vợ khóc, mặc dù đang ở trên giường nhưng trông vợ không vui chút nào.
Chẳng phải làm chuyện này là nên vui sao?
Tuy vậy khi nói đến chuyện này, trong đầu anh lại nhớ đến những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai, vợ thật quyến rũ, eo của vợ thật nhỏ, chân cũng rất đẹp.
Lỗ tai Phó Thời Văn đỏ ửng, ánh mắt nhìn Quý Kha có hơi chột dạ.
Quý Kha không biết Phó Thời Văn đang nghĩ tới chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt của Phó Thời Văn hơi kỳ lạ: “Có phải anh thấy không thoải mái không?”
“Không…”
Phó Thời Văn chối đây đẩy.
“Vợ ơi, có phải chúng ta đã từng nuôi một con thỏ không?”
“Anh nhớ ra rồi.” Phó Thời Văn vui vẻ nói.
Quý Kha gật đầu: “Ừ, có nuôi một con thỏ, sau khi ly dị, thỏ giao cho anh.”
Phó Thời Văn buồn buồn, rốt cuộc tại sao anh lại ly dị với Quý Kha?
Vợ xinh đẹp như vậy mà, sao anh lại chịu ly dị cho được?
Tối đó sau khi Quý Kha rời đi, Phó Thời Văn nằm trên giường suy nghĩ rất lâu.
Bác sĩ nói những kí ức mà anh có thể nhớ được đều là những chuyện có ấn tượng sâu sắc hoặc những chuyện rất quan trọng với anh.
Nhưng Phó Thời Văn phát hiện những kí ức mà đầu anh có thể nhớ lại chỉ toàn là hình ảnh lúc anh và vợ làm gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc của Phó Thời Văn cũng bắt đầu mộng mị, chỉ có nơi nào đó là tinh thần phấn chấn.
Sáng hôm sau, Phó Thời Văn cả đêm mất ngủ mong chờ Quý Kha xuất hiện.
Nhưng Phó Thời Văn nằm lăn qua lộn lại trên giường, đợi đến tận trưa, Quý Kha vẫn không xuất hiện.