Tần Chu nhận được kịch bản, tháng sau chính thức vào đoàn phim rồi bắt đầu quay.
Lần này cậu vào vai một vũ công đến từ Tây Vực, người đã vô tình cứu được nam chính, cuối cùng còn vì đỡ đao giúp nam chính mà chết. Tuy rằng chỉ là một vai nam phụ nhưng vì là phim do đạo diễn Hà quay, hơn nữa lại còn diễn cùng với Bùi Nguyên nên đối với cậu mà nói thì chuyện này tuyệt đối là được lời.
Người đại diện cũng dặn dò: "Khoảng thời gian này cậu cứ thả lỏng nghỉ ngơi một chút đi, đọc kịch bản cho kỹ, tôi sẽ không nhận mấy công việc khác cho cậu."
"Vâng." Tần Chu gật đầu.
"Còn nữa, sinh nhật của cậu trong tháng này, đến lúc đó hãy tổ chức một buổi tiệc sinh nhật."
Tần Chu hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra tháng này là sinh nhật của mình. Nhưng từ trước đến nay cậu cũng chưa từng làm tiệc sinh nhật nên đáp lại: "Không cần tổ chức tiệc đâu."
"Cần, hiện tại cậu cũng đã có danh tiếng rồi, tiệc sinh nhật nhất định phải có." Người đại diện không cho cậu từ chối, nói tiếp: "Cậu xem thử muốn mời người nào đến? Tổ chức một bữa tiệc riêng tư thôi, đến lúc đó chụp một vài bức ảnh rồi đăng lên weibo là được."
Tần Chu suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng. Có điều bạn bè của cậu cũng không nhiều lắm, ngoại trừ Tô Đường cùng Giang Lâm thì cũng chỉ còn Lâm Trì Tiêu, mối quan hệ giữa cậu và những người khác cũng rất bình thường, không có quan hệ đặc biệt tốt với ai nữa cả.
Tần Chu đi hỏi thời gian của mấy người kia một chút, vừa vặn tất cả đều rảnh liền nói lại cho người đại diện. Người đại diện biết được, sau đó đi đặt nhà hàng cùng bánh kem trước để chuẩn bị cho buổi tiệc sắp tới.
Đến ngày sinh nhật, đồng hồ vừa điểm đúng 0 giờ thì Tần Chu liền nhận được không ít lời chúc mừng sinh nhật.
【 Tô Đường: Chúc Chu Chu sinh nhật vui vẻ ~ @Tần Chu 】
【 Lâm Trì Tiêu: Happy birthday! @Tần Chu 】
Nhiều nghệ sĩ từng làm việc với cậu cũng đăng lên weibo để chúc mừng sinh nhật Tần Chu.
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra vào buổi tối. Lúc Tần Chu đến thì Giang Lâm đã ở trong phòng bao rồi.
"Anh Chu!" Giang Lâm vội vàng vẫy vẫy tay với cậu, nói to: "Anh mau đến ngồi với em!"
Tần Chu bật cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Lâm, Giang Lâm cũng nhanh chóng đem món quà mình đã chuẩn bị ra để tặng cho cậu. Tần Chu nhìn thấy hộp quà của Giang Lâm liền chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng thò tay vào trong ba lô lục lọi.
"Cho em." Tần Chu lấy ra hai quyển album tem kỷ niệm.
Giang Lâm nhìn thấy album tem liền kinh nhạc thốt lên một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Anh Chu, hôm nay là sinh nhật của anh, sao anh lại tặng quà cho em chứ..."
"Lúc anh đến Hà Lan tình cờ nhìn thấy liền mua về." Tần Chu cười cười: "Vốn dĩ sau khi trở về dự định sẽ đưa cho em, nhưng anh vội bận đọc kịch bản nên quên mất."
"Vậy em sẽ cất nó thật cẩn thận..." Giang Lâm gật gật đầu, vui vẻ cất album tem đi.
Không lâu sau, Tô Đường cùng Lâm Trì Tiêu cũng đến. Hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, Lâm Trì Tiêu mặc vest, Tô Đường thì mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài phía sau được uốn xoăn bồng bềnh.
"Chị Tô Tô hôm nay thật là xinh đẹp quá!" Giang Lâm vội vàng lên tiếng khen ngợi.
Tô Đường ngồi xuống bên cạnh Tần Chu, cười nói: "Đã lâu không gặp hai người rồi!"
Giang Lâm: "Chị Tô Tô đến Nam Thành chơi nhiều hơn nữa đi!"
"Nhanh thôi!" Tô Đường tiếp lời: "Người đại diện của tôi đã nói, nửa năm sau hẳn là có thể chuyển đến trụ sở chính."
Tô Đường đưa tay khẽ vén sợi tóc mai bên tai hơi bị rối, trong lúc vô tình để lộ ra chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay.
Tần Chu nhìn thấy, cười hỏi: "Chị Tô Tô mới mua nhẫn à?"
"Đúng vậy." Tô Đường lập tức gật đầu, sau đó duỗi tay phải qua: "Cậu xem, chiếc nhẫn tôi mới mua trông có đẹp không?"
Lần này Tô Đường đeo một chiếc nhẫn kim cương màu xanh, trông rất hợp với bộ váy cô mặc.
"Đẹp." Tần Chu cũng không tiếc lời khen.
"Gần đây tôi rất thích đá ngọc bích nên mua về rất nhiều." Tô Đường có chút đau lòng: "Ví tiền của tôi cũng vì thế mà sắp xẹp rồi."
Giang Lâm ở bên cạnh nghe thấy vậy liền thò qua: "Chị Tô Tô, gần đây có một triển lãm trang sức rất thú vị, em có thư mời này, chị có muốn đi không?"
"Không đi, không đi đâu." Tô Đường nhanh chóng lắc đầu: "Chị mua không nổi."
"Chỉ dạo một vòng ngắm thôi cũng được, không cần tốn tiền đâu chị." Giang Lâm tiếp tục lôi kéo.
"Không được, chị đây là một người vừa nhìn thấy kim cương đẹp liền muốn mua." Tô Đường thở dài một tiếng: "Còn có cái viên ngọc bích trong lần đấu giá trước kia, cuối cùng bán được ba trăm triệu đấy!"
"Ba trăm triệu?" Tần Chu hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, ba trăm triệu a! Chỉ là một viên kim cương xanh thôi đấy!" Tô Đường cảm thán: "Cũng không biết là vị đại gia nào mua, quá hâm mộ."
"Viên kim cương ngọc bích ba trăm triệu đó sao?" Giang Lâm có chút ấn tượng về chuyện này: "Hình như là mua để cầu hôn."
"Cầu hôn?" Tô Đường nhích lại gần hiếu kỳ: "Lãng mạn thế sao! Là ai mua vậy?"
"Không rõ lắm, em cũng chỉ là nghe người ta nói thôi." Giang Lâm lắc lắc đầu.
Hắn cũng không rõ người mua là ai, thân phận người mua chưa từng được công khai, hắn cũng là biết được tin tức này từ một thợ làm trang sức bên đấy nói là người đó mua để cầu hôn.
"Viên kim cương tận ba trăm triệu, vậy màn cầu hôn đó chắc hẳn rất là lãng mạn." Tô Đường càng nghĩ đến càng thêm hâm mộ: "Nhất định sẽ không có ai từ chối rồi!"
Tần Chu cũng đồng ý gật gật đầu. Bất quá chuyện cầu hôn cũng chỉ là Tô Đường thuận miệng nhắc tới, rất nhanh bọn họ lại chuyển sang đề tài khác.
Không lâu sau, mọi người đều đã đến đầy đủ. Lần này tới tham gia tiệc sinh nhật cũng không có nhiều người lắm, cũng chỉ có người đại diện cùng với mấy trợ lý thân quen. Người đại diện đẩy một cái bàn ăn nhỏ đến giữa phòng, bên trên là một chiếc bánh kem thật to.
Người đại diện: "Chuẩn bị chúc mừng sinh nhật a! Mau, tắt đèn tắt đèn!"
Giang Lâm nhanh chân chạy đi tắt đèn, ngay sau đó không gian trong phòng liền chỉ còn mấy ánh nến vàng ấm áp từ chiếc bánh kem tỏa sáng. Mấy người bọn họ cùng nhau vây quanh người Tần Chu rồi bắt đầu hát một bài chúc mừng sinh nhật.
Tô Đường thúc giục: "Tần Chu mau ước nguyện đi!"
Tần Chu chắp tay lại rồi khẽ thì thầm một điều ước, sau đó cúi người xuống thổi tắt những ngọn nến trên bánh kem.
Giang Lâm lập tức bật đèn lên, sau đó nhanh chóng lại gần tò mò hỏi: "Anh Chu, anh vừa ước điều gì vậy?"
Tô Đường liền ngăn lại: "Nói ra thì không linh nữa rồi."
"Anh Chu không nói ra thì em làm sao hỗ trợ anh thực hiện điều ước đó được?" Giang Lâm lắc lắc đầu, nhìn về phía Tần Chu.
Tần Chu mỉm cười đưa tay lên xoa đầu Giang Lâm, thuận miệng nói: "Anh không ước gì cả."
Cũng chỉ là hy vọng những người bạn bè xung quanh đều được khỏe mạnh và bình an vô sự mà thôi.
Giang Lâm: "Anh Chu, nói cho em biết đi mà!"
Tần Chu cắt bánh kem, đưa cho Giang Lâm cười bảo: "Ăn bánh kem trước."
Khuôn mặt Giang Lâm phụng phịu nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, sau đó không còn cách nào đành phải ngoan ngoãn cầm bánh kem về ngồi lên ghế sô pha ăn.
Tần Chu chia bánh kem cho mọi người xong cũng cắt cho mình một miếng nhỏ. Bánh kem rất ngọt. Nhưng Tần Chu không thích ăn bánh ngọt cho lắm, lớp kem tương đối béo ngậy nên cậu chỉ ăn phần dâu tây trên mặt bánh.
Tần Chu tùy ý ăn vài miếng, ăn xong dâu tây liền đi tới bàn lớn giữa phòng tiếp tục nhập tiệc. Người đại diện nhanh chóng rót cho Tần Chu một ly rượu. Giang Lâm cũng kề sát lại gần muốn uống rượu, kế tiếp cứ luôn nhiệt tình mời rượu Tần Chu.
Tần Chu dựa vào ghế, sau khi uống vài ly liền cảm giác đầu có chút choáng váng. Cũng không biết người đại diện mua loại rượu gì mà tác dụng đến nhanh như vậy.
Vì thế Tần Chu thả ly rượu xuống, lên tiếng: "Tôi không uống nữa."
Giang Lâm có vẻ như nghiện uống rượu rồi, còn đang tiếp tục rót rượu vào ly, sau khi thấy Tần Chu không chịu uống nữa liền đi tìm Lâm Trì Tiêu mời rượu.
Tần Chu có chút lười biếng ngả người ra phía sau, hai mắt híp mắt lại mơ màng sắp ngủ. Mà Giang Lâm càng uống càng hưng phấn, sau khi mời rượu Lâm Trì Tiêu xong lại tới tìm Tần Chu.
"Anh Chu, uống rượu tiếp đi?" Khuôn mặt Giang Lâm đã ửng hồng, tựa hồ như đã say không ít.
Tần Chu nhìn nhìn mặt Giang Lâm, bật cười: "Em uống say rồi."
"Em không có say." Giang Lâm lắc đầu: "Em còn có thể uống nữa!"
Nói xong, Giang Lâm liền rót cho Tần Chu một ly rượu. Tần Chu cầm ly rượu lên, lại nghĩ ở đây tất cả những người đến dự tiệc đều là bạn bè thân tín của cậu cho nên dù có say cũng không thành vấn đề gì.
Thế là Tần Chu nâng ly lên rồi uống hết rượu, còn không quên nói với Tô Đường: "Nếu lát nữa em uống say, nhờ chị gọi người đưa em về nhé."
"Được được." Tô Đường vội vàng gật đầu.
Tô Đường là người duy nhất trong phòng không chạm vào rượu, một mình ngồi ăn bánh kem. Mà bên chỗ Giang Lâm thì còn đang không ngừng tiếp tục đua rượu với Tần Chu.
Mãi đến cuối cùng, sau khi Giang Lâm đã say khướt liền ôm lấy cổ Tần Chu không ngừng oán giận: "Anh Chu, anh không tới tìm em... Sao anh lại không tới tìm em..."
Ngữ khí Giang Lâm càng nói càng kích động, còn rất ủy khuất. Tô Đường thấy cảnh này liền vội vàng bước tới kéo Giang Lâm ra khỏi người Tần Chu.
Tô Đường thật vất vả mới đem Giang Lâm trở lại chỗ ngồi, sau đó nhìn về phía Tần Chu quan tâm hỏi: "Chu Chu, cậu còn ổn không?"
Tần Chu không có phản ứng gì, yên lặng ngồi im trên chỗ của mình.
Vì thế Tô Đường lại rót một ly nước ấm đưa qua cho Tần Chu, hỏi tiếp: "Có muốn uống chút nước không?"
Qua vài giây sau, Tần Chu mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đường, đột nhiên lên tiếng: "Kể chuyện đi."
"Hả?" Tô Đường sững sờ.
Giang Lâm nghe thấy vậy lại mon men tới gần lần nữa: "Anh Chu, anh muốn nghe cái gì! Em kể cho anh nghe!"
Tần Chu nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: "Kể chuyện xưa đi."
"Ngày xửa ngày xưa, trước đây..." Giang Lâm vừa kể phần mở đầu còn chưa nói xong đã ôm lấy Tần Chu cười ngây ngô.
Lúc này, Tô Đường mới bất giác nhận ra hai người đều uống say cả rồi, vì thế nhịn không được nhìn về phía người đại diện: "Hình như đều uống say hết rồi..."
Người đại diện đau đầu một trận. Giang Lâm không phải nghệ sĩ, thế nhưng người đại diện cũng biết được không ít không nhiều về bối cảnh của Giang Lâm, vì thế liền gọi điện cho Viên Liệt.
Đến khi Viên Liệt chạy tới đây liền nhìn thấy một màn Giang Lâm dựa vào người Tần Chu không ngừng ăn vạ, một mực không chịu buông ra. Viên Liệt đi tới trực tiếp bế Giang Lâm lên.
Giang Lâm còn ngây ngốc oán giận: "Tôi còn chưa kể chuyện xong đâu!"
Tô Đường nhìn thấy Viên Liệt đến, vội vàng cung cung kính kính đứng dậy chào hỏi: "Viên tổng."
Viên Liệt gật đầu một cái, sau đó chuẩn bị mang Giang Lâm trở về. Bất quá trước khi rời đi, Viên Liệt lại nhìn thoáng qua Tần Chu trên sô pha.
Cuối cùng, Viên Liệt vẫn là lấy điện thoại ra gửi một cái tin nhắn rồi nói với những người khác: "Tôi đưa Giang Lâm đi."
Người đại diện vội vàng gật đầu, cũng chuẩn bị đưa Tần Chu trở về.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe Viên Liệt nói: "Lát nữa sẽ có người tới đón cậu ấy."
"Được." Người đại diện gật đầu, cũng không dám hỏi thêm gì nhiều.
Viên Liệt nhanh chóng bế Giang Lâm trực tiếp rời đi.
Tần Chu vẫn ngồi trên sô pha, ngẩn người ngây ngốc nhìn bánh kem trên bàn. Trên bàn, chiếc bánh kem to lớn đã bị ăn hơn phân nửa, dâu tây bên trên cũng đã bị ăn sạch.
Tô Đường ở bên cạnh canh chừng cậu, sau đó nhịn không được lại nhìn về phía người đại diện hiếu kỳ hỏi: "Phàm ca, ai tới đón Chu Chu vậy?"
Người đại diện cũng không rõ lắm, chỉ nói: "Chờ một chút đi."
Thế là Tô Đường lại tiếp tục ngồi im bên cạnh nghịch điện thoại. Rất nhanh sau đó, cửa phòng bao bị mở ra rồi có một người bước vào. Tô Đường ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn đi tới.
Khí thế trên người nam nhân rất cường đại, bộ dáng cũng có chút quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Ngay sau đó, Tô Đường nhìn thấy người nọ đi tới trước mặt Tần Chu.
Người đại diện cũng vội vàng chạy lại giải thích: "Hạ tổng, Tần Chu uống say rồi."
Hạ Dương nhìn thiếu niên trên sô pha, thở dài một tiếng: "Để tôi đưa em ấy về."