Thành Chích sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho Hầu Quân Mi, nghĩ nghĩ mới hỏi: "Bây giờ tôi còn bỏ hóa trang, cũng không còn mắc trang phục của Ngũ Tuệ Dao, vậy có được không?"
Hầu Quân Mi không nói lời nào, giơ di động lên, không nhanh không chậm chụp một tấm hình. Bệnh nghề nghiệp của Thành Chích rất nặng, màn ảnh vừa mới nhắm về cậu, cậu liền không tự chủ mà tỏa ra một nụ cười câu người, lộ tám cái răng trắng trắng tròn tròn ra ngoài.
Hầu Quân Mi nhíu mày nói: "Ngậm miệng lại."
Nụ cười của Thành Chích cứng đờ, đôi môi nhấp một cái, thoáng chốc hạ tầm mắt xuống, tấm hình với hoàn cảnh như thế nhanh chóng được lưu vào album của Hầu Quân Mi.
Tào Vĩ vừa mới giục Thành Chích nhanh nhanh về ăn cơm bây giờ cũng không vội nữa, đầy mặt mang theo tươi cười mời đón Hầu Quân Mi cùng ăn tối. "Cũng trễ thế này rồi, cô Hầu cũng ở một mình mà, không bằng chúng ta......"
"Không cần." Đánh gãy Tào Vĩ không chút lưu tình, Hầu Quân Mi chuyển sang nhìn Thành Chích. "Có dùng Weibo không? Đừng lo về mấy tấm ảnh, sẽ không để cho truyền thông biết đâu."
"Có! Đương nhiên là có!" Tào Vĩ mỉm cười giật lấy di động của Thành Chích, nhanh chóng bấm theo dõi với Hầu Quân Mi.
"Cô Hầu, về sau trong lúc đóng phim nếu Tiểu Chích có chỗ không hiểu, còn phải xin cô chiếu cố nhiều hơn, đứa nhỏ này làm người rất thành thật, miệng cũng ngốc nữa, nếu bên cạnh không có người trông, thì đúng là rất không yên tâm được."
Biểu tình của Hầu Quân Mi không chút thay đổi, vừa gật đầu với hai người xong liền xoay người rời đi.
Cô quay đầu gọi một chiếc taxi lại, bình tĩnh phất tay với hai người Thành Chích đang vẫy tay với mình. Sau khi xe lăn bánh, Hầu Quân Mi mở ra app QQ* trên di động, dùng gương mặt không chút biểu tình bấm vào group chat có tên "Một đám cơ hữu ngu ngốc" group gửi đi tấm ảnh Thành Chích mới chụp lúc nãy, hai tay nhẹn gõ ra mấy dòng chữ.
(*)
"———— Mợ nó, quá đẹp quá đáng yêu, lão tử suýt chút nữa nhịn không được mà liếm liếm liếm liếm!" sau khi gửi tin nhắn xong tay vẫn còn run rẩy, nhịn không được mà dậm hai chân xuống sàn xe taxi.
Ngao ngao ngao ngao!
Cô thật muốn nhớ lại bộ dáng lúc nãy của cậu ấy!!
Ai nói trên đời này có mỹ thụ trời sinh chứ! Hôm nay còn để cô gặp trúng đây này! Quả nhiên giữa trăm vạn chúng sinh, chỗ nào cũng có tiểu thụ ẩn nấp hết!
Khuôn mặt này của Thành Chích hệt như mấy tiểu mỹ thụ mà cô luôn YY* về mấy cảnh R18 và H mấy trăm cộng với nam chủ nhân công! Đúng giống hệt trăm phần trăm với mỹ thụ trong mộng!
(* Ảo tưởng)
Hầu Quân Mi mở ra album, đối với gương mặt của Thành Chích vì bị la nên lộ ra một biểu tình lúng túng hoàn toàn chuyển sang chế độ si hán.
Thật không dám dấu giếm, kim bài tác gia Hầu Quân Mi luôn cao lãnh yên tĩnh trước mặt người ngoài thật ra là một vị hủ nữ được rèn đúc tận xương.
Thế nhưng cô nàng này lại vừa trạch vừa hủ, cố tình mặt lại khá mỏng, cách màn hình thì gì cũng nói được, nhưng khi mặt đối mặt lại không nói được gì, thế cho mới nuôi ra được bộ dạng trang bức thế này.
Tất cả mọi người đều cho rằng một đại tác gia luôn theo đuổi sự hoàn mỹ như bao đại tác gia khác, chỉ có trời mới biết được chân tướng khi cô vừa ngồi xổm vừa nhai cải bẹ trộn mì gói trước màn hình vi tính mà nói, "Mợ nón, lão tử không tin lần thuần ái này còn bị nhào, nếu nhào nữa thì lão tử sẽ mở nick phụ ra viết nôn tình để tự tra tấn bản thân!"
Sau đó, đam mẽo mà cô cho rắng mình viết vô cùng dễ cưng lại nhào luôn.
Tiếp theo cô bùng nổ, làm một kim bài có IP với ngàn vạn đọc giả quỳ gối la liếm.
Tuy rằng Hầu Quân Mi không có tay nghề viết đam mẽo, nhưng cô lại có một trai tim hủ nữ cứng cỡ kim cương! Tuy cô không viết ra được, nhưng cô có thể YY nha!
Liền tình người ta không biết điểm cưng của cô, thế nhưng vạn nhất ngày nào đó cô có thể gặp một người như thế ở ngoài thì sao! Mà hôm nay, cô thế mà lại gặp được!
Đây là một mỹ thụ hoàn mỹ không khuyết điểm chỉ có trong truyền thuyết!
"A...... Ai nói thế giới giả tưởng và thế giới thật có bức tường cao chứ, tui xem chắc chỉ cách một cọng tóc thôi hà ~" Hầu Quân Mi tiếp tục dùng vẻ mặt si hán kia cười tiếp. Đồng thời, cô vẫn tiếp túc spam điên cuồng trong nhóm: "A liếm liếm liếm liếm! Đám tiểu nhân các người mao tới đây chiêm ngưỡng đi nà!"
Cái nhóm này của Hầu Quân Mi, không phải là một nhóm bình thường, cơ hữu của cô, càng không phải là đám cơ hữu bình thường. Tất cả đám người trong đây đều là các tác gia cấp bậc đại thần, vừa bị spam liền bùng nổ.
—— Thấy một cái ghim.
—— Trên ghim có vòng nhang muỗi.
—— Mới có một ngày không gặp, thiệt ra Hầu gia gặp chuyện gì thế hả.
—— Tình huống gì thế này, bà cong hở?
Hầu Quân Mi trả lời gần như cùng lúc với đoạn tin nhắn nói mình cong. "Mấy kẻ phàm thai mắt thường các người sao có thể nhìn ra Tiểu Chích của người ta được chứ! 【 hình ảnh 】"
Tấm ảnh này chính là lúc Thành Chích cười lần đầu tiên, ảnh chụp mới nhìn qua liền lộ ra vẻ thanh thuần đáng yêu được chêm vào một đoạn tơ hồng, vừa lúc che luôn cái hầu kết của Thành Chích.
Ngay sau đó, trong nhóm nổ ra một series "Ngọa tào!"
—— Không được rồi, tui đã chịu phải bạo kích của mỹ nhan!
—— Cầu ảnh gốc full HD.
—— Là nam thiệt hả, đột nhiên tui phát hiện ra cậu ấy chính là ông xã thất lạc nhiều năm của tui, cầu mọi người đưa tui lại đoàn viên với cậu ấy.
—— Hầu kết này chắc P* đi chứ! Mợ nó cái mặt này...... từ từ, để tui kéo quần lên rồi nói tiếp.
(* Photoshop, chỉnh ảnh)
—— Sau khi hơi cứng xong lại phát hiện sự việc có chút không đơn giản.
Trước màn hình Hầu Quân Mi lộ ra một nụ cười, cô nhanh chóng gõ ra một hàng chữ, sau đó ném Weibo của Thành Chích ra.
"Thật không dám giấu giếm, lão tử muốn bắt đầu nâng lên! Ngô gia có tiểu thụ mới trưởng thành, mọi người đừng mơ được chia chút canh nào! Xin nhìn từ xa, chớ dâm loạn! Được rồi, lão tử sẽ thêm mấy cảnh diễn hôn cho tiểu thụ nhà tui!"
Tuy nói như thế, thế nhưng cô lại cố ý ném ra Weibo của Thành Chích, thế nên chỉ mới mấy phút sau, Thành Chích lại bị mấy đại bài trên internet cùng nhau theo dõi.
Thành Chích đang ở trên chiếc xe oi bức của Tào Vĩ đẵng xa đột nhiên hắt xì một cái.
Tào Vĩ lập tức nói: "Cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để cảm lạnh, hôm nay mới chỉ là bước đầu thôi, kiến quyết không thể để tuột mắt xích nào hết."
"Tuân lệnh, anh Vĩ." Thành Chích cười đùa, "Đây chắc là có người nói xấu sau lưng em, ngày đầu tiên của bước tiến mới đã đắc tội người ta rồi, ha ha."
Tào Vĩ oán trách một tiếng: "Đừng kêu anh Vĩ nữa, em nhìn cái miệng này của em xem, vừa gọi xong, giả trị cảm tình cũng bớt đi hết một nửa." Anh thở dài một hơi, kinh ngạc phát hiện thì ra mình đã quen với sự thay đổi này của Thành Chích, lại còn phun tào cậu ta rất tự nhiên.
———— Quả thực rất đáng sợ.
"Thế nhưng nói đi nói lại, không thấy em đắc tội với ai hết, ngược lại, anh xem cô Hầu kia rất vừa ý em, sau này không chừng có cơ hội hợp tác nữa đó."
Trong đầu Thành Chích lập tức nhớ lại câu ngậm miệng lại đầy lạnh lùng kia của Hầu Quân Mi, nhất thời có chút khó tin: "Em gái kia vừa ý em sao?"
Tào Vĩ nói: "Mắt nhìn của anh đây là chuẩn nhất đấy, em kém xa anh nhiều lắm, a...... Tới nơi rồi, lên lầu báo tin vui với chị dâu em đi, ai! Đừng chạy nhanh như vậy, nhớ cởi giày trước khi vào nha!"
Thành Chích thật đúng là không dám chạy nhanh quá, bởi vì thật ra cậu không tìm được cửa vào.
Cố tình sau khi Tào Vĩ đuổi theo, Thành Chích cùng đùa giỡn mấy câu với Tào Vĩ, vừa mới mở cửa vào nhà, đã bị không khí thơm ngát trong đây chinh phục. Trên bàn trong phòng ăn được bày một đống món, chắc mới đem ra nên còn thấy được khói bốc lên.
Ánh mắt của Thành Chích bị một đám mỹ vị này cuốn phăng đi, vừa cúi đầu thì tầm mắt đã bắt đến bóng dáng của một người phụ nữ, ngay lập tức cậu vừa cúi chào vừa cười: "Chào chị dâu! Tay nghề này của chị dâu thiệt tốt quá chừng, anh Vĩ đúng là có phúc khí rồi."
Ngay lập tức lại bị Tào Vĩ đập vào ót một cái, "Ai cho kêu chị dâu!"
Thành Chích ngẩng đầu, đổi thành bộ dáng tràn đầy ý cười, Tiền Lộ nghịch ngợm chớp chớp mắt, trêu chọc nói: "Thế nhưng em không đảm nổi đâu, nếu chị dấu một tát đánh văng em ra ngoài thì sao mà được chứ."
Trong bếp vang lên tiếng cười của phụ nữ, một lát sau mới bưng một chồng chén bước ra. "Còn dám trêu tôi nữa, thì ném hết mấy người ra ngoài đó."
Bà xã Thẩm Hương của Tào Vĩ khoảng chừng ba mươi, dáng người thon thả, khí chất rất được, điều đặc biệt nhất là vóc dáng hơi bé, đứng chung với Tào Vĩ chắc kém chừng ba mươi cm. Người tuy nhỏ, nhưng khí tràng rất mạnh, nhìn biểu tình vừa rồi của Tào Vĩ là biết ngay nhà này thuộc chế độ mẫu quyền rồi.
Bốn người ngồi xuống, vừa ăn vừa bàn chuyện hôm nay.
"Lúc anh Tào nói với em em còn chưa tin đây này, anh Thành lợi hại thiệt đó! Vừa nghe tin xong em đã bay lại chỗ chị dâu ngay, để chúc mừng anh Thành bắt được vai diễn."
Thành Chích chạm ly với Tiền Lộ, Thẩm Hương cũng nói đầy cảm thán: "Thật không nghĩ tới vai diễn điện ảnh đầu tiên mà Tiểu Chích bắt lấy lại là vai nữ 4, Tào Vĩ trước giờ anh làm gì thế, con đường tốt thế này sao lại không nghĩ ra sớm hơn chút chứ?"
Tào Vĩ có chút hơi say, không biết là nhớ tới cái gì, anh day day huyệt Thái Dương: "Đúng vậy, bây giờ để anh tìm được một con đường mới, lúc này anh không tin lại còn......"
Anh uống hơi nhiều, nói nửa ngày cũng chưa nói xong, chỉ nâng ly với Thành Chích: "Tiểu Chích, nếu em tin anh, anh sẽ mang em thật tốt, chỉ cần trong khả năng anh có, sẽ giúp em làm hết mọi thứ."
Thành Chích giơ ly lên, không nói gì cả, chỉ một hơi uống hết.
Chỉ là cuộc nói chuyện của mấy người thôi cũng kéo dài đến tối, Thành Chích ngủ tạm trên sofa, hôm nay tuy hơi mệt, nhưng không biết vì sao đầu óc của cậu hôm nay rất thanh tỉnh.
Sau khi xung quanh yên lặng xuống, cậu mới nhận ra một loại cảm giác chân thật. Thẳng đến giờ phút này, cậu mới nhận ra chỗ đứng của bản thân, tất cả mọi người xung quanh đều là những tồn tại chân thực nhất.
Cậu quen biết với người kiếp trước chưa từng quen, về sau lại chuẩn bị sinh sống cùng mấy người này.
Sống lại, bắt đầu lại một lần nữa, giờ phút này mới thật là sự bắt đầu chân chính của cậu.
Mơ mơ màng màng mà ngủ, tới khuya đột nhiên bị Thẩm Hương đẩy tỉnh, Thành Chích mang bộ mặt nữ thần của mình ngủ đến ngốc luôn, bị Thẩm Hương lay rồi chuyển sang vỗ mấy cái hai bên má mà vẫn chưa tỉnh nổi.
"Tiểu Chích em xem đi nè, mau mở to mắt ra mà xem nè! Weibo của em, fans tăng lên mười vạn rồi nè!"
Thành Chích ngủ đến hôn mê, vừa nghe đến con số mười vạn, liền tỉnh ngay tức khắc.
Thật ra mà nói, trước khi sống lại, fans trên Weibo chừng đã hơn một trăm triệu, tuy rằng còn chưa đứng nhất, thế nhưng nổi đến nổi mà số lượng fans chiếm cũng chửng nửa bầu trời, nhìn gương mặt kích động của Thẩm Hương, cậu há mồm cả nửa buổi, mới nói: "Nga —— vậy em đây rất tài giỏi ha."
Thẩm Hương trưng bộ dạng như mới gặp quỷ: "Não của tên nhóc này bị úng nước rồi hả."
Thành Chích chỉ có thể ha ha hai tiếng.
Chờ đến khi rửa mặt xong mới mở lại Weibo, Thành Chích mới biết được nguyên nhân mà Thẩm Hương kích động lúc nãy.
Từ khi sống lại cũng đã hơn hai mươi ngày rồi, Thành Chích dựa vào thẻ chứng minh đoán ra mật khẩu Weibo, lúc này quan sát thật kĩ tài khoản của mình, phía trước tuy rằng cũng từng vào xem, thế nhưng vì không có giá trị tham khảo nên không vào nữa.
Không sai, Weibo của Thành Chích, chr là Weibo cua một nghệ sĩ mới xuất đạo ba năm với hai ngàn fans. Trừ ra hai ngàn fans do account marketing này nọ, tính đi tính lại nhìn lại chỉ còn số không.
Mà hiện tại, cái Weibo hoang vu này chỉ trong một đêm đột nhiên tăng thêm mười vạn fans, chuyện này phát sinh trên một minh tinh hạng F, quả đúng là kỳ tích!
Thành Chích yên lặng lược bỏ phản ứng bình tĩnh vừa rồi trước mặt Thẩm Hương, vừa nghĩ, cậu thuận tay mở ra một trang thái phát hai tháng trước trên Weibo, khung bình luận cơ bản không có ai giờ lại tăng thêm mấy ngàn comment.
Thành Chích nhanh nhẹn lướt xem từng cái.