Thành Chích còn chưa kịp đến bãi đỗ xe đã nhận được WeChat của Tào Vĩ, anh nói có chút việc nên phải đi gấp, nói Thành Chích đứng ở cửa công ty chờ một chút.
Trời tối nên nhiệt độ hạ rất nhanh, Thành Chích cảm thấy may mắn khi mình đòi được một cái quần dài, cậu đứng ở cửa chờ một hồi lâu, thấy nhân viên công tác từng đợt từng đợt rời đi, càng chờ lại càng hoảng hốt.
Vĩ ca của em ơiiiiiii......
Anh không đến thì vị đại lão nào đó sẽ đến đó!
Nói thật, trong lòng Thành Chích cũng ẩn ẩn cảm nhận được ý tứ của Khang đại lão, tuy rằng đôi khi cũng liên hệ với cậu, nhưng Thành Chích lại càng cảm giác đó là lạt mềm buột chặt.
Đúng, cậu đẹp như này, khi soi gương thì cả bản thân cũng muốn bao nuôi luôn cả mình, vị đại lão này nhất định là coi trọng mỹ mạo của cậu, bằng không sao lại vừa câu dẫn cậu lại vừa chiếm tiện nghi cậu chứ.
Vừa nhớ tới việc này, Thành Chích tức khắc nổi da gà toàn thân, cậu cảm thấy thân phận thẳng nam của mình đã bị khiêu khích.
Tuy rằng kiếp trước cậu vì Từ Nguyệt mà thủ thân như ngọc, tuy đối phương không thèm để ý đến cũng như bản thân đã sống lại, cơ mà nữ thần vĩnh viễn là ánh trăng soi sáng tim mình!
Muốn bẻ cong cậu ư? Ha ha, không đời nào.
Đang lúc nghĩ ngợi, Thành Chích đã thấy Đào Ngữ Vọng bước ra khỏi cửa, trong tay ôm notebook, mặt đầy hưng phấn, vừa gặp mặt cậu, đã nhanh nhẹn phất tay: "Tiểu mỹ nữ ~"
Thành Chích không hiểu vì sao rất muốn né xa ba thước: "......"
"Làm gì thế, sao còn chưa đi?"
Thành Chích dừng một chút, trả lời: "Chờ người đại diện của em đến đón, anh ấy còn chưa thấy quay lại."
"Không thì anh cho em quá giang một đoạn? Anh của anh...... người đại diện của anh đến rồi."
Tâm trạng của Đào Ngữ Vọng đặc biệt tốt, anh vừa đứng ở cửa, chiếc xe bên đường đã nhanh chóng chạy lại đây, dừng lại, Đào Ngữ Vọng bước lên mở cửa. Có vẻ chiếc xe này đã đến rất sớm, luôn đỗ bên đường để chờ Đào Ngữ Vọng ra ngoài, Thành Chích âm thầm bẹp miệng, thiệt ngưỡng mộ nha.
Đột nhiên, Thành Chích nhớ tới chuyện gì, không kìm được mà vói mắt vào trong xe của Đào Ngữ Vọng.
Lúc trước Thành Chích đã từng nghe Tào Vĩ nói, Đào Mặc Quan là một người đại diện rất có bản lĩnh, tuy rằng Đào Ngữ Vọng nghĩ rất ít người biết họ là anh em, nhưng thật ra, nhóm ít người này, là bao gồm các người đại diện trong giới.
Vốn dĩ Thành Chích nghĩ muốn nhân dịp cửa mở để ngắm nhìn anh chàng đại diện nóng nảy Đào Mặc Quan này trông như thế nào, thế nhưng thật đáng tiếc, Thành Chích chỉ thấy tới người lái xe, và một thiếu niên có làn da rất trắng ngồi đằng sau.
Thiếu niên kia chắc hẳn không lớn, nhưng nhan trị rất cao, nhìn qua cũng là một thiếu niên mỹ mạo chừng mười lăm mười sáu tuổi.
"Tiểu mỹ nữ, hôm nay có chút chuyện ngoài ý muốn, xin lỗi nha ~ cơ mà về sau thời gian chúng ta còn dài, sẽ có nhiều cơ hội để gặp mặt."
Đào Ngữ Vọng nói đến việc vì đại lão đột ngột đến khiến Thành Chích không có cơ hội lộ mặt trên tạp chí, Thành Chích không để ý đến chuyện này chút nào, cơ mà cậu vẫn bị sự nhiệt tình của Đào Ngữ Vọng làm cho cảm kích.
"Yên tâm, chút chuyện tính là gì chứ, sau gặp lại thì nói tiếp."
Đào Ngữ Vọng vươn tay vò lấy đầu Thành Chích, Thành Chích vốn dĩ trốn khỏi, nhưng cậu cũng phải dạng người không thích đùa nghịch với người quen, nên dứt khoát đứng lại để cho Đào Ngữ Vọng xoa vài cái lên đầu.
Cho vò xong xuôi, tóc Thành Chích cũng bù xù cả lên, cậu cúi sát người chuẩn bị tổn hại Đào Ngữ Vọng đôi ba câu, đột nhiên nghe thấy một thanh âm lớn phía sau lưng.
Thành Chích quay đầu nhìn qua, ánh đèn chói lóa khiến cậu nhìn không rõ người trong xe, thế nhưng vẫn thấy rõ được bảng số, là xe của Tào Vĩ.
"Vĩ ca!"
Thành Chích hô một tiếng, xem như là chào hỏi Tào Vĩ, chuẩn bị nói với Đào Ngữ Vọng thêm đôi câu, lại nghe người trong xe ấn kèn, hơn nữa không phải là một tiếng, mà là ấn một tràng dài.
Nhất thời trên đường ngập tiếng kèn xe, lại phát ra thêm vài tràng, Thành Chích giờ còn không biết đây là đang xảy ra chuyện gì.
Cậu vội vã chạy đến bên xe Tào Vĩ, mỹ thiếu niên trong xe Đào Ngữ Vọng cũng dò đầu ra, há mồm mắng: "FUCK! Bấm xong chưa! Bấm nữa lão tử bay qua đánh chết mày đấy!"
Trong xe vươn ra một bàn tay, hướng về phía trước mà phất một cái, mỹ thiếu kia đột nhiên sửng sốt, hô nhẹ một tiếng ngọa tào, sau đó rúc lại vào xe.
Đồng thời cũng đá mạnh về phía trước, nói với tài xế: "Đi! Chạy nhanh đi! Lái xe mau!".
Đào Ngữ Vọng còn đang đứng bên sườn, mỹ thiếu niên lại lập tức trừng anh: "Nhìn gì mà nhìn! Nhìn cái rắm! Bò lên xe nhanh cho lão tử!"
Đào Ngữ Vọng không rõ nguyên do, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, đợi đến khi cách xe cái xe nát kia càng xa, mỹ thiếu niên mới lộ ra bộ dáng ảo não, "Mẹ nó, cái miệng rách này của mình."
Đào Ngữ Vọng trưng vẻ mặt ngơ ngác đến không thể ngơ ngác hơn: "......"
Dừng một chút, anh vẫn nhịn không được mà hỏi: "Sao vậy, anh."
Mỹ thiếu niên, không, là Đào Mặc Quan chà đạp đầu tóc ngắn, cả giận: "Hỏi làm gì!"
Đào Ngữ Vọng co thành một nhúm trước mặt anh mình: "......"
Đào Mặc Quan tức giận, nửa ngày mới thở ra một hơi: "Câm hả! Sao không nói!"
Một khi bị anh mắng thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống rõ rệt - Đào Ngữ Vọng: "......"
Nhịn đi đừng khóc!
Đào Mặc Quan rất bực bội, cả gương mặt mỹ thiếu niên thế mà lại toát ra thanh âm rất trưởng thành: "Không phải chiều này đến chụp tạp chí à! Có phải là có nhân vật lớn đến không? Có phải......"
Anh chép miệng, thiệt không muốn nói ra tên của ông chủ mình.
Đào Ngữ Vọng tức khắc sáng hết cả mắt, sùng bái nói: "Sao anh lại biết! Anh! Anh lợi hại thật! Hôm nay! Em! Nhìn thấy thần tượng!"
Bị giáng một đòn cảnh cáo - Đào Mặc Quan: "......"
Mẹ nó vừa rồi đúng thật là Khang Trần!
Vừa rồi anh thật sự mới mắng Khang Trần một câu FUCK!
Nếu trời cao có thể cho quay ngược lại ba phút, chắc chắn anh sẽ quay lại tát mình một cái! Đầu óc mình là nước vào rồi hay sao!
Đào Mặc Quan vùi đầu một hồi lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau khi bình tĩnh, đại não anh bắt đầu xoay chuyển nhanh.
Vì sao Khang Trần lại ngồi trên chiếc xe đó.
Nhìn dáng vẻ thì chiếc xe này hẳn đến đón cậu Thành Chích kia.
Vị đại lão đó...... đến đón Thành Chích? Bọn họ là quan hệ gì?
Đào Mặc Quan lập tức nhớ đến sự kiện lúc trước của Đào Ngữ Vọng không thể đè ép xuống.
Lúc đó anh cũng không nghĩ được ai mà lợi hại vậy, truyền thông vốn dĩ luôn hô mưa gọi gió, thế nhưng nếu người kia là Khang đại lão, thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn.
"Ai u, Thành Chích này...... thật đúng là không đơn giản......"
Đào Ngữ Vọng chớp chớp mắt: "Anh, tiểu mỹ nữ làm sao vậy?"
Đào Mặc Quan: "Liên quan rắm gì đến mày!"
Đào Ngữ Vọng có sức chiến đấu như cọng bún thiu ủy khuất đến không thể ủy khuất hơn: "......" Nhịn...... Mẹ nó không nhịn được nữa!
Ôm chân mình mà khóc ra một tiếng!
Khác với cặp anh em đang rời đi của, Thành Chích còn đang lâm vào mê man, cậu trưng vẻ mặt kỳ quái nhìn chiếc xe đi xa, không thể hiểu nổi chuyện vừa mới diễn ra.
Bất quá phải nói lại, thiếu niên trên xe của Đào Ngữ Vọng đúng lá tính khí quá nóng, đừng nói là con trai của bạo chúa Đào Mặc Quan trong truyền thuyết đi!
Thành Chích một bên suy nghĩ vớ vẩn, một bên kéo cửa xe ra rồi ngồi vào, "Vĩ ca, sao trễ vậy, đói muốn chết!"
Một giọng nói trầm thấp bay từ chỗ tài xế đến. "Muốn ăn cái gì?"
Trong phút chốc Thành Chích rất hoảng sợ.
Là hoảng sợ thiệt sự.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy toàn thân nổi một tầng da gà mà mắt thường có thể nhìn thấy được, sợ tới mức cả người chấn động, "Nằm ——", cậu kìm lại không mắng ra hết câu, trên gương mặt nữ thần toát ra biểu tình kinh sợ quen thuộc trên các thước phim kinh dị.
"Xin chào, Thành Chích."
Đại lão mang biểu tình vô cùng tự nhiên chào hỏi cậu, sao đó lại nhàn nhạt nối tiếp câu chuyện, "Muốn ăn cái gì?"
Không biết tại sao mà rất muốn há mồm mắng chửi - Thành Chích: "......" Tại sao anh lại ở đây!
Đại lão nhìn cậu, đồng bộ trả lời: "Gặp được người đại diện của em, anh ta nói anh ta bận chuyện, gọi tôi đến tiếp em."
Thành Chích căng mặt, phản xạ nói: "Anh lừa cái quỷ gì chứ"
Đại lão: "Ừm, lừa em."
Thành Chích tức tới mức chỉ biết mắng MMP : "......"
Anh ta đúng thật là một tên tâm thần! Đừng để ý đến anh ta, đừng để ý đến anh ta.
Thở ra một hơi, Thành Chích trợn mắt trắng, "Vĩ ca đâu?"
"Không biết."
Thành Chích lại há miệng: "Vậy xe này từ đâu ra!?"
Đại lão vô cùng điềm đạm: "Lừa."
Thành Chích: "......Excuse me???"
Đại lão nhẹ nhàng cười, tiếng cười của anh vang trong xe, như có một loại mị lực thần kỳ nào đó, cứ như có thể làm cả bầu không khí chung quanh nóng lên, xao động bất an.
Thành Chích ngồi ở bên ghế phụ trừng mắt nhìn anh nửa ngày, chỉ cảm thấy vô cùng không ổn. "Thật ra tôi...... mai tôi có chút việc, tôi cảm thấy vẫn là không......"
Đại lão móc di động ra, trên đó viết một hàng chữ to: Lịch trình của Thành Chích, không chỉ ngày mai trống trơn, mà những ngày sau cũng trống nốt.
Thành Chích: "......" Sao anh ta lại có thứ này!?
Đại lão trả về một ánh mắt hiền từ, "Có đói bụng không?"
Thành Chích: "...... Đói."
Khang Trần cười, một nụ cười vừa lòng, cũng là một nụ cười phun đầy hormone nam tính.
Thành Chích nhìn sườn mặt của anh, cảm giác thiệt muốn quỳ, cậu cảm thấy khí khái nam tử của mình đã bị nghiền ép, còn mẹ nó là loại bị nghiền 360 độ không góc chết!
Đại lão không lái xe vội, anh đánh dấu mấy cái vào lịch trình của Thành Chích, đại khái chừng hơn một phút sau, anh mới đặt điện thoại lại trước mặt cậu.
Thành Chích tập trung nhìn vào, lịch trình hôm nay viết, cùng Khang Trần nấu cơm, cùng Khang Trần ăn cơm, cùng Khang Trần xem điện ảnh, được Khang Trần đưa về nhà.
"Em cảm thấy có chỗ nào cần sửa sao?"
Đã không biết nói gì hơn - Thành Chích: "......"
Ha ha, anh vui là tốt rồi.
Khang Trần quay đầu, khởi động xe, chở một người tên Thành Chích đang mang suy nghĩ có nên nhảy xe không, vụt thẳng theo đường lớn.
Vạn Năng tiên sinh từ khi giao xe cho Khang Trần vẫn luôn quanh quẩn bên cửa giờ mới có cơ hội bước ra.
Nhìn chiếc xe kia dần dần biến mất, đột nhiên anh thở dài.
Người đại diện này chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
Còn nữa —— lần sau đừng tìm tôi, cám ơn!
Lúc đang sắp phun trào, di động của Vạn Năng tiên sinh đột ngột vang lên, anh nhìn người đang nhắn, là Khang Nguyệt.
Đang lúc lựa chọn xem tin hay không, tin nhắn đã nhảy sang tin thứ mười.
...... Vạn Năng tiên sinh quyết định tắt máy.
Lúc này dtiếng chuông gọi lại vang lên, Vạn Năng tiên sinh sợ tới mức run tay, bấm chọn nghe.
"......"
Thanh âm trong trẻo sâu thẳm của Khang Nguyệt từ trong máy truyền đến: "Tối nay chúng ta cùng ăn đi, em lại đón anh."
Vạn Năng tiên sinh: "Không...... Tôi còn chút chuyện......"
Khang Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, "Đừng nói mấy câu nói dối dễ bị người ta phản bác vậy chứ, em đã xác nhận với Khang Trần rồi. Đúng rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó cùng nhau xem điện ảnh, anh thấy sao?"
Bị nói đến á khẩu - Vạn Năng tiên sinh: "...... Kia...... Tôi vẫn nghĩ là......"
"Lên xe đi."
Thanh âm của Khang Nguyệt gần sát đến bên tai Vạn Năng, nhưng không phải phát ra từ di động, mà là phía sau lưng.
Vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe mà trùng hợp thay người lái lại là Khang Nguyệt, Vạn Năng tiên sinh biết giờ có từ chối cũng vô dụng: "......"
...... Thôi, mấy người vui là tốt rồi.