Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 107: Đừng khóc



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Tần Chu cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh, đầu ngón tay cũng vô thức mà sờ đầu mèo con, muốn dời lực chú ý đi.

Nhưng cho dù đã cúi đầu, Tần Chu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia vẫn luôn dán lên người mình, muốn xem nhẹ cũng rất khó.

Tần Chu nhất thời nhịn không được, khoé mắt trở nên phiếm hồng.

Cậu đã thích một người như vậy, thích 5 năm ròng.

Cậu không trao tình cảm sai người, cậu cũng đã nhận được một tình yêu giống vậy——-

Chỉ là, tình cảm này đã muộn ba năm.

Ba năm......

Tất cả đều thay đổi.

Hai người bọ họ, sao lại biến thành thế này?

Tần Chu không lên tiếng, cũng không định đáp lại.

Hạ Dương chăm chú nhìn vào người trước mắt, thoáng vươn tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của thanh niên, thấp giọng nói: "Đừng khóc."





"Không khóc." Tần Chu chớp chớp mắt, cố gắng khống chế lại cảm xúc của mình.

Cậu không khóc.

Tần Chu nghẹn ngào nói: "Anh như thế tôi sẽ thấy rất áp lực."

Phần tình cảm này quá nặng nề, cậu rất áp lực.

"Không cần phải áp lực." Hạ Dương nhẹ nhàng cọ cọ khoé mắt Tần Chu, "Có thể hư một chút, ích kỷ một chút, em chỉ cần vui vẻ hưởng thụ là được."

Giống như một giao dịch.

Nhường cho đối phương toàn bộ quyền chủ đạo, hắn không cần bất cứ lợi ích gì.

"Không cần hứa hẹn gì hết."

Tần Chu lắc đầu: "Tôi không đáng......"

"Em Đáng." Hạ Dương vô cùng nghiêm túc mà trả lời, "Đây là thứ em nên có."

Yến Yến của hắn, chính là chân bảo tốt nhất thế giới.

Hạ Dương cúi người gần hơn, dường như là muốn hôn lên sườn mặt cậu.

Chỉ là Tần Chu lại duỗi tay để trước ngực anh, ngăn chặn động tác của Hạ Dương.



"Không cần nói nữa." Tần Chu có chút kháng cự, giờ đầu óc đang rất hỗn loạn, "Cho tôi thêm chút thời gian, để tôi từ từ......."

"Được." Hạ Dương rút tay về, quay trở lại chỗ ngồi đối diện, cũng không nhắc lại đề tài này nữa.

Tần Chu ôm mèo con vào lòng, cúi đầu không lên tiếng, chỉ là vẫn không ngừng vuốt ve lông mèo con, vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Không khí trong đình trở nên nặng nề, không ai lên tiếng nói chuyện trước.

Qua một lúc lâu sau, Tần Chu mới lên tiếng: "Tôi phải về rồi."

"Để anh đưa em." Hạ Dương đứng dậy.

Tần Chu ôm mèo con đi phía trước, còn Hạ Dương thì đi theo đằng sau.

Dọc theo đường đi, hai người không ai mở miệng.

Mãi cho tới lúc đã đi tới gần đoàn phim, họ lúc này mới dừng lại.

Hạ Dương nhận lại mèo con, thậm giọng nói: "Sau khi về em có thể chậm rãi mà suy nghĩ."



Tần Chu đồng ý, rồi đi vào bên trong đoàn.

Hạ Dương nhìn theo bóng lưng của Tần Chu, xoay người, trở lại đường cũ.

Hai người đi hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau, càng đi càng xa.

Ngày hôm sau.

Tần Chu mặc trang phục thật dày cho vai diễn, ở trên sân khấu hát xong một điệu hí.

Mà vị quân phiệt nọ thì đang ngồi ở vị trí dưới đài, nhìn màn biểu diễn bên trên.

Chờ tới khi kịch tan, quân phiệt đi vào trong hậu trường tìm đào kép, chủ động làm thân.

Tuy nhiên đào kép lại thẳng thừng lui về phía sau một bước, có chút xa lạ mà nói: "Xin lỗi, thân phận của chúng ta khác nhau."

"Cắt!" Đạo diễn nhìn chằm chằm máy quay, sau đó nói với Tần Chu: "Trạng thái của cậu không thích hợp."

Tần Chu vội vàng xin lỗi.

"Thận phận của hai người khác biệt quá lớn, cậu đang muốn cự tuyệt hắn ta." Đạo diễn giảng giải một lượt cho Tần Chu.
"Dù cho hai người có thích nhau đi chăng nữa, cũng không thể ở bên nhau được."

"Cậu có cảm tình với hắn, nhưng cậu phải cự tuyệt, cậu phải cho người khác thấy được loại cảm giác này."

Tần Chu ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Đạo diễn xua tay: "Cậu đi tìm cảm giác trước đi, tôi quay cảnh của Lâm Trì Tiêu trước."

Thế là Tần Chu quay trở lại phòng nghỉ, ngồi trên ghế nghiên cứu kịch bản.

Người đại diện vào tìm, lên tiếng nhắc nhở : "Tôi đã gửi bài mẫu cho cậu rồi, tối nhớ đăng bài lên Weibo."

"Vâng ạ." Tần Chu gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra xem thử tin nhắn.

Người đại diện đã gửi cho cậu một bài mẫu, là một bài tuyên truyền cho phim 《 loạn thế 》.

Tần Chu sao chép lại bài viết, sau đó thì lên weibo, thấy 《 loạn thế 》 lại lên hot search.
Hiện giờ phim 《 loạn thế 》 đã phát sóng được một nửa, bởi vì cốt truyện hay, chất lượng phim lại cao, cho nên danh tiếng càng ngày càng tốt, thường xuyên lên hot search.

Đúng lúc giờ đang chiếu tới phân đoạn của Cầm sư và tướng quân, bởi vậy nên trên weibo có không ít fans phim, và fans truyện cùng nhau thảo luận về cp này.

【 Tôi đã rất mong đợi cảnh nóng bỏng của họ, thế mà lại không có! 】

【 Chào đón mọi người đọc phiên ngoại của truyện! Cầm sư và tướng quân siêu ngọt luôn! 】

【 Chỉ khi đã đọc phiên ngoại, tui mới biết hoá ra hai người này là một đôi! Quá gian truân rồi! 】

Tần Chu thấy có không ít cư dân mạng đều dành lời khen cho cậu và Lâm Trì Tiêu, weibo của cậu cũng tăng không ít fans.

Tần Chu đặt điện thoại xuống, thoáng cảm thấy mệt mỏi, vậy nên day day mi tâm.
Người đại diện ở bên cạnh lại lên tiếng hỏi: "Giờ chỗ tôi có mấy kịch bản tống nghệ, cậu muốn xem thử không?"

"Tạm thời không nhận ạ." Tần Chu tựa lưng vào ghế, nói: "Anh Phàm, năm sau em muốn nghỉ ngơi một thời gian, nên tham gia ít hoạt động một chút."

"Được." Người đại diện đồng ý, cũng nhìn ra trạng thái của Tần Chu không tốt, vỗ vỗ bả vai cậu, "Cậu cứ nghỉ trước đi."

Nói xong, thì người đại diện cũng xoay người rời đi.

Trong phòng nghỉ chỉ còn sót lại một mình Tần Chu.

Tần Chu ngồi trước gương trang điểm, nhìn chính mình ở trong gương, nhất thời trở nên thất thần.

Hôm nay trạng thái của cậu đúng là không được tốt cho lắm, còn đang bận suy nghĩ chuyện của Hạ Dương.

Không thể không nói, hôm qua Hạ Dương nói những lời đó, có mê lực rất lớn với cậu.
Cậu không cần phải đáp lại phần tình cảm này, cũng không cần phải cho anh danh phận gì.

Nhưng không biết vì sao, cậu vẫn thấy rất áp lực.

Tần Chu nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, thả lỏng một lúc.

Chờ tới khi đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, cậu mới quay lại phim trường, quay nốt cảnh quay còn thiếu.

Sau khi quay xong, trời đã về chiều.

Tần Chu đi tẩy trang, chuẩn bị về chỗ ở.

Đúng lúc này, tiểu Trình lại chạy tới, kéo góc áo của Tần Chu, mềm mại mà nói: "Anh Tần Chu, em muốn đi tìm chú tiểu Dương."

Động tác tẩy trang của Tần Chu chững lại, lên tiếng: "Anh còn có chút việc, nhóc bảo dì đưa đi nhé."

Tiểu Trình lại hỏi: "Anh Tần Chu không đi ạ?"

Tần Chu nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sau vẫn nhượng bộ: " Để anh đưa nhóc đi vậy."

Tần Chu tẩy trang, sau đó đổi sang quần áo bình thường, rồi dắt tay tiểu Trình đi tới đại viện của Tề gia.
Tiểu Trình vô cùng quen thuộc mà đi vào bên trong, sau khi trông thấy người đàn ông thì vội vàng chạy tới:

"Chú Tiểu Dương ơi!"

Hạ Dương đang ngồi trong đình, trên bàn đặt laptop, trên đùi còn có một con mèo nhỏ đang cuộn người, bên chân là chó lớn đang lười biếng nằm.

Tần Chu ở đằng sau, không nhanh không chậm mà đi về phía này.

Hạ Dương cũng nhìn thấy Tần Chu, ánh mắt trực tiếp đối diện nhau.

Còn nhóc tiểu Trình thì đã chạy tới cạnh Hạ Dương, ngồi xổm xuống đất, thích thú mà xoa xoa đầu Kỳ Kỳ.

Hạ Dương thu lại ánh mắt, nói với tiểu Trình: "Máy tính bảng ở bên trong, nhóc vào là có thể thấy."

"Vâng ạ!" Tiểu Trình đáp lại một tiếng, nhanh chóng chạy về phía phòng khách.

Tần Chu cũng đi tới, ngồi xuống vị trí đối diện Hạ Dương.

Mà Trong lúc Tần Chu đi qua, chó lớn vốn dĩ đang ngoan ngoãn nằm trên đất bỗng nhiên nhổm dậy, di chuyển tới chân của Tần Chu, sau đó mới tiếp tục nằm xuống.
Ngay cả Tiểu Ôn cũng nhảy xuống khỏi người của Hạ Dương, dịch tới chỗ Tần Chu ở bên kia, chui vào trong lòng cậu co người tiếp.

Thế là giờ Tần Chu có mèo trong lòng, bên chân thì có chó lớn ngoan ngoãn.

Ngược lại bên chỗ chủ nhân Hạ Dương, lại hoàn toàn trống vắng.

Tuy nhiên Hạ Dương cũng chẳng ngại chút nào, nhìn chăm chú vào thanh niên trước mắt, chậm rãi lên tiếng: "Em nghĩ kĩ rồi sao?"

Tần Chu ôm tiểu Ôn chậm rãi vuốt ve sau lưng của mèo con, nhẹ giọng nói: "Ừm, nghĩ kỹ rồi."

Tần Chu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Hạ Dương , trả lời: "Tôi cảm thấy một mình khá thư thái, sẽ không suy xét những chuyện khá."

Hạ Dương cũng không thể hiện phản ứng thái quá gì cả, có vẻ như đã đoán trước được kết quả này.

Cũng có thể là do bị từ chối quá nhiều lần rồi, đã quen.
Hạ Dương gật đầu, thuận thế hỏi tiếp: "Vậy khi nào thì cân nhắc?"

"Tôi không chắc nữa." Tần Chu ngẫm nghĩ, "Có lẽ..... chờ sau khi tôi dành được cúp ảnh đế đã."

Có lẽ là hai năm ba năm, cũng có thể phải mấy chục năm, thậm chí có thể mãi mãi không lấy được.

Hạ Dương gật đầu, hỏi tiếp: "Sau khi giành giải ảnh đế sẽ yêu đương chứ?"

Tần Chu không nói ra câu trả lời chắc chắn, chỉ đáp lại: "Đến lúc đó thì nói, giờ vẫn chưa xác định."

Dù sao thì thận phận hiện tại của cậu là 'Tần Chu' không phải 'Hứa Thừa Yến.'

Cậu vẫn sẽ giống như trước mà quay phim, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không suy nghĩ tới những chuyện ngoài lề khác.

Tần Chu còn nói thêm: "Hôm nay là lần cuối cùng tôi đến đây, về sau sẽ tránh nghi ngờ, không làm trễ nải thời gian của anh nữa."
"Được." Hạ Dương đồng ý, phản ứng rất bình tĩnh.

Tần Chu mỉm cười, lên tiếng: "Tôi về đoàn phim trước đây."

Hạ Dương đứng dậy, tiễn cậu về.

Hai người đi về phía cổng lớn, Hạ Dương bỗng nhiên mở miệng: "Em cảm thấy thích một người, rất trễ nải ư?"

Tần Chu quay qua nhìn anh, trả lời: "Rất phí thời gian."

"Anh cũng đã làm lỡ dở em." Hạ Dương cụp mắt xuống, "Là thời gian 5 năm bị lãng phí."

Tần Chu nhớ về năm năm đó, nhẹ giọng nói: "Thật ra lúc ấy..... tôi cho rằng anh cũng thích tôi."

Cậu cho rằng, Hạ Dương cũng có tình cảm với cậu.

5 năm đó, có hơi tự mình đa tình___

Cho rằng Hạ Dương đối xử với cậu tốt hơn chút, đặc biệt hơn chút, chính là thích cậu.

Cho dù chỉ có chút ít tình cảm, cũng rất vui vẻ.

Cho nên, thật ra năm năm đó đối với cậu đã rất mãn nguyện rồi.
Trước giờ cậu chưa từng hối hận, đã theo Hạ Dương 5 năm.

5 năm đó là những hồi ức tốt đẹp, dành tất cả để thích một người.

Tuy nhiên vào mấy tháng cuối cùng, lại xảy ra chút chuyện không thoải mái.

Nghĩ đến đây, Tần Chu có chút tự giễu mà cười khẽ một tiếng: "Có hơi tự mình đa tình."

Hạ Dương bỗng nhiên trả lời: "Không phải."

Không phải là tự mình đa tình.

Hạ Dương đưa Tần Chu đến trước cổng lớn, dừng chân lại.

Anh nhìn sang thanh niên bên cạnh, thấp giọng nói: "Nếu như sớm nhận ra chút thì tốt rồi."

Nếu như hắn có thể nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, hai bọn họ sẽ không đến nông nỗi như bây giờ.

Có lẽ bọn họ sẽ vẫn ở lại chung cư kia, trên ban công trồng đầy hoa cỏ.

Buổi sáng khi hắn ra ngoài, người bên gối sẽ cẩn thận mà đeo cà vạt lên cho hắn.
Chờ tới đêm khuya khi hắn tăng ca về, sẽ đợi được một bát hoành thánh nóng hổi.

Nói không chừng lúc này, hai người bọ họ đã cùng nhau kết hôn, cùng đeo nhẫn lên.

Sau đó thì đưa Kỳ Kỳ từ nhà cũ về, cùng nhau chung sống ở chung cư.

Tất cả, đều sẽ tốt đẹp như vậy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv