Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 140: Gặp lại



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

—————————————————

Tới tận lúc này Hạ Dương mới phản ứng được, nghe thanh âm đầu bên kia truyền tới, nhịn không được mà gọi một tiếng: "Yến Yến."

Hứa Thừa Yến đáp lại, tiếp tục nói: "Anh Phàm đã kiếm giúp em hai tấm vé, là ngày kia, nếu như___"

Không đợi Hứa Thừa Yến nói xong, Hạ Dương đã vội vàng đồng ý: "Được, anh có thời gian."

Nói xong Hạ Dương bèn đi lên tầng.

Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh không hỏi em xem là vở diễn gì sao?"

"Cái nào cũng được hết."

Mặc kệ là xem vở diễn gì đi nữa, đều không quan trọng.

Sau đó Hạ Dương gấp gáp nói thêm: "Giờ anh sẽ sang luôn."

Hứa Thừa Yến: "Vậy thì khi nào đến nơi thì em tới đón nhé?"





"Được."

Hạ Dương vẫn duy trì cuộc trò chuyện, vừa nói vừa về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.

Đúng lúc này thì Kỳ Kỳ lại xông vào.

Kỳ Kỳ chạy về phía Hạ Dương, nhìn vào điện thoại của anh, giống như là nghe thấy tiếng nói ở trong điện thoại, thế là sủa lên mấy tiếng với di động.

Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng kêu của nó, hỏi: "Kỳ Kỳ cũng đang ở đấy à?"

Hạ Dương nhìn thoáng qua chó lớn bên cạnh, đáp: "Ừm, nó nghe thấy giọng của em."

Kỳ Kỳ vui vẻ mà vẫy vẫy đuôi bên cạnh Hạ Dương, tiếp tục kêu lên với điện thoại.

"Đã lâu lắm rồi không thấy Kỳ Kỳ...."

"Khi nào về là gặp được rồi." Hạ Dương thuận tay vuốt ve Kỳ Kỳ, "Hôm nay anh sẽ sang đó."

"Ừm."

"Sau khi xem xong biểu diễn, chúng ta lại có thể đi dạo xung quanh đó một chút." Hạ Dương nói, "Anh biết một nhà hàng ở gần đó, hương vị không tồi, tới tối còn có thể lên cầu tản bộ.



Hứa Thừa Yến đều đáp ứng.

Hạ Dương: "Chờ anh sang nhé."

"Ừm."

Sau khi tắt máy, Hạ Dương tiếp tục thu dọn đồ đạc, đặt vé chuyến bay sớm nhất.

Kỳ Kỳ vẫn ghé ở bên cạnh, trông thấy Hạ Dương phải đi, cũng muốn đi theo.

Hạ Dương nhìn Kỳ Kỳ, nói: "Mày đợi ở nhà đi."

"Gâuuu!" Kỳ Kỳ kêu một tiếng.

Hạ Dương nghe chẳng hiểu được ý của Kỳ Kỳ, đi một mạch ra ngoài.

Nhưng mà Kỳ Kỳ vẫn rất cố chấp mà đi theo Hạ Dương, giống như muốn đi cùng với anh.

Quản gia đành phải ngăn Kỳ Kỳ lại, không để nó đi theo.

Bên ngoài sân, tài xế đã đợi Hạ Dương từ trước.

Hạ Dương đi tới cạnh xe, bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ mở lớn mắt trông mong nhìn theo Hạ Dương, vẫn muốn đi cùng anh.

Hạ Dương quay lại, cúi người sờ sờ đầu Kỳ Kỳ, nói: "Tao đi đón em ấy về đây."



Kỳ kỳ cái hiểu cái không, quơ quơ đuôi với Hạ Dương.

Hạ Dương xoa xoa một thân toàn lông của Kỳ Kỳ, sau mới xoay người rời đi.

Mà ở phía bên kia bầu trời, Hứa Thừa Yến cũng nhận được thông tin chuyến bay của Hạ Dương, chiều mai sẽ đến.

Hứa Thừa Yến đứng trên cầu, lang thang một mình không có mục tiêu.

Ở ngoài gió rất lớn, nhưng Hứa Thừa Yến chẳng thấy lạnh chút nào, an tĩnh ở trên cầu, nhìn về một nơi xa.

Giờ đúng lúc là chiều tối, Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nhìn xuống ảnh ngược của dòng sông.

Tầm nhìn của cầu Alexandre-III rất tốt, cảnh hoàng hôn cũng rất gây thương nhớ.

Hứa Thừa Yến lấy điện thoại ra, nhịn không được mà chụp một bức ảnh mặt trời lặn từ trên cầu, sau đó gửi cho Hạ Dương, cũng nhân tiện gửi thêm một cái định vị.

Chỉ là đột nhiên muốn chia sẻ cảnh đẹp mình nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc, Hạ Dương đã trả lời lại, anh cũng gửi cho cậu một cái định vị.

Hứa Thừa Yến nhấp vào định vị kia, lại tìm được vị trí của mình.

Khoảng cách của bọn họ giờ đang cách nhau rất xa, ở hai quốc gia khác nhau, múi giờ cũng chênh lệch tới 7 tiếng.

Nhưng không lâu nữa, họ sẽ gặp lại nhau.

Hứa Thừa Yến cất lại điện thoại vào trong túi, tiếp tục ngắm cảnh hoàng hôn.

Mãi tới tận khi trời đã tối, Hứa Thừa Yến mới quay trở lại chỗ ở

Người đại diện đã có mặt ở khách sạn, Hứa Thừa Yến liền đi qua nói: "Anh Phàm, sáng mai em ra ngoài một chuyến nhé."

Người đại diện gật đầu, thuận miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Mai Hạ Dương sẽ sang đây, em muốn đi đón anh ấy."

Người đại diện hơi sửng sốt, sau lại gật đầu, hỏi: "Vậy cậu định ở đây bao lâu thế? Định về cùng bọn tôi hay muốn về với Hạ tổng?"
Hứa Thừa Yến suy nghĩ, sau vẫn nói: "Mọi người cứ về trước đi ạ, em ở lại thêm mấy ngày nữa."

"Tôi biết rồi." Người đại diện gật đầu, sắp xếp chuẩn bị đường về cho đoàn đội.

Còn Hứa Thừa Yến thì về phòng, đi nghỉ ngơi trước.

Buổi tối sau khi đã tắm rửa xong, Hứa Thừa Yến nằm xuống giường, nhưng mắt vẫn mở thao láo.

Có thể là do ngày mai phải đi đón người, Hứa Thừa Yến trong chốc lát không thể ngủ ngay được.

Mãi tới tận rạng sáng, cậu mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến lại dậy từ rất sớm, đi tới sân bay trước mấy tiếng để đợi.

Ở sân bay, có không ít người cũng tới đón như cậu.

Hứa Thừa Yến đội mũ đeo khẩu trang, ngồi một mình trên ghế, an tĩnh mà đợi.

Mà ngồi phía đối diện cậu là một cô gái châu Á trẻ tuổi, cũng tới để đón người.
Cô gái trẻ kia không ngừng nhìn vào điện thoại, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn về phía sân bay, trông khá là nôn nóng.

Mãi tới tận nửa tiếng sau, cô gái đó nhận được tin nhắn, lập tức vui mừng đứng dậy, chạy về phía cửa ra ở bên kia.

Hứa Thừa Yến nhìn về phía đó, liền trông thấy một chàng trai đang kéo theo vali hành lý đi ra ngoài.

Mà cô gái trẻ tuổi kia cũng chạy như bay qua, dành cho đối phương một cái ôm.

Hứa Thừa Yến nhìn hai người, bỗng nhiên có chút cảm thán.

Trẻ tuổi thật tốt.

Mãi tới tận khi đôi tình nhân kia đã rời đi, lúc này Hứa Thừa Yến mới thu hồi ánh mắt.

Sân bay người đến người đi, còn Hứa Thừa Yến vẫn cứ ngồi trên ghế.

Mãi tới tận một rưỡi chiều, Hứa Thừa  Yến mới nhận được tin nhắn của Hạ Dương, anh đã đến rồi.

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà đứng dậy, đi về phía phương hướng cửa ra.
Bởi vì chuyến bay mới hạ cánh, có rất nhiều người đi xuống.

Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn có thể nhận ra Hạ Dương trong nháy mắt, cách đám người, đối diện với ánh mắt của Hạ Dương.

Hạ Dương mặc áo khoác màu đen, vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, đang chậm rãi đi về phía bên này.

Rõ ràng là hai người mơi không gặp nhau có hai ba tháng thôi, nhưng cậu lại tưởng như đã dài hai ba năm.

Hứa Thừa Yến đi từng bước về phía đối phương.

Khoảng cách của hai người càng lúc càng được rút ngắn lại, cho tới khi đối diện nhau.

Hứa Thừa Yến tiến lên trước, vẫn chưa kịp mở miệng, cả người đã bị ôm lấy.

"Yến Yến." Hạ Dương đặt cằm lên vai của thanh niên, gắt gao mà ôm chặt lấy cậu.

Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Hạ Dương, cười khẽ một tiếng: "Về trước đã."
Hạ Dương vẫn không buông tay, gục đầu xuống vai thanh niên, không nỡ tách ra.

Phải qua một lúc, Hạ Dương mới lưu luyến buông tay.

Hai người đi ra ngoài sảnh lớn, Hứa Thừa Yến hỏi: "Anh đặt phòng ở khách sạn nào thế?"

Tuy nhiên Hạ Dương lại trả lời: "Anh không đặt."

Hứa Thừa Yến sửng sốt.

"Đi vội quá, nên chưa đặt." Hạ Dương nhìn thanh niên, không nhanh không chậm mà nói: "Cho nên hôm nay phiền em cho anh ở lại nhé."

Hứa Thừa Yến nở nụ cười, hiện giờ không phải là mùa du lịch, muốn đặt một phòng khách sạn vẫn rất là dễ.

Nhưng mà Hứa Thừa Yến cũng không vạch trần, xem như đồng ý, dẫn Hạ Dương về thẳng khách sạn của mình.

Phòng cậu ở khá rộng, hai người ngủ cũng thoải mái.

Hứa Thừa Yến cởϊ áσ khoác ra, nhìn sang Hạ Dương, hỏi: "Anh muốn nghỉ ngơi trước, hay là ăn chút gì đó trước?"
"Không cần đâu." Hạ Dương không hề buồn ngủ, nói: "Anh đi ngắm Paris cùng em trước nhé?"

Hứa Thừa Yến suy nghĩ một lúc, sau vẫn đẩy bả vai của Hạ Dương, thúc giục: "Vẫn nên đi nghỉ trước thì hơn."

Hạ Dương cũng nghe lời mà theo vào phòng ngủ, cởϊ áσ khoác ra nằm xuống giường.

Hứa Thừa Yến ngồi xuống cùng, đắp chăn đàng hoàng cho anh, rồi vỗ vỗ trên mặt chăn.

Ngày xưa lần nào cũng là Hạ Dương ngồi trên giường nhìn cậu ngủ, giờ đổi lại, cậu trông cho anh nghỉ ngơi.

Hứa Thừa Yến nhìn vào gương mặt của ai kia, vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt của anh.

Trước kia cậu vẫn luôn không biết vì sao Hạ Dương lại thích sờ mặt mình, nhưng giờ chuyển thành cậu, bỗng nhiên cũng hiểu được một chút, chỉ đơn thuần là muốn chạm vào nhiều hơn chút thôi.

Hứa Thừa Yến sờ theo đường nét khuôn mặt của anh, lúc chạm tới khoé mắt, cố nén cười mà hỏi: "Anh có muốn được du ngủ không?"
Hạ Dương thế mà lại đồng ý thật: "Muốn."

Hứa Thừa Yến cũng không lường trước được việc Hạ Dương sẽ đồng ý thật, hơi sửng sốt, hỏi: "Vậy em kể chuyện cho anh nhé?"

"Không cần." Hạ Dương giơ tay, một tay nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình, một tay khác thì duỗi qua, đặt lên người của thanh niên.

Ngay sau đó, anh dùng sức trên tay, trực tiếp kéo người xuống giường.

Hứa Thừa Yến không có sự chuẩn bị, bị Hạ Dương kéo vào chăn.

Hạ Dương trực tiếp đảo khách thành chủ, còn trùm chăn lên người của Hứa Thừa Yến, đôi tay thì gắt gao ôm chặt người vào lòng, nhắm mắt lại nói: "Được rồi, ngủ thôi."

Hứa Thừa Yến cúi đầu, phát ra một tiếng cười khe khẽ.

Hạ Dương nghe thấy, thuận tay mà vuốt ve gáy của thanh niên, rồi lại theo thói quen trượt xuống lưng nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành nói: "Em mau ngủ nào."
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà bảo: "Giờ người buồn ngủ là anh, em không muốn."

Hạ Dương không nói chuyện, vẫn dỗ dành người trong lòng như cũ, không ngừng vỗ nhẹ sau lưng.

Hứa Thừa Yến cũng dần trở nên an tĩnh lại, dựa vào Hạ Dương, nhắm hai mắt, hô hấp càng lúc càng vững vàng.

Nằm được một lúc, chỉ có điều Hứa Thừa Yến vẫn không ngủ được, mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt.

Hạ Dương nhắm hai mắt giống như đã ngủ rồi, một bộ dáng an tĩnh. Hứa Thừa Yến nhất thời vẫn không nhịn được, trộm vươn tay ra, nhẹ nhành chạm vào mặt Hạ Dương.

Rõ ràng là Hạ Dương đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, vẫn giống như đúc "Hạ tiên sinh" trong trí nhớ của cậu.

Hứa Thừa Yên theo bản năng mà vuốt ve sườn mặt của anh, cẩn thận khống chế lực độ, sợ gây phiền tới Hạ Dương.
Cứ mải vuốt ve như vậy, bỗng nhiên Hứa Thừa Yến cảm giác được mắt của ai kia giật giật, thế là nhanh chóng thu tay lại.

"Yến Yến." Hạ Dương mở mắt ra, than nhẹ một tiếng, "Vẫn chưa chịu ngủ à?"

Hứa Thừa Yến trốn trong chăn, trả lời: "Em không mệt."

Hạ Dương dịch người vào sát hơn, thấp giọng nói: "Anh thấy em chính là quá nhàn rỗi, phải tìm chuyện để làm."

Hứa Thừa Yến thuận thế hỏi: "Chuyện gì?"

Han Dương không giải thích, mà thoáng nhoài người dậy, vây thanh niên xuống dưới thân, lại kéo chăn lên, che khuất cả hai vào bên trong.

Chăn lập tức phồng lên thành một đống lớn, còn có thể nghe thấy tiếng nhích tới nhích lui, cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ và tiếng hôn môi thỉnh thoảng thoát ra ngoài.

Một lúc lâu sau, chăn bị xốc lên.

Mặt Hứa Thừa Yên đỏ bừng, môi cũng ướŧ áŧ, vội ngoi ra để hít thở không khí.
Tuy nhiên Hứa Thừa Yến cũng không nghỉ ngơi lâu lắm, lại bị Hạ Dương kéo vào trong chăn tiếp.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv