.........
Hai ngày rồi.
Tô Thụy đã rời khỏi Hoắc gia được hai ngày.
Trong khoảng thời gian này, Tô Thụy không nhận được một tin nhắn nào từ Hoắc Yến.
Tô Thụy cầm điện thoại nôn nóng đi qua đi lại trước cửa sổ, có chút khó tin, lẽ nào Hoắc Yến thật sự tức giận vì mình bỏ rơi anh ấy mà rời đi?
Tô Thụy rũ mắt trầm tư một lát, vẫn lắc đầu.
Không thể.
Hoắc Yến thích Tô Thụy 7 năm, còn là một tên luyến ái não danh xứng với thực. Chưa nói đến việc Tô Thụy nói gì nghe nấy, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Tô Thụy, hắn đều sẽ đặt lên hàng đầu.
Nói trắng ra, cho dù Hoắc Yến thất sự tức giận với y, nhưng sau khi rời khỏi Hoắc gia, Tô Thụy cũng đã gửi tin nhắn xin lỗi đến hắn, Hoắc Tến nhìn thấy đáng lẽ nguôi giận mới đúng.
Sự việc khác thường, khẳng định đã xảy ra một số chuyện ngoài dự kiến của Tô Thụy.
Chỉ là bây giờ Tô Thụy vẫn không liên lạc được với Hoắc Yến, hoàn cảnh lúc này quá bị động.
Tô Thụy cau mày, có chút bất an đưa tay vuốt bụng mình, hôm qua làm kiểm tra lời bác sĩ nói vẫn còn in trong đầu:
"....... Cậu phải mau chóng đưa ra quyết định, thai nhi hiện tại đã được 13 tuần. Nếu muốn làm phẫu thuật ở nước ngoài, cậu phải chuẩn bị từ ngay bây giờ......"
"Mặc dù trong nước cũng có điều kiện y tế nhưng tôi nghĩ với thân phận của cậu, tốt nhất không nên ở lại trong nước trừ khi thật sự cần thiết......"
Tô Thụy hít sâu một hơi, sao y lại không biết lựa chọn tốt nhất cho mình lúc này chính là ra nước ngoài?
Nhưng ra nước ngoài đâu dễ dàng như vậy?
Chưa kể y còn có hai chương trình tạp kỹ đã thỏa thuận xong, nếu hủy hợp đồng y cần phải trả gấp đôi số tiền vi phạm hợp đồng.
Ngay cả khi Tô Thụy thật sự trả được hết số tiền vi phạm hợp đồng, sau này y cũng không đủ tiền trả được phí phẫu thuật cao ngất ngưởng ở nước ngoài.
Đứa nhỏ trong bụng đến bất ngờ, khi đó Tô Thụy vừa mới chia tay với Hà Thời, một chút chuẩn bị cũng không có.
Đợi y phản ứng lại, Hà Thời đã không thể liên lạc được nữa rồi. Tô Thụy cũng từng nghĩ đến việc có nên bỏ đứa bé này hay không, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của y và Hà Thời......
Lúc đó, Tô Thụy cần thiết phải tìm một người có thể chống đỡ cho y.
Mà Hoắc Yến tình cờ lại là lựa chọn hoàn hảo.
Một người đẹp trai nhiều tiền lại yêu thầm Tô Thụy nhiều năm, ai cũng không thể là ứng cử viên tốt hơn Hoắc Yến.
Một đêm ở khách sạn chính là do Tô Thụy lên kế hoạch, sau đó mỗi bước tiếp cận đều là tính toán một cách cẩn thận.
Khó khăn lắm mới khiến Hoắc Yến một lòng với Tô Thụy nhưng không nghĩ tới sự việc vẫn xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
Nếu sớm biết...... ngày đó Tô Thụy không nên đáp ứng với Hoắc Yến đến Hoắc gia, y không nên cố chấp với một thân phận, mà lẽ ra phải kiên quyết bám chặt lấy Hoắc Yến.
Chỉ cần Hoắc Yến luôn đứng sau lưng mình, y liền có thể dựa dẫm vào.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi, buồn phiền cũng vô dụng.
Tô Thụy vuốt vụng, cầm điện thoại lên, thứ gọi điện cho Hoắc Yến.
Không có gì ngạc nhiên, cuộc gọi này vẫn không kết nối được.
Khi Tô Thụy lo lắng bất an, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên mặt y hiện lên một tia vui mừng, không cần nhìn mà nhận điện thoại: "Alo ——."
"Là Tô Thụy đúng chứ?" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên tai, nụ cười trên mặt Tô Thụy tức khắc cứng đờ.
Mẹ Hoắc cầm điện thoại, kề sát bên tai bà chính là ba Hoắc, bên phải là Diệp Lạc Dao, ngồi cách đó không xa còn có Hoắc Yến vẻ mặt xoắn xuýt.
Đầu dây bên kia im lặng không lâu, rất nhanh âm thanh có chút ngập ngừng của Tô Thụy truyền đến: "Xin hỏi ngài là?"
Mẹ Hoắc nói thẳng: "Tôi là mẹ của Hoắc Yến, cậu có thời gian gặp tôi không?"
Tô Thụy cau mày, y đã đoán trước Hoắc gia sẽ liên lạc với y nhưng lúc này y không liên lạc được với Hoắc Yến, đơn độc đi gặp mẹ Hoắc cũng không nằm trong kế hoạch của Tô Thụy.
Suy nghĩ một lúc, Tô Thụy lễ phép mở miệng nói: "Xin lỗi, bác gái......"
Mẹ Hoắc đoán trước y sẽ từ chối, giọng điệu vẫn không thay đổi, ngắt lời: "Hai ngày nay chắc cậu không liên lạc được với A Yến đúng không?"
Ngón tay đang cầm điện thoại của Tô Thụy đột nhiên siết chặt, tâm nói quả nhiên, sắc mặt khó coi: "Bọn cháu......."
Mẹ Hoắc liếc mắt nhìn Hoắc Yến đứng ngồi không yên, trong mắt hiện lên ý cười: "Cho nên chúng ta vẫn nên gặp mặt đi, lát nữa tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian cho cậu."
Nói xong lời này, mẹ Hoắc liền trực tiếp ngắt máy.
"Thế nào?" Mẹ Hoắc hơi nâng cằm nhìn Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao mở to mắt, giơ ngón tay cái lên: "Quá ngầu!"
【 Có mùi vị bà mẹ chồng ác độc trong tiểu thuyết ngôn tình! 】
Nụ cười trên mặt mẹ Hoắc thoáng đông cứng.
Ba Hoắc thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Chỉ có mình Hoắc Yến mặt mày nhăn nhó, chần chờ một lúc mới mở miệng nói: "Mẹ, nếu không ngày mai con cũng......."
"Con yên tâm, con nhất định phải đến đó." Mẹ Hoắc đoán được Hoắc Yến muốn nói cái gì nên ngắt lời hắn.
Diệp Lạc Dao cũng theo đó gật đầu.
【 Anh hai không xuống Hoàng Hà thì không chết tâm được, không để anh ấy nghe tận tai Tô Thụy thừa nhận cậu ta tiếp cận anh ấy là vì tiền, anh ấy sẽ không chết tâm. 】
Mẹ Hoắc gật đầu tán đồng.
Hoắc Yến mở miệng, muốn thanh minh cho người yêu, nhưng lời vừa đến môi, những gì Diệp Lạc Dao nói ngày đó tựa như ma chú lại lần nữa văng vẳng bên tai hắn.
Nghĩ tới bóng lưng quả quyết khi rời đi của Tô Thụy, hơi thở trào lên cổ họng Hoắc Yến, nửa vời cực kỳ khó chịu.
Hai ngày trước, ý kiến của Diệp Lạc Dao đã được ba Hoắc mẹ Hoắc nhất trí tán thành.
Căn bản không cho Hoắc Yến có cơ hội từ chối, hai người đã lên một kế hoạch, trong đó tất nhiên cũng bao gồm chuyện không cho Hoắc Yến liên lạc với Tô Thụy trong hai ngày này.
Không phải Hoắc Yến không muốn từ chối, nhưng điều kiện lần này ba Hoắc mẹ Hoắc đưa ra quá mức hấp dẫn ——
Chỉ cần Tô Thụy có thể vượt qua bước kiểm tra này, ba Hoắc mẹ Hoắc sẽ không ngăn cản Hoắc Yến và Tô Thụy ở bên nhau nữa.
Thậm chí cho dù sau này Hoắc Yến muốn kết hôn với Tô Thụy, bọn họ cũng sẽ ủng hộ.
Hoắc Yến ngập ngừng.
Bên cạnh Tô Thụy còn có người đại diện chăm sóc, mình chỉ không liên lạc với em ấy hai ngày thôi, khẳng định sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Chờ Tô Thụy cùng mẹ Hoắc gặp mặt rồi, sau này bọn họ có thể chung sống ngày đêm.
Một giao dịch cực kỳ có lời, Hoắc Yến căn bản tìm không ra lý do để từ chối.
Nhưng Hoắc Yến luôn không nhịn được nghi ngờ ——
Tô Thụy thật sự có thể vượt qua bài kiểm tra này không?
Hoắc Yến rất hiểu mẹ Hoắc, bà không phải người hung hãn, khi ba Hoắc mẹ Hoắc lên kế hoạch Hoắc Yến cũng ở bên cạnh, biết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện này mai giữa mẹ Hoắc và Tô Thụy.
Đây đều là những câu hỏi thông thường, Tô Thụy nhất định có thể trả lời tốt.
Ngoại trừ 1000 vạn cuối cùng kia.......
Tô Thụy thật sự có thể vì mình mà từ 1000 vạn mà không chút do dự không?
Nếu Tô Thụy thật sự đồng ý ra đi với số tiền 1000 vạn mà mẹ Hoắc đưa, vậy mình.......
Chỉ nghĩ đến phỏng đoán này thôi, trái tim của Hoắc Yến liền cảm thấy đau đớn tột cùng.
Hoắc Yến cố gắng âm thầm thuyết phục bản thân, phải tin tưởng con người của Tô Thụy, Tô Thụy chắc chắn là thích mình nên mới ở bên cạnh mình, Tô Thụy nhất định sẽ không chút do dự từ chối sự cám dỗ của mẹ Hoắc.
Nhưng không biết vì sao, sau chuyện xảy ra vào hai ngày trước, Hoắc Yến đột nhiên không còn bình tĩnh như vậy nữa.
........
Ngày gặp mặt, đoàn người Diệp Lạc Dao đã đến ghế lô từ sớm.
Địa điểm mà mẹ Hoắc đã định sẵn rất khuất, lối trang trí có phong vị cổ xưa, rất yên tĩnh.
Ngoài ra, điều quan trong nhất là, phía trên gian ghế lô này còn có một gian gác lửng.
Mẹ Hoắc ngồi ở ghế lô phía dưới, ba người Diệp Lạc Dao, ba Hoắc và Hoắc Yến ở trên gác lửng.
Lo sợ bọn họ sẽ chán trong lúc chờ đợi, mẹ Hoắc để người phục vụ mang lên một bàn điểm tâm.
Ba Hoắc không thích đồ ăn ngọt lắm, cầm máy tính ra bắt đầu xử lý công việc ở công ty.
Ba Hoắc trong lòng thấp thỏm không yên đến mức ăn không nổi.
Vì thế tất cả điểm tâm đều được đặt trước mặt Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao cắn một ngụm socola nhân chảy, ăn một miếng hoa quế mật ong, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, đồng thời cũng không quên ở trong lòng lẩm bẩm:
【 Sao Tô Thụy còn chưa tới? 】
Mẹ Hoắc nhìn đồng hồ, Tô Thụy đã trễ nửa tiếng.
Ba Hoắc quay đầu liếc nhìn Hoắc Yến.
Hoắc Yến ngồi trên ghế siết chặt điện thoại bất an, đang định đứng dậy ra ngoài nhìn liền nghe thấy Diệp Lạc Dao phân tích:
【 Chẳng lẽ Tô Thụy biết khó mà lui, chuẩn bị từ bỏ anh hai, cho nên hôm nay không thèm để ý đến ấn tượng của mẹ Hoắc đối với cậu ta mới cố ý đến trễ? 】
Hoắc Yến cau mày, Tô Thụy luôn cẩn thận đúng giờ, hôm nay còn là đi gặp trưởng bối, sao em ấy có thể cố ý đến trễ được?
Khẳng định trên đường đã xảy ra chuyện gì đó.
Còn có, Tô Thụy còn chưa gặp được mẹ Hoắc, sao có thể từ bỏ mình?
Dưới lầu đột nhiên vang lên âm thanh gõ cửa của người phục vụ ——
"Phu nhân, khách của bà đã đến."
Diệp Lạc Dao lập tức kích động:
【 Đến rồi đến rồi đến rồi! 】
Ba Hoắc đặt máy tính bảng xuống.
Hoắc Yến hơi ngồi thẳng lưng.
Mẹ Hoắc nói: "Vào đi."
Cửa ghế lô được mở ra, Tô Thụy bước vào, người phục vụ từ bên ngoài đóng cửa ghế lô lại.
Mẹ Hoắc đánh giá Tô Thụy một chút, ra hiệu cho y: "Ngồi đi."
Tô Thụy ngồi xuống đối diện mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc đưa menu qua: "Muốn uống gì?"
Tô Thụy rũ mắt nhìn qua menu nhưng không cầm lấy.
Mẹ Hoắc hơi nhướng mày, tiện tay đặt menu xuống.
Tô Thụy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mẹ Hoắc, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu bác gái hẹn cháu đến đây gặp mặt, cháu cũng không cần vòng vo nữa. Nhưng trước đó, cháu còn có một câu hỏi."
Mẹ Hoắc nói: "Cậu hỏi đi."
Tô Thụy từ lúc bước vào gian ghế lô này đã xem xét cẩn thận một lần, phát hiện không có camera y mới hơi an tâm, mở miệng hỏi: "Cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta, chắc bác gái sẽ không nói cho ai khác đúng chứ?"
"Đương nhiên không." Mẹ Hoắc nói.
Nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ Hoắc, Tô Thụy lúc này mới lộ ra nụ cười nhẹ: "Vậy thì tốt. Hôm nay cháu mang theo thành ý mà đến, cháu tin bác gái cũng như vậy. Hôm nay ngài đến tìm cháu chính là hy vọng cháu hoàn toàn rời xa Hoắc Yến......"
Trên gác lửng đột nhiên lông mày Hoắc Yến nhíu lại, đồng thời trái tim cũng theo đó mà nhảy lên.
Tại sao Tô Thụy lại chủ động nhắc đến chủ đề này?
Diệp Lạc Dao nghe đến đây đột nhiên cảm thấy lời thoại này có chút quen tai, cậu vội vàng mở bản ghi nhớ của mình ra, đọc qua nội dung đã ghi lại.
Bỗng:
【 Tìm thấy rồi! 】
【 Hà Thời là con hoang của Hà gia, khi bị Hà gia phát hiện ra Hà Thời và Tô Thụy yêu nhau, mẹ Hà tìm Tô Thụy nói chuyện, Tô Thụy đương nhiên không muốn chia tay với Hà Thời, nhưng vì để Hà Thời có thể thuận lợi thừa kế tài sản, đồng thời để đứa bé có thể lớn lên khỏe mạnh, cho nên Tô Thụy đã xin mẹ Hà....... 500 vạn! 】
Sắc mặt Hoắc Yến tối sầm, đang định mở miệng thì nghe thấy âm thanh của Tô Thụy từ dưới lầu truyền đến ——
"500 vạn."
Hoắc Yến sửng sốt.
Tô Thụy nói: "Cho cháu 500 vạn, cháu sẽ rời khỏi con trai ngài."
Hoắc Yến sẩy tay làm chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh rơi tung toé khắp nơi, giống như trái tim tràn đầy chờ mong của hắn, nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.