Trong lúc Diêu Hải bàn bạc với Tào Vĩ, những người phụ trách còn lại vẫn tiến hành buổi thử vai tiếp tục, sở dĩ không gọi đạo diễn vào kiểm tra cùng là vì những nhân vật casting hôm nay đều là những nhân vật nhỏ, trong nhóm nhân vật nhỏ này cũng gồm cả nhân vật nha hoàn mà Tiền Lộ dồn hết sức muốn nắm lấy.
Em gái Tiền Lộ có một kỹ năng đặc biệt vô cùng là nước mắt ẻm muốn rơi là rơi liền, Thành Chích cũng thấy qua mấy lần rồi, tuyến lệ của em gái Tiền Lộ thiệt là diệu kỳ, tiếng hô bắt đầu thử vai mới vang được năm giây, đôi mắt ẻm đã lộp độp rơi xuống hai hàng nước mắt, thêm cái bản lĩnh đọc thoại không tệ mấy của ẻm đã dứt khoát tóm nhân vật này vào tay.
"Chúc mừng nha, em gái."
"Cảm ơn anh Thành." Tiền Lộ vừa hưng phấn vừa kích động nên không thèm để ý đến phong cách xưng hô khác lạ của Thành Chích đối với mình. Cô đứng đợi Tào Vĩ với Thành Chích ở ngoài hội trường, nhân lúc đang vui cũng giới thiệu rất nhiều chuyện về công ty cho Thành Chích biết.
Sở dĩ Thành Chích chưa ký hợp đồng chính thức với công ty là vì trong khoảng hai năm kể từ khi cậu tiến vào công ty, cậu vẫn chưa hoàn thành xong thành tích cơ bản mà công ty đặt ra. Cho đến bây giờ, Thành Chích vẫn là thực tập sinh của công ty như cũ, đổi một cách nói khác, nếu trong vòng ba năm vẫn không thực hiện được nhiệm vụ cơ bản này, thì Thành Chích sẽ giải ước với Điện ảnh Vô Cực.
Mà kỳ hạn ba năm cũng đã sắp đến rồi.
Khó trách Tào Vĩ nói mấy câu kiểu như khuyên cậu đừng gây áp lực lớn cho mình quá, thế nhưng sao nguyên chủ lại không áp lực lớn được chứ, nếu ngay cả thực tập sinh cũng không làm được, vậy tương đương với việc bị showbiz đá ra ngoài cửa rồi.
"Anh Vĩ chẳng lẽ lục tay rồi hả, hai năm vậy cũng không tóm được một vai diễn cho anh sao?" Thành Chích có chút kinh ngạc, tuy biết thành tích của nguyên chỉ không tốt, thế nhưng cũng không tệ hại đến mức này chứ.
"Còn không bởi gương mặt kia của anh Thành sao...... quá xinh đẹp, nhân vật phù hợp với gương mặt anh rất hiếm, rõ ràng nếu xuất đạo với vai trò thần tượng nhảy thì tốt hơn rồi, thế mà anh vẫn kiên trì làm diễn viên. Nói thêm nữa, bình thường anh Thành đâu thích nói chuyện, thế nên mới không được để ý đấy."
Thành Chích gật đầu kiên tục: "Có lý, ngay cả anh cũng thấy mình quá đẹp, không diễn được soái ca đâu."
Tiền Lộ đang đã chuẩn bị tốt tư thế an ủi Thành Chích: "......"
"Anh Thành, bây giờ anh nói chuyện nhiều hơn trước kia lắm nha." Quả thực Tiền Lộ cũng muốn hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ xuất huyết dạ dày cũng khiến não xuất huyết theo sao? Bằng không tại sao trước sau lại khác biệt lớn đến thế chứ.
Thành Chích vui vẻ, đột nhiên cậu nghĩ tới Tào Vĩ, thế nên nói thầm: "Em gái, em xem ánh mắt đầu tiên của anh Vĩ í, lúc không nói tiếng nào thì rất giống mấy tên hung thần ác sát lớn lên bên đường cái, thân thể lớn chắc nịch í?"
Tiền Lộ sửng sốt: "Anh Vĩ... không, anh Tào anh ấy......" Cô dừng một chút, sau đó che miệng cười, "Hình như hơi giống ."
Đột nhiên, Tiền Lộ thu lại vẻ mặt tươi cười, nói với người phía trước: "Anh Tào, anh quay lại rồi." Thành Chích ngẩng đầu theo, liền thấy Tào Vĩ mang vẻ mặt nghiêm túc đứng gần, nói: "Tiểu Chích, lại đây một chút."
Thành Chích chạy theo, quay đầu đánh mắt một cái với Tiền Lộ, cái này ánh cái quay đầu này bị Tào Vĩ phát hiện, không khỏi nghi hoặc thêm, lúc này Thành Chích thật sự rất khác lúc trước, cũng không biết lf theo chiều áu hay tốt nữa.
"Anh Vĩ, vất vả anh rồi."
Chưa kịp nói đã nghe thấy lời cảm ơn, Tào Vĩ giật mình, thở dài nói: "Không có gì, hẳn nên làm mà. Đúng rồi, gọi anh Vĩ gì chứ, gọi anh Tào đi."
"Anh Vĩ, ý Diêu đạo là sao thế?"
Tào Vĩ cũng đang muốn nói đến việc đó, lúc này mới không cãi lý chuyện xưng hô nữa, anh nghiêm túc nhìn Thành Chích mà nói: "Tiểu Chích, vừa rồi em cũng nghe rồi đúng không, có nghĩ qua chưa, chuyện đến thử vai nữ số 4 ấy?"
Thành Chích trừng mắt thật lớn: "Là sao thế anh Vĩ, Diêu đạo muốn em diễn thật sao?"
"Trước em đừng nghĩ gì nhiều, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nếu em có được cơ hội lần này, vậy em có muốn diễn vai nữ 4 này không?"
Thành Chích nói: "Diễn!"
Trước lúc nói chuyện với Tiền Lộ, cậu cũng nghĩ qua chuyện này rồi. Trước mặt cậu bây giờ không còn con đường nào khác nữa, vai diễn của nữ 4 này, cậu chắc chắn phải diễn.
Rốt cuộc đối với một minh tinh hạng F như cậu mà nói, đây là một cơ hội tốt. Còn nữa, với vẻ ngoài này của cậu, cũng không thể diễn vai khác được.
Điều quan trọng nhất là, cậu không còn đường lui nào nữa.
Tào Vĩ gật đầu vừa lòng, khẩu khí nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn khi nghe được câu trả lời của cậu. "Vốn dĩ anh không có kế hoạch hoàn chỉnh gì, nhưng từ sau khi nghe được đề cử của đạo diễn với em, đột nhiên anh cảm thấy, chúng ta có thể tìm một con đường khác. Đối với gương mặt này của em, chắc chắn sẽ không đi vững được trên con đường bình thường này, nhưng nếu đi ngược lại mà đi diễn vai nữ, nói không chừng em có thể làm chủ được một mảnh trời luôn đấy. Em nói xem có được không?"
Thành Chích không nghĩ xa đến thế, nói thế nào, cậu cũng là một người đàn ông, một người đàn ông với danh hiệu soái ca suốt hai mươi mấy năm, nếu sau này cứ đóng vai nữ mãi cậu sẽ chịu không nổi đâu. Nhưng vì muốn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, cậu vẫn phải đồng ý.
Tào Vĩ cứ như bị khơi dậy lý tưởng hào hùng nào đó, nên kích động nói tiếp: "Bộ dạng em đẹp thế, nam giả nữ cũng là một đề tài mới, nếu có thể đẩy đề tài này lên, dư luận sẽ không ít. Chỉ cần khống chế tốt đám dư luận này, tuyên truyền nhiều một chút, thì sẽ là một con đường không tồi!"
Thành Chích cươi ha ha hai tiếng, không nói tiếp chuyện này mà quay qua hỏi chuyện khác: "Diêu đạo nói muốn em diễn vai Ngũ Tuệ Dao thật sao? Hôm qua em có xem qua nhân vật này rồi, thiết kế nhân vật tốt lắm đó."
Tào Vĩ gật đầu: "Đúng vậy, nếu đi trên con đường giả trang này, thì không thể bỏ qua nhân vật Ngũ Tuệ Dao này được. Anh cũng dò ý của Diêu đạo rồi, sau khi biết em là nam, xác thật ông ấy cũng có ý không muốn chọn em. Ông ấy đâu muốn bộ phim được kéo lên mấy trang tin tức chỉ vì một diễn viên giả trang, cái ông ấy muốn chính là danh tiếng của đoàn phim. Anh cũng bàn bạc với Diêu đạo thật lâu, lúc đầu đúng là ông ấy nhìn trúng kỹ thuật diễn của em, cho nên sau khi bàn bạc, mới kêu em chiều nay đi casting lại. Em vốn là nam, lúc giả nữ trang dù ít dù nhiều cũng để lại tì vết, ý tứ của Diêu đạo cũng rất rõ ràng, trước nhìn em mặc phục trang thử xem, nếu tốt sẽ cho em casting, nếu cả hai điều này đều khiến ông ấy vừa lòng, thì vai Ngũ Tuệ Dao chính là của em."
Thành Chích biết cơ hội thuyết phục được đạo diễn này không mấy dễ dàng, cậu cũng biết điểm khó khăn nhất của buổi casting này chính là việc mặc phục trang nữ. Trước nay cậu chưa diễn vai nữ bao giờ, tuy là làm diễn viên nhiều năm, nhưng vẫn áp lực lắm đó.
"Anh không muốn để em gặp áp lực, thế nhưng đây là cơ hội quan trọng của em, nắm lấy cho tốt đi."
Giờ phút này Thành Chích rất nghiêm túc, cậu nhìn về phía Tào Vĩ, nói một cách đứng đắn: "Đã biết, anh Vĩ. Trưa nay em sẽ ở lại đây để xem kịch bản, chiều sẽ đi với anh để thử trang phục." Cậu dừng một chút mới khen Tào Vĩ: "Anh Vĩ, anh lợi hại thiệt đó, chắc chắn anh sẽ đào tạo ra một boss lớn, cho dù là ai đang đè ép anh, thì cuối cùng cũng không trụ nổi đâu."
Tào Vĩ ngẩn ngơ, lại nhìn Thành Chích, lúc này cậu đã chạy về chỗ để lục lại kịch bản.
Nhìn theo bóng dáng của Thành Chích, nội tâm của Tào Vĩ lại âm thầm đặt câu hỏi: Em ấy thật là Thành Chích sao? Thế nhưng, vấn đề này quan trọng đến thế sao? Trên đời đâu ra mấy chuyện thần quái như vậy chứ, nếu em ấy không phải là Thành Chích thì là ai chứ, nói không chừng lằn ranh của cái chết cũng có thể khiến người ta thay đổi. Đối với Tào Vĩ, thân là người đại diện, lý tưởng và trách nhiệm của anh chính là đưa Thành Chích lên đỉnh cao sự nghiệp.
Thành Chích có chút gấp gáp, thứ làm cậu thấp thỏm nhất là, cậu chưa từng diễn qua vai nữ nào hết, cậu không tự tin rằng chỉ nhờ vào kỹ thuật diễn của cậu mà có thể diễn tả được tư thái và thần sắc của con gái. Khó trách Diêu đạo không trực tiếp từ chối, chỉ sợ sau khi mặc phục trang nữ vào, Thành Chích chắc chắn sẽ lộ ra vẻ cứng nhắc của đàn ông ngay.
Buổi casting của Tiền Lộ cũng đã kết thúc, cô vốn muốn ở đây để bồi Thành Chích thế nhưng lại bị Tào Vĩ đưa về, Tào Vĩ mua một chút thức ăn nhanh để giải quyết bữa trưa tạm bợ cho cả hai. Cả buổi trưa này, Tào Vĩ còn hồi hộp hơn cả Thành Chích nữa, Thành Chích nhìn bộ dáng vô cũng bình tĩnh của anh, thế nhưng cậu biết bên trong lại là thiết lập làm gì cũng cẩn thận hơn mấy bà mẹ khó tính, ngẫu nhiên âm thầm phun tào Tào Vĩ mấy câu, ấy vậy mà lại khiến Thành Chích bình tĩnh hơn một chút.
Thứ mà Thành Chích nghiền ngẫm chính là ký ức về mấy cô bạn lúc trước, đó đều là những diễn viên nữ từng hợp tác với cậu, cậu cố gắng nhớ lại thần thái cũng như từng động tác một của các cô nàng, hơn nữa cũng âm thầm diễn luyện trong đầu. Đương nhiên người đẹp nhất dịu dàng nhất trong lòng cậu vẫn là nữ thần Từ Nguyệt, mà thôi không nói cái này nữa.
Trong kịch bản của《 Phượng Tê Ngô 》, Ngũ Tuệ Dao là vai nữ 4, trong bối cảnh nữ tôn kia tồn tại ba gia tộc lớn, theo thứ tự là gia tộc Phượng thị, gia tộc Mai thị và gia tộc Ngũ thị, ba gia tộc lớn này cùng tồn tại với hoàng quyền, được xưng tụng là nhất hoàng tam quý.
Nữ chính Phượng Lưu Ly và nữ 3 – Phượng Uyển Thành là hai tỷ muội xuất thân từ Phượng thị, nữ 2 – Mai Diễm Nhu xuất thân từ Mai thị, nữ 4 – Ngũ Tuệ Dao xuất từ Ngũ thị. Khác với thiết kế nhân vật của nữ chính, Ngũ Tuệ Dao cũng xuất thân từ thế gia nhưng lại không phải là thứ nữ mà là Trưởng nữ tông gia*, không sai, đã tông gia, lại còn là trưởng.
(* Nguyên văn ghi là đích trưởng nữ, tức là con trưởng trong nhánh chính của gia tộc. Vốn dĩ một gia tộc theo ngày xưa được chia thành tông gia và phân gia, tức nhánh chính và nhánh đã được phân ra ở riêng nên mình dùng tông gia để thế chỗ luôn cho dễ hiểu)
Ngũ Tuệ Dao có thân phận được trời ưu ái lại có bộ dáng duyên dáng yêu kiều tự nhiên và hào phóng, trí óc lại thông tuệ hơn người khác, tuy nhiên trong tràng âm mưu quyền lực đấu đá nhau này, nàng lại là người bị loại trừ đầu tiên, nguyên nhân chỉ có một, là vì một chữ tình.
Cả đời của Ngũ Tuệ Dao, xuất thân quá cao, tuy thông tuệ nhưng lại không đủ tàn nhẫn, nét bút hỏng lớn nhất trong quyền mưu của nàng do chính nữ chính thiết kế, đó là động tâm với nam chính Mộ Dung Ngô trong một trận tuyết lớn.
Sự si tình của Ngũ Tuệ Dao khiến nửa đời cuối của nàng lâm vào thống khổ, nàng biết rõ mình bị tính kế nhiều lần, nhưng xuất phát từ sự cam chịu cũng như quan tâm của nàng đối với Mộ Dung Ngô nên cũng vì y mà lâm bệnh hiểm, cuối cùng chết bệnh trong chốn thâm cung.
Tuy lúc thử vai Thành Chích đã diễn cảnh chết vì bệnh nhưng vẫn rất si tình của Mộ Dung Nhạc, thế nhưng cảnh này lại không thể đánh đồng với Ngũ Tuệ Dao, bởi vì Ngũ Tuệ Dao tuy rằng si tâm với Mộ Dung Ngô, thế nhưng nàng vẫn bảo hộ được vị trí khó bị lay động được của gia tộc mình, chỉ dựa vào sức của bản thân mà vẫn bảo toàn được toàn thể gia tộc Ngũ thị.
Có thể nói, tuy Phượng Lưu Ly giết chết Ngũ Tuệ Dao, nhưng lại không đoạt được ngọc quyền của nàng, chẳng lấy được dù chỉ là một chút.
Ngũ Tuệ Dao là một nhân vật mang nhiều nét nữ tính nhất, tình cảm của nàng không chỉ dây dưa với Mộ Dung Ngô, mà còn với vai nam phản diện số 4 – Mộ Dung Cổ, thế nên mới cái tổ hợp Trưởng nữ tông gia X Hoàng tử con Thứ phi.
Thành Chích cảm thấy fan của Ngũ Tuệ Dao sẽ gắn liền với tổ hợp CP của nàng với Mộ Dung cổ.
Đúng vậy, Ngũ Tuệ Dao tuy rằng yêu mến nam chính, nhưng vị nam số 4 này mới là phu quân của nàng, đó là một tràng kịch về một nam tử có xuất thân thấp hèn dùng hết mọi thủ đoạn cưỡng chế giành lấy tình yêu đối với nữ tử mà mình tâm ái từ lúc nhỏ.
Nói thì cũng có chút máu chó, nhưng cốt truyện lại được viết rất xuất sắc, tình cảm của nhân vật lại tinh tế đầy đủ, ví dụ như nam số 4 – không việc ác nào không làm nhưng lại chỉ đối xử dịu dàng yêu thương với một mình Ngũ Tuệ Dao, khi Ngũ Tuệ Dao bệnh chết y lại nổi loạn phục kích muốn giết nữ chính, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa của người xem.
Thành Chích vừa cảm khái vừa tự hỏi. Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, vừa đúng hai giờ chiều đã có người đi qua liên hệ với cậu, muốn cậu đi thử trang phục.