Rating của chương trình tăng mạnh khi tổ của Diệp Thiệu có biến.
Bản thân Diệp Thiệu cũng vẫn đang là ngôi sao nổi tiếng, hơn nữa còn có Kim Nghi Nhân, Trình Kha Nhiên, những đề tài gây tranh cãi đều ở nhóm của hắn, một con ruồi ở đây cũng không lọt qua nổi mắt của người xem.
【Thôi xong, Trình Kha Nhiên chưa bị mắt đã khóc rồi, kiểu gì cũng bị chửi banh xác.】
【Vừa nãy Địch Nghệ chỉ rơm rớm thôi còn bị Diệp Thiệu mắng lên mắng xuống, Trình Kha Nhiên thế này...không biết có ổn không đây.】
【Hahahaha, sao Diệp Thiệu lại như người câm thế kia?】
【Tôi còn tưởng livestream bị dừng hình chứ.】
【Không dừng đâu, nước mắt Trình Kha Nhiên vẫn đang chảy kia kìa.】
【Mẹ, cậu nhóc này khóc cũng thấy quý nữa, mặt sắp ướt nhèm rồi.】
Địch Nghệ nghiêng đầu muốn nhìn Trình Kha Nhiên bị mắng như thế nào, chờ cả nửa ngày mới phát hiện Diệp Thiệu vẫn không hề phản ứng, cậu ta chỉ vào Trình Kha Nhiên: "Thầy Diệp, thầy xem đi, cậu ấy khóc kìa."
Trình Kha Nhiên liếc mắt nhìn Địch Nghệ, có cần thiết phải mách như thế không? Diệp Thiệu cũng không bị mù.
Bao nhiêu công sức chuẩn bị tâm lý đều đổ xuống sông xuống bể, Trình Kha Nhiên càng khóc to hơn, chóp mũi đỏ ửng lên.
Khóc thì thôi, nhưng tuyệt đối không thể phát ra tiếng được, đây là sự quật cường cuối cùng mà cậu còn sót lại trước mặt Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu cũng choáng váng, việc này là sao vậy? Hắn sờ soạng túi quần túi áo, không tìm được gì mới quay ra nhìn nhân viên công tác: "Giấy đâu?"
Nhân viên cũng luống cuống tay chân: "Ơ..."
Trước đó anh mắng học viên hăng say thế cũng không cho người ta khóc, chúng tôi cũng không kịp chuẩn bị mà....
Địch Nghệ: "?"
Kim Nghi Nhân cũng há to miệng: "Hả?"
Trình Kha Nhiên mạnh mồm nói: "Tôi không cần giấy, tôi không khóc, chỉ là đang nhập diễn thôi."
【Hahaha Trình Kha Nhiên muốn chết đó hả? Lúc diễn cần khóc thì không rặn ra nổi, diễn xong cả rồi mới kêu là đang nhập diễn?】
【Nước mắt tới không đúng lúc quá rồi. 】
【Tôi cũng nhìn ra rồi, Diệp Thiệu chửi người như tát nước cũng có ngày bị câm nín như thế này.】
Kim Nghi Nhân đánh bạo rút một túi giấy ra từ trong quần: "Thầy Diệp, tôi có đây."
Diệp Thiệu chỉ nhìn cậu ta, không nhận lấy.
Đầu nghĩ nếu dùng giấy của cậu, tối nay couple hai người sẽ lên hot search.
Kim Nghi Nhân cầm giấy một lúc cũng không thấy Diệp Thiệu tiếp lấy, cậu ta nghĩ người này có tật xấu, vì vậy đưa trực tiếp cho Trình Kha Nhiên: "Kha Nhiên, lau đi lau đi."
Trình Kha Nhiên nhận lấy giấy, không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ lý nhí nói: "Cảm ơn nhé."
【Giọng sữa của Trình Kha Nhiên đó hả?】
【Tôi hơi hoang mang một tí, đó giờ Trình Kha Nhiên vẫn luôn mang lại cho tôi cảm giác cậu ấy rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, cũng sẽ chẳng bao giờ khóc...Vì sao lại giống như một đứa trẻ thế này. 】
【Người anh em này bị hành tây xát vào mắt đó hả, sao vẫn chưa dừng được vậy?】
【Diệp Thiệu chính là hành tây đó, ai có thể chống đỡ nổi chứ.】
Trình Kha Nhiên lau xong nước mắt thì mặt đanh lại: "Ban nãy em thấy biểu cảm của mình không tốt, phân tâm không chuyên chú, nhân vật thì xử lý qua loa vô trách nhiệm...."
Trình Kha Nhiên tự giác làm kiểm điểm cho riêng mình, tự biên tự diễn 5 phút, nói rõ nhước điểm của mình khi diễn xuất, tự phê bình mình không ra thể thống gì, khiến Diệp Thiệu nghẹn họng đến nỗi 1 chữ cũng không nói nổi.
Trình Kha Nhiên nói một thôi một hồi rồi hít sâu: "Được rồi, em đã nói xong, thầy nói đi."
Diệp Thiệu: "...."
Diệp Thiệu ngó trái ngó phải, cố gắng bình tĩnh lại mới nói: "Tôi không thể chê được, cậu cũng không đến nỗi tệ..."
Trình Kha Nhiên không khóc, dùng mu bàn tay lau chóp mũi: "Thầy không thể chê là được."
Mọi người: "......"
Khuyết điểm của cậu thì cậu có thể tự mình nói, nhưng nếu là Diệp Thiệu phê bình, chắc chắn cậu sẽ khóc sụp trời sụp đất.
Diệp Thiệu cảm thấy nếu hắn còn đứng ở trước mặt Trình Kha Nhiên lâu hơn nữa, cậu nhóc có thể tự mình khóc đến ngỏm củ tỏi.
【Diệp Thiệu đi như vậy đó hả? cứ như vậy đi rồi?】
【Hahaha đm Trình Kha Nhiên đỉnh thật đó.】
【Lần đầu tiên thấy Diệp Thiệu cạn lời như vậy. như vậy vô ngữ.】
Thấy Diệp Thiệu đi rồi thì Trình Kha Nhiên cũng thả lỏng, máy quay còn bắt được cảnh cậu và Kim Nghi Nhân cười cười nói nói.
Nhiếp Ba, Mia, hay nhân viên công tác có mặt tại hiện trường đều thấy cậu điên rồi.
Một cậu nhóc nghèo khó lắm mới có được cơ hội nổi lên, vậy mà lại khiến Diệp Thiệu giận đến á khẩu không nói một lời nào, sau này cậu ta không muốn lăn lộn trong giới này nữa hay sao?
Nhìn Diệp Thiệu cũng có vẻ như từ bỏ rồi.
Tiến vào vòng sâu hơn cũng không đặt máy quay phát trực tiếp mọi lúc mọi nơi nữa, khi ăn cơm mọi người vẫn được tự do thoải mái.
Vừa đóng máy xong Trình Kha Nhiên cũng lôi Kim Nghi Nhân ra khỏi hậu trường.
Diệp Thiệu còn muốn tìm hỏi vì sao cậu lại như vậy, ai ngờ lại không tìm thấy người.
Trình Kha Nhiên cầm đĩa cơm bắt đầu lấy đồ ăn, Kim Nghi Nhân đi theo sau: "Rốt cuộc là ban nãy cậu làm sao vậy?"
"Hả? Sao cơ?" Vành mắt Trình Kha Nhiên vẫn còn hơi hồng hồng.
"Sao hôm nay chưa ai mắng đã khóc rồi?" Kim Nghi Nhân cảm thấy mình và Địch Nghệ đã thê thảm lắm rồi, không nghĩ tới Trình Kha Nhiên lại nhạy cảm như vậy, còn chưa tới lượt đã rưng rức khóc.
Trình Kha Nhiên cũng thấy oan ức lắm, thật ra cậu cũng không biết vì sao mình khóc, lúc đó cũng đã cố nhận xét phê bình mình rõ ràng, hy vọng Diệp Thiệu mắng mình ít đi một chút.
Nếu không cậu sẽ khóc thành tiếng mất.
Diệp Thiệu vẫn ở trên tầng tìm Trình Kha Nhiên, lại bị nhân viên công tác đuổi tới phòng dành cho huấn luyện viên, Mia cũng mang cơm hộp cho hắn lên đến tận phòng.
4 huấn luyện viên đều có phòng riêng để nghỉ ngơi.
Diệp Thiệu gọi Mia lại: "Những thí sinh còn lại đâu hết rồi?"
"Ở nhà ăn ăn cơm chứ sao." Mia nói.
Diệp Thiệu nhíu mày: "Trước đó tôi cũng đã nói về việc ăn uống...."
Nhiếp Ba cũng đang ở phòng nghỉ của Diệp Thiệu, thấy vậy xen lời hắn: "Diệp tổng, phòng ở tầng này cũng chỉ đủ cho huấn luyện viên thôi, thí sinh có nhiều như vậy, ở riêng như vậy cũng không tiện."
Hơn nữa mọi người cũng không phải nhân viên chính thức của Duệ Kỳ, một nhóm thí sinh nghèo chưa có nhiệt độ lại ít fan, miễn phí ăn uống chỗ nghỉ ở trong kỳ nghỉ đông cũng là rất tốt rồi.
Tiền thưởng tiến vào top 12 cũng có rất nhiều.
Nhiếp Ba vẫn luôn có tâm lý bài ngoại như vậy.
Cuối cùng Diệp Thiệu cũng chịu ăn cơm, thịt cũng nhiều, đồ ăn đủ chất, hương vị lại ngon, nhưng hắn lại thấy thiếu thiếu cái gì.
Vì sao Trình Kha Nhiên lại không nhận điện thoại?
Trình Kha Nhiên vẫn đang ăn cơm, Kim Nghi Nhân ngồi ăn bên cạnh còn nhỏ giọng nói: "Có thấy được không, 10 người khác hình như đều không ưa hai người chúng ta."
Trình Kha Nhiên ngẩng đầu: "Hả?"
Xung quanh trống trơn, chỉ có một mình Kim Nghi Nhân ngồi với cậu, Địch Nghệ cùng tổ bọn họ cũng đi sang bàn khác.
Kim Nghi Nhân: "Cậu cũng hay quá đó, Diệp Thiệu vẫn còn chưa mắng đã khóc không ngừng rồi, trong khi hai ta bị người xung quanh bạo lực lạnh như vậy cậu lại không biết."
Trình Kha Nhiên đúng là sinh vật diệu kỳ.
Trình Kha Nhiên vẫn nghĩ thầm, có phải Diệp Thiệu thấy cậu phiền rồi không?
Nước mắt của người khác vẫn còn giữ được trong tròng, chỉ có đỏ mắt thôi mà Diệp Thiệu trông như muốn ăn thịt người rồi, gặp mình thì nước mắt rơi như bom đạn vậy.
Diệp Thiệu ghét nhất đàn ông rơi nước mắt đúng không?
Vì như vậy sẽ không giống đàn ông.
Người nọ là trai thẳng sắt thép, sẽ không thích mình như vậy.
Cũng đã nói trước rồi, không chọn anh ấy làm người hướng dẫn, biết đâu có thể trò chuyện vui vẻ với những người khác được, khiến cho Diệp Thiệu nhìn mình theo cách khác.
Giờ thì hay rồi, sao tính tình Diệp Thiệu lại như vậy chứ? Răn dạy bằng phương thức rít gào, lúc khen người ta trông cũng như muốn ăn thịt, tính tình như bom mìn vậy.
Có một điểm nhỏ không hài lòng thôi Diệp Thiệu cũng sẽ soi mói, sửa lại cho bọn họ không ngừng.
Vậy nên chỉ với 30 phút diễn xuất ngắn ngủi, Diệp Thiệu có thể dùng cả một buổi sáng để mắng Kim Nghi Nhân và Địch Nghệ, buổi chiều là dành cho Trình Kha Nhiên.
Trình Kha Nhiên chỉ nghĩ vậy thôi cũng đã thấy khó thở: "Làm sao bây giờ...tôi thật sự sợ Diệp Thiệu chết đi được, hai người bị mắng cả một buổi sáng chắc là đủ rồi, chờ đến buổi chiều...lúc anh ấy mắng tôi, tôi lại khóc không thành tiếng thì phải làm sao giờ."
Kim Nghi Nhân bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng: "Cậu đừng khóc nữa, tôi thấy sáng nay lúc quay xong tay anh ấy nắm chặt như đang kiềm chế ấy."
"Anh ấy còn muốn đánh người?!?" Trình Kha Nhiên hít sâu một hơi: "Tôi thấy stress quá, vốn dĩ có thể diễn tốt, nhưng mà bị nhìn nên mắc lỗi suốt."
Kim Nghi Nhân gật đầu: "Ai mà chẳng vậy."
Ông chủ tương lai quá nghiêm khắc.
Cameraman bắt đầu tiến vào nhà ăn, đa số mọi người cũng ăn xong rồi, nói bậy cũng nói xong rồi, thỏa mãn mà lại bắt đầu quay tiếp.
Khi tổ quay phim của Diệp Thiệu đến nơi thì Trình Kha Nhiên và Kim Nghi Nhân cũng vừa mới cơm nước xong.
Trình Kha Nhiên vẫn luôn suy nghĩ: Phải làm sao bây giờ? Tính tình chồng rất táo bạo, lại hung dữ, chỉ mắng người khác thôi mà mình nhìn cũng run rẩy, một tháng nữa phải sống thế nào?
Diệp Thiệu sẽ phát hiện mình là một thằng mềm yếu vô dụng chỉ biết khóc, không nghe lời răn dạy lại chỉ biết tranh luận, khăng khăng làm theo ý mình mà không chịu lắng nghe.
Cả đời chỉ có thể dậm chân tại chỗ.
Vành mắt Trình Kha Nhiên lại đỏ lên, không ngừng đưa tay lên lau nước mắt.
Kim Nghi Nhân không thèm quan tâm có máy quay hay không nữa, lo lắng hỏi: "Sao đấy, sao lại vẫn khóc thế này...ảnh hưởng của Diệp tổng lớn vậy à, ngồi ở tầng trên mà cũng làm cho cậu rơi nước mắt."
"Tôi thấy ở cùng một tổ với Diệp Thiệu thật sự quá khổ, đến chiều quay xong tôi phải làm miếng bánh ngọt mới được." Trình Kha Nhiên cầm khay cầm đi với Kim Nghi Nhân trả lại nhà ăn.
Cameraman vẫn tiếp tục đi theo sau hai người họ.
【Sao Trình Kha Nhiên đáng yêu thế nhỉ?】
【Tôi thì thấy cậu nhóc rất ghét Diệp Thiệu.】
【Lúc mà rút thăm buổi sáng ấy, lúc nghe được chỉ còn lại một mình nhóm của Diệp Thiệu là còn chỗ, mặt Trình Kha Nhiên lúc đó có thể nói là tuyệt vọng không còn gì để mất.】
Địch Nghệ thấy một tổ ba người mà cameraman không chịu đi theo cậu ta mà chỉ quay hai người đành vội vàng đi theo để có suất được lên hình.
Trình Kha Nhiên vẫn không vui vẻ lên mấy, Kim Nghi Nhân lại nói tiếp: "Cậu cười một cái xem nào, biết đâu chờ đến buổi chiều thì Diệp Thiệu cũng hết giận rồi thì sao?"
Trình Kha Nhiên cắn môi: "Mấy thứ cần thừa nhận tôi cũng thừa nhận rồi, phê bình thì được, nhưng mắng tôi thì tôi không chịu được...."
Địch Nghệ trợn mắt: "Ai cũng biết bản thân mình không có gì, nhưng tự nói thì có lợi ích gì, dũng cảm đối mặt với lời bình mới có tiến bộ được, cậu chỉ biết nói ra thôi."
Trình Kha Nhiên khó hiểu liếc cậu ta: "Đúng vậy, tôi nói ra được thì tôi sẽ sửa, tôi chỉ không muốn bị anh ấy mắng."
Địch Nghệ đi ngang hàng với Trình Kha Nhiên: "Diệp tổng là thầy hướng dẫn của chúng ta."
Trình Kha Nhiên không hiểu ra làm sao: "Tôi cũng không nói là anh ấy không phải."
Địch Nghệ cố ý dẫn đường chiều hướng dư luận, giống như bản thân không chấp nhận được: "Cậu cãi ý cấp trên còn không thèm giả vờ hối cải."
"Cậu tự mình khiêm tốn là được, quan tâm đến tôi làm gì? Sáng nay cậu còn phải báo cáo tôi, thật sự rất kỳ quặc." Trình Kha Nhiên bước ra khỏi hàng, tránh xa camera.
Ba người nói ra nói vào gây ra không ít tranh cãi.
Tố chất tâm lý của Trình Kha Nhiên không tốt.
Tuy hồi đó ở trường Thập Thất cậu được mệnh danh là Diệp Thiệu đời thứ 2, nhưng thật ra cậu chẳng hề nổi bật được như Diệp Thiệu.
Trình Kha Nhiên cực kỳ quan tâm đến hình tượng của mình, sợ mất mặt, sợ xấu mặt, rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, tài nguyên cũng không thiếu, thành tích lại xuất sắc, nghe thôi đã đủ khiến người khác ghen tị.
Nhưng người ngoài chỉ nghĩ cậu là một mỹ nam an tĩnh.
Thật ra chỉ mắc bệnh sĩ diện.
Đồ Lũng cũng biết tính tình quỷ quái của cậu, có đôi khi Trình Kha Nhiên còn tránh tham gia hoạt động tập thể vì sợ bị bắt lỗi.
Bởi vì cái gì cũng muốn làm cho tốt, tự tạo áp lực lớn cho chính mình, lên năm hai đại học cũng tự động thoát khỏi đám đông, tự sống trong thế giới yên lặng của chính mình.
Bây giờ Trình Kha Nhiên khó lắm mới lấy được can đảm mà tiếp cận Diệp Thiệu, không ngờ đến tận khi làm được rồi lại bị Diệp Thiệu tới mắng, mắng có hai người thôi thì tốt rồi, nhưng đây là chương trình phát sóng trực tiếp, cứ như bị cả đống người nhìn mình ly hôn vậy.
Chỉ nghĩ vậy thôi đã đủ khiến cậu mệt mỏi.
Thật sự rất khổ sở.
Thậm chí còn có ý định rút lui.
Lúc nãy ăn cơm Trình Kha Nhiên cũng đã có vô số suy nghĩ nghĩ về việc rút lui rồi.
Nhưng Diệp Thiệu đã vì để hai người bọn họ lọt vào vòng trong mà bị người trên Weibo chửi bới, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng tiếp tục quay phim.
Diệp Thiệu thiếu tiền, chỉ còn có một tiết mục này để dựa vào thôi.
Trình Kha Nhiên bỏ rơi camera, im lặng đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường đi còn rút điện thoại ra kiểm tra, phát hiện Diệp Thiệu lại gọi cho cậu đến tận 10 cược.
WeChat còn có hơi 30 tin.
Nhìn chung đều là xin lỗi.
Trình Kha Nhiên sợ đần cả người, cậu còn đang định chờ hết chương trình còn muốn xin lỗi Diệp Thiệu, sao lại thành ra như thế này?
【 Diệp Thiệu: Không nhận điện thoại à?】
【 Diệp Thiệu: Còn giận hả?】
【 Diệp Thiệu: Tôi ở văn phòng chờ em.】
【 Diệp Thiệu: Ban nãy quay chương trình như vậy là do ghét tôi hả?】
【 Diệp Thiệu: Nhiên Nhiên.】
Trình Kha Nhiên xoa khóe mắt, lại mít ướt. nhẹ một chút đôi mắt, lại toan.
【 Trình Kha Nhiên: Ban nãy em không cầm di động, xin lỗi anh.】
【 Diệp Thiệu: Còn giận hả? Tôi sai rồi, đến văn phòng tôi một chuyến đi.】
Trình Kha Nhiên không biết Diệp Thiệu sai chỗ nào, nhưng "Tới văn phòng tôi một chuyến" nghe y hệt như lời thầy hiệu trưởng của năm cấp hai vậy, lúc thầy tức điên lên với cậu mới nói vậy.
Cảm giác sợ hãi lâu nay chưa gặp lại bất ngờ kéo tới.
Một bên vừa nói mình sai, một bên lại gọi cậu qua để mắng hả?
Không ổn.
【Trình Kha Nhiên: Chương trình sắp bắt đầu rồi, có chuyện gì anh cứ nói ở trên này đi.】
Gọi điện thoại cũng được.
Không muốn bị người cả nước nhìn thấy mình bị Diệp Thiệu chửi thẳng mặt như vậy, rất xấu hổ.
Bị ai mắng cũng được, nhưng Diệp Thiệu thì không được.
Buổi chiều chính thức phát sóng trực tiếp, người hướng dẫn vào chỗ, học viên cũng ngồi xuống.
Bởi vì không phải là buổi quay phim chính thức như các chương trình bình thường, sau khi quay xong cũng sẽ chỉnh sửa cắt nối, vậy nên cũng không có cái gì gọi là chỗ ngồi hay bố cục.*
*Chỗ này edit cũng không hiểu lắm hihihihihihi.
Cả hiện trường trông lộn xà lộn xộn.
Nhưng càng "thật" như vậy thì khán giả lại càng thích.
Diệp Thiệu cũng không biết mình đã làm gì mà lại khiến Trình Kha Nhiên tức giận, buổi chiều hắn cũng chỉ nói Kim Nghi Nhân hai câu, lại giáo dục thêm Địch Nghệ vài câu để giúp bọn họ hiểu thêm về kịch bản, cuối cùng mới đi tới chỗ Trình Kha Nhiên.
Trình Kha Nhiên cầm kịch bản cúi gằm đầu xuống đất.
Nhìn thấy chân Diệp Thiệu đang tiến về phía mình mới dám ngẩng đầu lên: "Có phải bây giờ thầy định mắng em không?"
Diệp Thiệu: "....Đó giờ tôi vẫn không nói là sẽ mắng cậu."
Trình Kha Nhiên lại cúi đầu không nói gì.
Cameraman này thật là, sao cứ quay về phía hai người bọn họ thế? Diệp Thiệu đang muốn tự mắng mình đây này.
Trình Kha Nhiên ngồi ở ghế không chịu ngẩng đầu, Diệp Thiệu đành sửa lại quần tây, sau đó ngồi xổm xuống.
Hắn ngồi trước mặt Trình Kha Nhiên, ngẩng đầu nhìn nhóc kỳ lạ này: "Tôi đã dữ dằn với cậu đâu nào, sao lại giận nữa rồi? Cậu cũng chưa cho tôi có cơ hội nói vài câu nữa. Tôi nghĩ cậu diễn rất tốt luôn, so với trong tưởng tượng của tôi thì khá hơn nhiều, không tệ như cậu nói đâu."
Trình Kha Nhiên: "......Thật ạ?"
Diệp Thiệu gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Trình Kha Nhiên đặt kịch bản sang một bên, lí nhí nói: "Em có thể diễn tốt hơn nữa..."
nhiên đem lời kịch sau này phiên một tờ, nhỏ giọng nói, "Ta có thể diễn càng tốt......"
【Đm tôi cười chết mất, Trình Kha Nhiên diễn giải hoàn hảo cảm giác tuyệt vọng rồi lại lóe lên hy vọng kìa.】
【Có phải Diệp Thiệu bị ma nhập rồi không? Khí chất hung thần sáng nay của anh ấy đâu rồi?】
【Tôi thấy Diệp Thiệu khi đối mặt với Trình Kha Nhiên mới là Diệp Thiệu thật đó.】
【Có thể tất cả đều là Diệp Thiệu thật, chỉ là anh ấy lựa mặt mà chửi thôi. 】
【Nhìn mặt Trình Kha Nhiên như vậy, nói thật...Tôi cũng không mắng ra lời nổi.】
【Đúng là quá đẹp, lúc khóc tôi cũng thấy đau lòng.】
【Vậy thôi hả? Xong rồi à? Diệp Thiệu lại đi về mắng tiếp hai người kia?】
【 Hình như Trình Kha Nhiên rất sợ bị Diệp Thiệu mắng nhỉ? Trông đau khổ quá. 】
【Làm ra vẻ thôi, chắc chắn là diễn, chứ làm gì có chuyện khổ sở gì ở đây.】
【 Diệp Thiệu cũng không thắng nổi mỹ nhân làm nũng tùy hứng hả....】
Kim Nghi Nhân và Địch Nghệ bên này còn đang thở phào một hơi, cho rằng Diệp Thiệu sẽ còn mắng Trình Kha Nhiên một lúc lâu nữa, không ngờ vừa quay đi đã thấy Diệp Thiệu cười tủm tỉm trở lại.
Vừa nhìn thấy bọn họ xong lại kéo căng cơ mặt.
Kim Nghi Nhân, Địch Nghệ: "......"
Một buổi chiều mà mặt Diệp Thiệu như có bảy sắc cầu vồng thay đổi liên tục, mỗi lần đến chỗ Trình Kha Nhiên thì mềm mỏng nhẹ nhàng, khi về lại chỗ hai người kia lại hung bạo như sấm.
Nhưng Trình Kha Nhiên lại vẫn dỗi Diệp Thiệu.
Mãi đến tận khi máy quay đóng hết Trình Kha Nhiên mới yên tâm, không có camera cậu thấy dễ chịu hơn nhiều.
Diệp Thiệu cũng nhận ra, Trình Kha Nhiên khi quay hình cực kỳ bồn chồn lo lắng, nhìn thấy cậu lại muốn chạy, hắn tóm chặt lấy Trình Kha Nhiên, kéo người vào trong góc tối: "Đi đâu thế?"
Trình Kha Nhiên túm chặt góc áo dáo dác nhìn xung quanh, sợ có người thấy cảnh này, cậu lắp bắp nói: "Em, em về nhà..."
Diệp Thiệu lại bước lùi xuống một bước, cúi đầu ghé vào tai cậu nói: "Đến kỳ nghỉ đông rồi, hay là đến chơi với tôi đi?"
"Em..." Chơi như thế nào. Chơi này chơi nọ là em không làm đâu.
"Nhỡ đâu ông nội lại giận." Diệp Thiệu bắt đầu dụ dỗ trẻ nhỏ.
Trình Kha Nhiên nuốt nước miếng: "Vậy được..."
Trình Kha Nhiên vừa đi xuống tầng Kim Nghi Nhân đã hỏi cậu: "Muộn thế này rồi, xe bus cũng ngừng chạy, tôi đưa cậu về nhé?"
Trình Kha Nhiên lắc đầu: "Không sao đâu, tôi chờ...tôi gọi xe là được, cậu không tiện đường."
Diệp Thiệu sợ Trình Kha Nhiên không dám gặp hắn ở bên người, cố ý chờ đến khi bớt người rồi mới đánh xe đi ra, không ngờ cậu nhóc kia lại gọi xe về nhà trước rồi.
Thật ra Trình Kha Nhiên không dám ngồi trên xe Diệp Thiệu.
Hôm nay Diệp Thiệu liên tiếp bị kéo lên hot search, cũng là do cậu mang tai họa vào đầu, ngồi cùng xe nữa thì không ổn.
Hiện tại truyền thông cũng luôn rình rập anh ấy, đến lúc bị chụp lại không hay.
Khi Diệp Thiệu về tới nhà, Trình Kha Nhiên đã nằm ngay ngắn ở trên giường tầng dưới. Diệp Thiệu đi qua đó, ngồi ở mép giường sờ vành tai cậu: "Mệt à?"
Trình Kha Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thiệu nhịn nửa ngày rồi, vẫn quyết định hỏi: "Ban sáng...em khóc vì sao đấy?"
Trình Kha Nhiên cắn chặt răng.
Quả nhiên.
Quả nhiên vẫn sẽ bị anh ấy ghét.
Làm sao bây giờ......
Mắt Trình Kha Nhiên không cảm xúc, mắt nhìn thẳng lên giường trên, mặt lạnh te: "Em không khóc, đó là nhập diễn, em đóng phim hay bị như vậy."
Diệp Thiệu vừa nhìn đã hiểu rồi, hắn bóp lấy má lúm của Trình Kha Nhiên, xoay đầu người về phía mình: "Vừa muốn khóc đúng không? Mỗi lần muốn khóc phải giả vờ lạnh lùng đúng không?"
"...." Trình Kha Nhiên không diễn nổi nữa, khi quay đầu nhìn hắn đã nước mắt lưng tròng: "Em, không phải em muốn khóc đâu. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ em đã như vậy rồi, chỉ hơi kích động thôi cũng sẽ khóc, lúc đó em chỉ sợ anh mắng em, thật ra em rất đàn ông..."
Chưa kịp nói xong Diệp Thiệu đã bật cười.
Mắt Trình Kha Nhiên lại đỏ ửng: "Anh cười nhạo em."
Diệp Thiệu lấy hai tay xoa mặt Trình Kha Nhiên: "Tôi cười vì em đáng yêu.:
"Anh..." Trình Kha Nhiên muốn tránh ra, trốn không nổi.
Lòng bàn tay Diệp Thiệu hơi nóng.
"Khóc thì sao đâu, cũng rất đáng yêu, nhưng tôi không muốn em là vì sợ tôi nên mới khóc." Diệp Thiệu muốn nói cho cậu hiểu.
Trình Kha Nhiên nghĩ, nếu không sợ thì em đã không khóc rồi, nếu không thì còn khóc vì sao nữa.
Diệp Thiệu lại hỏi tiếp: "Vừa kích động đã khóc?"
Trình Kha Nhiên gật đầu: "Vâng."
Trình Kha Nhiên mặc áo ngủ màu trắng, tóc tai hơi lộn xộn, Diệp Thiệu nhìn cậu một lúc, nghĩ thầm, lúc ở trên giường cũng sẽ khóc hồng cả mặt như vậy sao?
Cũng, cũng tình thú phết nhể?
Diệp Thiệu ho khan một tiếng: "Thôi em đi ngủ đi, tôi cũng ngủ đây."
Trình Kha Nhiên trừng mắt ngồi bật dậy: "Anh kéo em tới đây không phải là để chơi với anh sao?"
Sao lại vẫn muốn đi sang phòng ngủ của khách?
Diệp Thiệu vui sướng ra mặt, đúng là một đứa bé ngoan biết nghe lời, hắn vỗ mép giường cậu: "Vậy tôi..."
Trình Kha Nhiên chỉ lên tầng trên: "Anh ngủ ở tầng trên là được rồi."
Động tác vỗ giường của Diệp Thiệu dừng lại: "Sợ em thấy hai người chúng ta ở với nhau không an toàn, dù sao ban sáng quay hình tôi liếc em một cái cũng đã dọa em đến phát khóc rồi, ngủ cùng một phòng sẽ làm em mất ngủ nguyên đêm đấy."
"Không sao...chỉ có hai người chúng ta không sao." Trình Kha Nhiên không muốn để Diệp Thiệu đi, cứ túm lấy tay áo của hắn không chịu buông.
Diệp Thiệu ngoắc ngoắc ngón tay, Trình Kha Nhiên cũng nghiêng đầu về phía hắn: "Nói thật cho em biết nhé."
Trình Kha Nhiên: "Hả?"
"Tôi cũng sợ độ cao, nếu em không ngại, hai người chúng ta ngủ chung giường phía dưới được không?" Rõ ràng là đang nói thật, nhưng khi nói ra lại nghe như muốn ngủ chung với Trình Kha Nhiên vậy.
Trình Kha Nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói: "À...như vậy ạ, được."
Thật ra Trình Kha Nhiên rất muốn hỏi hắn, sao mà anh lại sợ độ cao được chứ?
Cậu đã nhìn qua Diệp Thiệu vượt nóc tường nhà như người nhện rồi, cũng không cần người đóng thế, đẹp trai cực.
Không phải vì muốn ngủ với cậu nên mới nói dối đó chứ? Mất công quá rồi.
Hai người đều nằm xuống giường xong thì Diệp Thiệu mói nói: "Cho tôi một câu trả lời đi, có phải ghét tôi lắm không?"
Trình Kha Nhiên: Diễn quá mức rồi à? Sao anh ấy lại thấy mình ghét anh ấy chứ?
"Không phải." Nói xong còn cố ý dịch gần vào người Diệp Thiệu: "Anh là thần tượng của em, bị idol mắng và bị người khác mắng không giống nhau, người khác thì có thể mắng em, anh không được..."
Diệp Thiệu nghiêng đầu hào hứng nhìn cậu: "Em là fan hâm mộ trung thành hả?"
"Vâng!" Trình Kha Nhiên gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Thiệu nghĩ ngợi rồi duỗi cánh tay ra: "Vào đây, hôm nay mắng em, oan ức quá, cho em ngủ trên tay idol, người khác không có đãi ngộ này đâu."
"Thật á?" Trình Kha Nhiên hào hứng tiếp nhận "ân sủng", ghé đầu lên cánh tay Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu: Sao dễ lừa quá vậy....Nói vài câu đã ôm được người vào trong lòng rồi?
Một lát sau, Trình Kha Nhiên dè dặt nói: "Tay có tê không?"
"Không."
Trình Kha Nhiên vẫn không cảm thấy thoải mái, cuối cùng quyết định nghiêng người ngủ, đùi gác lên người Diệp Thiệu, tay còn lại ôm eo hắn.
Hệt như ôm gấu bông đi ngủ.
Diệp Thiệu vừa lòng nhắm mắt hưởng thụ, có vợ sướng thật đấy.
Tay còn lại của hắn tóm lấy chân của Trình Kha Nhiên nhét vào trong chăn: "Đừng để bị lạnh."
"Vâng..." Anh ấy sờ chân mình kìa.
Lại thêm một lúc sau, Trình Kha Nhiên hỏi: "Anh Thiệu, tay tê chưa?"
Anh Thiệu nói: "Tê rồi."