Vào lúc thân thể chới với không nơi bấu víu, tưởng chừng một giây nữa sẽ ngã xuống đau đớn, một cánh tay mạnh mẽ bao quanh eo cô kéo lại.
Vừa ấm áp, vừa vững chãi là những gì mà cô cảm nhận được lúc này. Là thứ cảm giác thân thuộc lại xa lạ đã lâu không được chạm đến.
Anh thật sự… thật sự rất giống anh ấy. Đến cảm giác cũng giống như anh ấy.
Đến khi Ninh An hoàn hồn, nước mắt cô không biết từ khi nào đã ướt mi.
Lý Tử Đằng thấy cô khóc thì có hơi bối rối, đẩy cô ra một chút, đỡ lấy đôi vai nhỏ bé rồi nhìn xuống chân cô hỏi han:
"Chân bị đau sao?"
Ninh An giật mình lắc đầu, đứng thẳng người dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng nghẹn lại nhưng vẫn cố tỏ vẻ kiên cường trước mặt anh:
"Cảm ơn anh. Tôi không sao, chỉ là lông mi rơi vào mắt thôi."
Dường như anh còn tính đưa tay lên nâng mặt cô xem xét mắt cho cô, Ninh An đã vội vàng né tránh, cúi đầu cảm ơn:
"Nhà tôi đây rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi."
Nói rồi cô nhanh chóng mở cửa vào nhà, bước chân có phần vội vã, lần đầu tiên có bộ dạng bất lịch sự sập cửa trước mặt anh.
Đôi tay ai đó hụt hẫng giữa không trung, khẽ thu tay về, mắt nhìn theo cánh cửa vừa đóng lại, im lặng một lúc lâu rồi quay đầu bước xuống cầu thang.
Lòng bàn tay dường như còn lưu lại xúc cảm mềm mại ấm áp cùng mùi hương thanh ngọt thoang thoảng.
Phía bên kia cánh cửa, Ninh An tựa lưng lên tường, đôi tay ôm lấy trái tim vừa đập nhanh vừa nhoi nhói lên của mình, dần ngồi thụp xuống trong khi nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt.
Vừa đau, vừa hạnh phúc, có cảm giác như ngày ấy quay trở lại, cô ngồi trong vòng tay anh, tựa lên ngực anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ anh.
Ninh An, mày không thể coi anh ấy là người thay thế…
Sau bữa cơm đó cả tháng trời, Ninh An vẫn chưa gặp lại Lý Tử Đằng. Nghe Ngọc Diệu nói anh ta có công việc, phải đi xa hơn một tháng.
Không ngờ, ngày anh trở về và đến cửa hàng đón Ngọc Diệu lại trúng vào ngày sinh nhật cô, ngày mồng năm tháng Mười Hai.
Vốn dĩ cô cũng không định tổ chức rình rang gì nhưng Khâu Ảnh cùng cô bé làm thêm đều loạn lên muốn đi nhà hàng, muốn chụp ảnh, muốn hát karaoke, muốn vào bar nhảy múa và rất nhiều kế hoạch mừng sinh nhật khác. Nhưng thời gian buổi tối có hạn, cuối cùng bọn họ quyết định đi ăn rồi vào bar chơi. Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa thì gặp Lý Tử Đằng.
"A, anh Tử Đằng! Em tưởng anh bảo giữa tháng mới về, hoá ra lại về sớm vậy sao?"
Anh liếc mắt qua cô em gái, gật đầu khẽ chào hai cô gái phía sau rồi mới trả lời:
"Ừ, anh được về sớm nên tới đây đón em."
"Nhưng bây giờ em đang định đi quẩy chúc mừng sinh nhật chị An An…"
Nói rồi cô bé ngập ngừng quay lại nhìn Ninh An, ý tứ đều hiện lên mặt.
Ninh An nhìn Lý Tử Đằng:
"Lâu rồi không gặp. Anh có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Kết quả là ba nữ một nam tới ăn uống trong một nhà hàng đồ ăn Tây, sau đó rời đến quán bar Dạ Vũ nổi tiếng trong thị trấn.
Ba cô gái đều có ngoại hình xinh đẹp, hôm nay lại đặc biệt tút tát hơn bình thường nên càng hút ánh nhìn.
Một cô gái thấp nhỏ nhưng ăn mặc phóng khoáng bạo dạn với áo quây và quần soóc tua rua, một cô gái mặc váy ôm sát nhưng rất tinh tế khoe ra đường cong mỹ miều, một cô gái điềm đạm vóc dáng thanh mảnh với chiếc váy trắng trễ vai, nhìn phía trước thì kín đáo nhưng điểm nhấn là phần lưng chỉ thắt một dải nơ, để lộ đường lưng cong nơi eo thon vô cùng quyến rũ.
Mấy người đàn ông bên trong một phần lộ liễu một phần lén lút ngắm nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt bớt đi vui mừng khi thấy một người đàn ông cao ráo theo sau.
Có khả năng một trong ba cô xinh đẹp đã có chủ.
Bốn người bọn họ vào bên trong, chọn một góc ngồi xuống gọi rượu cùng cocktail, nâng ly chúc mừng vài lần cho đủ không khí sinh nhật.
Đến ly thứ ba, từ xa đi lại hai anh chàng cao ráo điển trai, đặc biệt hơn là một trong hai người đó lại có gương mặt vô cùng quen thuộc.
"Lee, cô chủ nhỏ, mọi người cũng tới đây chơi sao?"
Hàn Tuấn cất tiếng chào hỏi, đôi mắt liếc qua cô gái ốc tiêu lọt thỏm giữa sô pha.
Không ngờ tới đây cũng gặp người quen.
Lý Tử Đằng chỉ gật đầu chào lịch sự, vậy nên chủ tiệc như Ninh An phải tiếp lời:
"Chào anh, chúng tôi cũng tới đây chơi. Trùng hợp quá."
Chào hỏi qua lại, cuối cùng Hàn Tuấn cùng bạn của anh ta cũng ngồi xuống cùng uống mấy ly chúc mừng Ninh An.
Uống rượu vào, muốn làm nóng người hơn, Khâu Ảnh lôi kéo mọi người đi nhảy, nhưng chỉ có Ngọc Diệu cùng hai anh chàng mới tới là hưởng ứng.
Bốn người rời đi, chỉ còn lại Ninh An và Lý Tử Đằng, góc này lập tức yên tĩnh trở lại.
Đã uống ba ly mở màn, lại thêm hai ly của người mới, cô cảm thấy mặt hơi nong nóng, đầu óc có chút chuếnh choáng, tiếng nhạc xập xình khiến đầu cô ong ong không rõ.
Cô gái nhỏ muốn tới nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng vừa đứng dậy đã vấp ngay chân bàn, lảo đảo hai bước.
Cô vốn không say lắm, có thể tự mình đứng vững được, nhưng ngay lúc đó, một cánh tay vững chắc vừa xa lạ vừa quen thuộc ôm lấy eo cô, giữ cô trong lòng. Vô tình, ngón tay anh chạm vào làn eo mềm mịn, xúc cảm ấm nóng cùng ram ráp từ bàn tay truyền tới da thịt nõn nà làm Ninh An càng thêm mơ hồ.
Cũng không biết sao mà sau đó, cô ngồi cạnh anh trên ghế sô pha, khoảng cách không xa không gần. Chẳng biết nói chuyện như thế nào để phá vỡ không khí gượng gạo, Ninh An chỉ biết lặng lẽ uống thêm vài ly nữa.
Lý Tử Đằng cũng muốn trốn tránh cảm giác nóng bỏng trên lồng ngực và lòng bàn tay, theo cô uống vài ly rượu. Đang chuẩn bị nhấc lên ly tiếp theo, đột nhiên một bóng dáng mảnh mai sà vào lòng anh, tóm lấy cổ áo sơ mi trắng tinh, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn thẳng vào anh.
Cô có vẻ say rồi.
Anh đang gỡ tay cô khỏi cổ áo mình, cô liền không nể nang leo đè lên anh, một tay giữ lại bàn tay anh, tay kia đưa lên khẽ bịt miệng anh, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn vừa có chút mơ màng lại có chút nghiêm túc:
"Này, đã có ai từng nói, anh có đôi mắt rất giống một người chưa?"