Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 58: KHÔNG CẦN HÔN MÔI



"Trịnh ca." Tần Chu thật sự bị chọc giận: "Tôi đã nói rồi, tôi không bồi ngủ."

Trịnh Hồng Khải đem nến thơm đặt lên tủ đầu giường, đi tới không nhanh không chậm nói: "Đều bị Viên tổng chơi qua rồi còn giả vờ làm gì?"

"Ở nhà cậu còn có bà nội, cậu không nghĩ cho bà ấy sao?"

"Chi phí chữa bệnh cho bà của cậu chắc hẳn tốn rất nhiều tiền đúng không, cậu có kham nổi không?"

Tần Chu nghe vậy trầm mặc không nói gì. Cậu thực sự không đủ khả năng chi trả các hóa đơn thuốc men cho bà nội nữa.

Trịnh Hồng Khải nhìn thấy biểu tình Tần Chu như vậy, cho rằng Tần Chu khẳng định là bị mình thuyết phục rồi.

"Dù sao cậu cũng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời người ta một chút." Trịnh Hồng Khải ra vẻ tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu như cậu hầu hạ tốt, lợi ích không phải đều có phần cậu hay sao."





Tần Chu vẫn không lên tiếng, chỉ cuộn tròn cơ thể trên giường, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

Trịnh Hồng Khải lại cầm một bộ trang phục tình thú ném lên trên giường: "Thay quần áo trước đi, ông chủ nhỏ kia còn đang chơi, đến thời điểm sẽ trực tiếp lại đây."

Tần Chu thoáng ngồi dậy, chậm rãi giơ tay cầm trang phục tình thú lên xem, phát hiện là một bộ đồ hầu nam. Bộ đồ ít vải đến đáng thương, đi kèm còn có một cái quần chữ Đinh (丁).

Trịnh Hồng Khải xoay người, chuẩn bị chờ Tần Chu thay quần áo. Gã đi tới một góc bên cạnh, nghe động tĩnh sột soạt phía sau vừa lấy điện thoại ra xem tin tức.

Ngay khi Trịnh Hồng Khải chuẩn bị trả lời tin nhắn thì bất ngờ bị một lực mạnh đập vào sau ót, một trận đau nhói lập tức ập đến.

"Tần Chu!" Trịnh Hồng Khải một tay che cái ót, vội vàng quay đầu lại.



Nhưng khi Trịnh Hồng Khải mới vừa quay đầu lại thì tầm nhìn đột nhiên tối sầm, đầu gã bị che mất. Tần Chu trực tiếp đội bộ đồ tình thú lên đầu Trịnh Hồng Khải, rồi dùng hết sức lực đá một cái vào giữa chân gã, sau đó không đợi gã kịp phản ứng lại cậu đã nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Trịnh Hồng Khải đau đớn nắm chặt hạ thân của mình, cơn đau không gì sánh bằng tức khắc làm gã không đứng thẳng nổi, gấp gáp vịn vào cái bàn để ổn định thân mình.

Trịnh Hồng Khải quay lại nhìn thấy Tần Chu muốn bỏ chạy liền nổi giận rống lên: "Trở lại mau!"

Tần Chu đã đẩy cửa đi ra hành lang, hai tay dựa vào tường nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước. Trên hành lang rất an tĩnh, xung quanh đều không có một bóng người.

Trong cơ thể càng ngày càng khô nóng, Tần Chu khó chịu bực bội kéo kéo quần áo, mở rộng cổ áo ra một chút. Đầu óc vẫn còn choáng váng nặng nề, Tần Chu dựa vào tường cảm giác không còn chút sức lực.



Nhưng cậu không dám dừng lại, sợ người đại diện sẽ tìm tới. Tần Chu tiếp tục loạng choạng đi về phía trước, bước chân lang thang không có mục tiêu, trong đầu chỉ có ý nghĩ phải rời khỏi nơi này.

Thế nhưng tầng lầu này thật sự quá lớn, đến mức ngay cả thang máy cũng không tìm thấy. Vừa vặn phía trước có một cái toilet, Tần Chu liền trốn vào trong đó.

Tần Chu vọt tới bồn rửa mặt trước tiên, nhanh chóng hất nước lạnh lên rửa mặt, cảm giác đại não mới tỉnh táo lại được một ít. Tần Chu dựa vào tường lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Giang Lâm.

Tần Chu vội vàng bấm gọi lại, cuộc gọi cũng rất mau được kết nối.

Bên kia điện thoại, Giang Lâm vừa bắt máy đã nói: "Anh Chu, em đã tới rồi, anh đang ở đâu vậy? Em vừa mới gọi cho chị Tô Tô, nhưng chị ấy bảo là đã tách ra với anh..."
Trong điện thoại, Giang Lâm không ngừng lải nhải. Chẳng qua Tần Chu đã không thể tập trung lực chú ý vào đó nổi nữa, Giang Lâm có nói gì cậu cũng đều không nghe rõ.

Tần Chu thở hổn hển nói: "Giang Lâm, đưa anh đi bệnh viện..."

Giang Lâm lập tức phát giác ra có gì đó không ổn, vội hỏi: "Anh Chu, anh làm sao vậy?"

"Anh bị hạ thuốc." Tần Chu chống thân thể vào tường, nhưng vì không còn chút sức lực nên cơ thể yếu ớt từ từ trượt xuống, ngồi bệt dưới sàn nhà khó khăn lặp lại lần nữa: "Đưa anh đến bệnh viện..."

Giang Lâm nghe vậy liền thêm lo lắng: "Anh Chu, anh đang ở đâu vậy?!"

Tần Chu vô lực dựa vào tường nói nhỏ: "Hình như là lầu 12... Anh ở trong toilet..."

"Được được được!" Giang Lâm vội vàng đi về phía thang máy: "Anh Chu đừng cúp điện thoại! Em lập tức tới chỗ anh ngay!"
Tần Chu ậm ừ trả lời, cũng không cúp điện thoại. Chỉ là nhiệt độ trên người lại đột nhiên nóng thêm, Tần Chu nhất thời có chút hoảng hốt.

Cậu là bị hạ thuốc khi nào?

Rõ ràng suốt cả buổi liên hoan, cậu đều ngồi im tại chỗ không đi đâu hết, lúc uống rượu cậu cũng đã cẩn thận chú ý đến cái ly.

Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn bị hạ thuốc.

Tần Chu cố gắng nhớ lại, bỗng chợt nghĩ tới lúc trước khi ở bàn ăn, người đại diện có chồm qua người cậu để lấy khăn giấy trên bàn, vì vậy mà lúc đó đã chắn được tầm nhìn của cậu. Phỏng chừng là chính lúc ấy gã ta đã hạ thuốc trong bát canh của cậu.

Tần Chu nhắm mắt lại, dùng sức cắn mạnh vào cổ tay để giữ tỉnh táo.

Trong điện thoại, Giang Lâm nói to: "Anh Chu anh Chu! Em đến lầu 12 rồi! Anh cố gắng kiên trì thêm chút nữa, em tới ngay đây!"
Tần Chu ngồi trên mặt đất nhắm chặt mắt, cả người đều không còn sức để đáp lại. Điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay, Tần Chu nhịn không được cào xé quần áo của mình, cơ thể cuộn tròn lại như một quả bóng, hai mắt vì bị du͙ƈ vọиɠ tra tấn mà đỏ bừng cả lên.

"Anh Chu!" Giang Lâm gấp gáp đến sốt ruột hỏi: "Anh Chu đang ở cái toilet nào? Xung quanh có dấu hiệu gì để nhận biết không?"

Giang Lâm đã lên đến tầng mười hai, đang chạy khắp các ngõ hành lang để tìm Tần Chu. Nhưng trong điện thoại không thấy ai đáp lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh.

Tâm tình Giang Lâm lập tức hoảng loạn cả lên: "Anh Chu anh Chu! Anh có nghe thấy em nói gì không?"

Đầu dây bên kia điện thoại vẫn không có tiếng đáp lại. Cố tình tầng mười hai quá lớn, Giang Lâm không biết Tần Chu đang ở toilet nào, vì vậy hét lớn trên hành lang.
"Anh Chu..."

Giang Lâm chạy tìm khắp các toilet. Thế nhưng do vận khí không tốt hay sao mà hắn tìm liên tiếp vài cái toilet đều không thấy ai ở bên trong.

Giang Lâm từ bỏ gọi điện thoại, tiếp tục gọi to trên hành lang: "Anh Chu..."

Ngay lúc Giang Lâm đi ngang qua một phòng bao thì cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra. Một tên thiếu gia thò đầu ra hỏi: "Giang Lâm?"

Giang Lâm quay đầu nhìn lại thì nhận ra người này là người của Tề gia.

Anh ta cười cười: "Thật đúng là cậu a, hèn gì lúc nãy nghe thấy giọng của cậu."

Tề thiếu đi tới ôm lấy bả vai Giang Lâm tỏ ra thân thiết: "Muốn vào trong chơi chút không?"

"Không cần, tôi tới tìm người." Giang Lâm vội vàng xua tay.

"Tìm ai? Hạ thiếu sao?" Tề thiếu ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải: "Tầng lầu này hôm nay chúng tôi bao hết rồi."

"Bao hết?" Giang Lâm sửng sốt: "Nhưng bạn của tôi bảo là đang ở lầu 12..."
"Bạn nào? Tôi có quen không?" Tề thiếu cười: "Tất cả người ở tầng này đều là tôi gọi tới, không còn ai khác đâu."

Giang Lâm nóng lòng muốn tìm người, vội vàng nói: "Vậy tôi đi chỗ khác xem thử."

Nói xong, Giang Lâm liền xoay người tiếp tục đi tìm trên hành lang.

"Anh Chu... Anh Chu..."

Giang Lâm gọi thêm vài tiếng nhưng không thấy ai đáp lại, bèn dứt khoát đi vào thang máy định xuống lầu một kiểm tra camera theo dõi xem sao.

Cùng lúc đó, tại một phòng toilet cách phòng bao không xa, Tần Chu khó nhọc mở mắt ra. Cậu hình như nghe thấy tiếng của Giang Lâm...

Tần Chu gắng gượng thân thể ngồi dậy, nhưng ngọn sóng du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể lại dâng trào lên như thủy triều, cảm giác ngứa ngáy tê dại chạy tán loạn khắp cơ thể.

Tần Chu tức khắc rên lên một tiếng, gần như cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài hành lang. Chỉ cần đi ra ngoài là có thể nhìn thấy Giang Lâm...
Tần Chu cầm điện thoại lên muốn nói chuyện với Giang Lâm. Chỉ là khi Tần Chu vừa nhấc máy lên thì vô tình chạm vào nút cúp máy, cuộc gọi liền kết thúc.

Tần Chu muốn gọi lại lần nữa nhưng tầm nhìn lại trở nên mơ hồ, hoàn toàn không thể tập trung lực chú ý được, thậm chí chữ trên màn hình cậu cũng không nhìn thấy rõ.

Tần Chu dựa vào tường, chậm rãi đi từng bước. Giọng nói cậu vừa nghe thấy hình như là ở bên này...

Tần Chu di chuyển chậm rãi, nhưng thân thể càng ngày càng nặng nề không đi nổi nữa. Tần Chu đành phải dựa vào ven tường, dừng lại nghỉ ngơi trước.

Lầu 12, trong phòng bao lớn nhất.

Tề thiếu quay trở lại bàn trò chơi nhìn nam nhân bên cạnh nói: "Hạ thiếu, tôi vừa mới gặp Giang Lâm đấy."

Hạ Dương tùy ý nghịch con chip trong tay, khẽ gật đầu.

"Cậu ấy hình như tới tìm một người bạn, cũng không biết là muốn tìm ai nữa, bảo là ở lầu 12......" Tề thiếu không khỏi lắc lắc đầu, lại hỏi: "Hạ thiếu còn chơi sao?"
Hạ Dương không có hứng thú gì, vì thế buông con chip xuống bàn rồi lười biếng dựa vào lưng ghế: "Không chơi nữa."

Đúng lúc này, một chàng trai trẻ khác mặc đồ hầu nam đi tới chuẩn bị rót rượu cho khách chơi bài. Không hiểu cố ý hay vô tình mà cậu nhóc lại bưng ly rượu thẳng tắp ngã vào lòng ngực Hạ Dương, rượu vang trong ly thấm ướt một mảng trên áo sơ mi của hắn.

"Em xin lỗi, em xin lỗi..." Cậu nhóc vội vàng cúi đầu xin lỗi, rồi lấy khăn giấy từ trong túi ra lau lau chỗ áo bị ướt trước ngực Hạ Dương.

Nhưng sau khi lau xong, động tác tiếp theo của cậu nhóc lại có chút không thành thật, lần mò chạm vào cúc áo của Hạ Dương, tựa hồ chuẩn bị muốn cởi ra.

Hạ Dương ngay lập tức nhíu mày, không chút lưu tình nắm lấy cổ tay đối phương rồi hất mạnh ra: "Đừng chạm vào tôi."
Cậu nhóc lùi lại vài bước, đôi mắt ướt nước long lanh có chút ủy khuất nhìn nam nhân, bộ dáng trông vô cùng đáng thương. Nhưng Hạ Dương cũng không thèm cho đối phương một cái liếc mắt, chỉ cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi bị làm bẩn của mình, vẻ mặt tràn ngập không vui.

Hạ Dương lập tức đứng dậy đi về phía cửa chuẩn bị rời đi.

Tề thiếu liếc nhìn chàng trai trẻ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Lần sau không cần tới nữa."

"Em xin lỗi, em xin lỗi..." Cậu nhóc nhận ra bản thân hình như làm sai rồi, vội vàng quỳ dưới đất xin lỗi Tề thiếu.

Tề thiếu cũng không để ý tới tiểu minh tinh dưới đất nữa, cầm ly rượu lên không vội mà từ từ uống cạn.

Một tên thiếu gia khác ở bên cạnh thấy vậy liền nói: "Tề thiếu, sao lại thế này a? Hôm nay đều hai đứa nhỏ tới quấy rầy Hạ thiếu rồi."
Tề thiếu thở dài một tiếng: "Mấy tiểu tử này muốn trèo lên giường đến điên rồi, ngay cả Hạ thiếu cũng dám đụng vào..."

"Ha, cho dù có người cởi sạch leo lên giường thì Hạ thiếu của chúng ta cũng không thèm liếc mắt một cái ấy chứ nói gì chạm vào."

"Khẳng định sẽ không thèm để ý, ai lại không biết Hạ thiếu ghét nhất mấy loại tiểu minh tinh bò lên giường này..."

Mấy tên thiếu gia nhỏ giọng thì thầm với nhau.

Hạ Dương đã đi ra tới cửa, giơ tay chuẩn bị đẩy cửa phòng. Ngay khi cánh cửa mở ra thì đột ngột có một bóng người ngoài cửa ngã nhào xuống, cơ thể lao vào trong lòng ngực của Hạ Dương.

Ở bên bàn đánh bài, mấy tên thiếu gia thấy được một màn này cũng không lấy làm kinh ngạc lắm, mấy cái thủ đoạn này biết bao người dùng rồi.

"Ồ, sao lại tới một tên tiểu tử không biết điều nhào vào người Hạ thiếu..."
"Công nhận mị lực của Hạ thiếu thật lớn."

"Đáng tiếc, Hạ thiếu cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc a!"

Một đám thiếu gia ăn chơi rất có hứng thú tập trung nhìn về phía cửa phòng xem náo nhiệt. Tất cả mọi người đều đang đợi. Chờ xem Hạ Dương đẩy tiểu minh tinh kia ra.

Mà nam nhân với khuôn mặt lãnh đạm cũng xác thật vươn tay kéo người trong tay mình ra xa một chút. Nhưng ngay giây tiếp theo, Hạ Dương lại nhẹ nhàng ôm tiểu minh tinh đó lên.

Động tác của Hạ Dương rất cẩn thận, giống như đang ôm một trân bảo bị thất lạc nay đã tìm lại được, xoay người rời đi. Trên hành lang, Hạ Dương ôm chặt người trong tay đi về phía trước.

Tần Chu dựa vào lồng ngực Hạ Dương, đầu ngón tay nắm chặt cánh tay hắn nói: "Làm phiền Hạ tổng đưa tôi đến bệnh viện..."

Thanh âm Tần Chu thực yếu ớt, gần như là đã dùng hết sức lực. Hạ Dương cúi đầu, nhìn thoáng qua thiếu niên trong lòng ngực mình.
Trên mặt cậu Tần Chu lộ ra vẻ ửng hồng không tự nhiên, đôi mắt ươn ướt, cổ áo sơ mi bị xé toạc ra, bộ dáng trông thập phần chật vật. Hạ Dương không nói gì, chỉ ôm Tần Chu đi vào phòng nghỉ rồi đặt cậu lên giường.

Tần Chu không chịu nằm xuống, chống người dậy nói tiếp: "Hạ tổng, cho tôi mượn phòng tắm một chút, tôi đi dội nước lạnh là được......"

Nhưng Tần Chu còn chưa kịp đứng dậy thì liền bị Hạ Dương ấn trở lại trên giường. Hạ Dương đứng ở mép giường, chậm rãi cởi cà vạt ra.

Tần Chu liếc nhìn Hạ Dương một cái rồi lấy điện thoại ra, thừa dịp hiện tại đầu óc còn tương đối thanh tỉnh nhanh chóng gọi điện cho Giang Lâm. Điện thoại được kết nối, giọng Giang Lâm liền vọt ra.

"Anh Chu anh Chu! Anh đang ở đâu? Em vừa định đi xem camera theo dõi!"
Tần Chu trả lời: "Vừa nãy anh gặp Hạ tổng."

"A?" Giang Lâm sửng sốt.

Tần Chu: "Em tới đón anh đi, đưa anh đến bệnh viện."

"Vâng vâng!" Giang Lâm vội vàng đồng ý, lại hỏi: "Anh Chu đang ở phòng nào vậy? Em lập tức tới ngay!"

Bất quá Tần Chu còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã bị lấy mất.

Hạ Dương cầm điện thoại lạnh lùng nói: "Không cần đến đây..."

Nói xong, Hạ Dương liền lập tức cúp điện thoại.

Tần Chu nằm ở trên giường, không nhanh không chậm nói: "Hạ tổng, hiện tại tôi đang bị hạ thuốc."

"Nhưng ngài không đưa tôi đến bệnh viện, cũng không cho Giang Lâm lại đây đón tôi..."

Nói tới đây, Tần Chu tạm dừng một chút sau đó tiếp tục: "Tôi thì cũng không ngại tình một đêm đâu, nhưng vẫn xem ý của Hạ tổng ngài có để ý chuyện này không?"

Hạ Dương vẫn không nói lời nào, ném cà vạt sang một bên rồi cúi người đè lên trên Tần Chu, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên cổ cậu. Những nụ hôn vụn vặt trải đầy một đường từ cổ trượt xuống.
Tần Chu nhắm mắt lại, bởi vì động tác của Hạ Dương mà cậu càng cảm nhận được ngọn lửa bên trong cơ thể đang bùng cháy mãnh liệt hơn. Tần Chu duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Dương, tận lực phối hợp động tác với hắn.

Quần áo từng cái bị cởi ra rồi vứt trên mặt đất, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao lên. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tần Chu mở mắt ra nhắc nhở: "Hạ tổng, mang bao."

"Không có." Hạ Dương giữ lấy tay Tần Chu, nghiêng người kề sát lại gần muốn hôn.

Thế nhưng khi Hạ Dương mới vừa chạm tới môi thì Tần Chu đã xoay đầu né tránh.

"Không cần hôn môi." Tần Chu thở hổn hển: "Chỉ cần lên giường là được."

Hạ Dương hơi nhíu mày vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Tần Chu xoa nhẹ. Cặp mắt đào hoa kiều diễm kia mờ mịt hơi nước, bên trong tràn đầy du͙ƈ vọиɠ.
Hạ Dương cúi người khẽ hôn lên khóe mắt cậu, thấp giọng gọi một tiếng: "Yến Yến!"

Tần Chu nhắm mắt lại, không quan tâm nữa.

"Yến Yến... Yến Yến..." Hạ Dương cứ lặp đi lặp lại, rồi dán sát vào hôn lên khuôn mặt Tần Chu.

Dần dần, nụ hôn của hắn đã rải xuống khóe miệng Tần Chu, Hạ Dương lại vươn đầu lưỡi ra lần nữa muốn tiến vào sâu hơn. Nhưng Tần Chu vẫn tránh đi, thoáng giơ tay lên chạm đầu ngón tay vào lồng ngực người trước mặt.

Tần Chu ngửa đầu nhìn nam nhân trên người mình nở nụ cười.

"Hạ tổng, tình một đêm mà thôi."

"Không cần hôn môi."

------------------------------------------------------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv