Tạp chí mà Đào Ngữ Vọng giới thiệu cho Thành Chích tên là Candy, là một tạp chí trong nước được phái nữ rất yêu chuộng.
Nói như vậy, loại minh tinh đẳng cấp đồng thau như Thành Chích căn bản không có cơ hội tiếp xúc với việc chụp bìa tạp chí này, lần này có Đào Ngữ Vọng mang theo, nên dính chút quan hệ.
"Nếu phân tích một cách lý tính, không chỉ vì giá trị bản thân không đủ, chủ yếu còn gương mặt nữa."
Tào Vĩ phân tích đầy khách quan, quả thực Thành Chích không thể không đồng ý. Fangirl người ta xem tạp chí này, chủ yếu là xem gương mặt cao soái của mỹ nam và các loại khoe múi đầy hormone nam tính.
Cậu thì có gì chứ? Một gương mặt nữ thần cộng với cặp chân dài! Chủ biên tạp chí này mời cậu chụp mới là khó hiểu đấy!
Bất quá cũng vì muốn thể hiện sự quyến rũ của phái nam, ngẫu nhiên tòa soạn sẽ mời một số mẫu nữ tham gia, lần này do Đào Ngữ Vọng áy náy chuyện lúc trước, nên chủ động đề nghị muốn tìm người chụp chung, và dĩ nhiên đạo cụ quan trọng là mẫu nữ này sẽ do anh đề cử.
—— Đào Ngữ Vọng tự mang theo mẫu nữ, đối với người khác mà nói cũng không là gì, nhưng đối với nhiếp ảnh gia mà nói, thì có chút buồn bực. Mà bây giờ Đỗ Duệ, lại chính là nhiếp ảnh gia buồn bực này.
Đỗ Duệ là bạn đại học của Đào Ngữ Vọng, một người học diễn xuất, một người học nhiếp ảnh, quan hệ của hai người rất thân thiết, sau khi tốt nghiệp xong cũng không xa cách, luôn hợp tác với nhau thường xuyên.
Tuy nhiên vì nguyên nhân quá thân thuộc, Đào Ngữ Vọng mới tính toán đi cửa sau của Đỗ Duệ, mấy cái yêu cầu nhỏ như PS chút cơ bắp thì còn được, lần này thế mà muốn tự mang mẫu nữ theo chụp.
Thiệt cảm ơn cậu ha! Mẫu nữ là thứ muốn mang là mang sao! Có thể suy nghĩ chút cho nhiếp ảnh gia được không. Anh em tốt - Đỗ Duệ tỏ vẻ rất tức giận.
Chụp chụp chụp, chụp cái quỷ ấy! Nếu đem tới một người không ra gì thì xem tôi có đi mách cho anh trai cậu không!
Đang lúc Đỗ Duệ cắn răng, đã thấy Đào Ngữ Vọng đi một cách chậm rãi vào cửa, vị tiểu sinh đang nổi này tranh thủ buổi trưa ra ngoai ăn tôm hùm đất, chuyên môn vì bộ ảnh cậu sắp chụp, mục tiêu —— phóng độc.
Đỗ Duệ quả nhiên bị cậu độc đến, thế nhưng không phải là phương diện này.
"Cậu xem cậu chụp cái quỷ gì thế? Góc độ này, căn bản không ra tinh túy của thức ăn! Tôi nói qua với cậu rồi, nhiếp ảnh là một môn nghệ thuật, cậu không nghe thì thôi đi, lần này trái lại còn dẫn người đến cho tôi, mẫu nữ phải có kinh nghiệm trước màn ảnh, mới có thể thể hiện xinh đẹp được! Ai...... Đúng rồi, mẫu nữ đâu?"
Nói nửa ngày, Đỗ Duệ mới phát hiện không nhìn thấy bóng dáng của mục tiêu đâu, anh nhướn mày thật cao, hỏi: "Không phải cậu nói ra cửa đón người sao, người đâu?"
Đào Ngữ Vọng sờ sờ cái miệng vì ăn cay mà đỏ lên, giương mắt nói: "Tới tới, không phải đứng ở cửa sao. Tôi định vào trước giới thiệu cho cậu nè, tự nhiên cậu tuôn một tràng, nhìn xem, người ta sợ không dám bước vào kìa. Tiểu mỹ nữ ~ đừng sợ anh ta, vào đây gia sẽ chống lưng cho em~"
Chính là vừa vào studio vì nhiệt độ giảm đột ngột nên run bần bật khiến bước chân chậm lại - Thành Chích: "......" Thôi, anh vui là tốt.
Đỗ Duệ trừng mắt nhìn Đào Ngữ Vọng một cái, trong lòng vô cùng không vui, anh vừa nghe cái xưng hô tiểu mỹ nữ này xong, càng cảm thấy Đào Ngữ Vọng đào cô gái này từ chỗ nào đấy không ra gì, nhất thời vô cùng đau đầu.
Anh cất giấu nhiều tâm trạng lộn xộn nhìn về phía Thành Chích, trong phút chốc, như bị hóa đá.
Đỗ Duệ cảm giác kia trong nháy mắt kia, có thật nhiều từ ca ngợi như mắt ngọc mày ngài/ thanh tú khả ái/ Phù Dung sáng sớm đảo nhanh trong đầu, cuối cùng thái độ của anh cũng giống như mấy tên đàn ông tục tằng bình thường mà bật thốt ra——
"Chân đẹp!"
Nghe được rành mạch - Đào Ngữ Vọng: "......"
Bởi vì càng mẫn cảm mấy từ này nên càng nghe rõ ràng hơn - Thành Chích: "......"
Nga...... Đầu năm nay nhiếp ảnh gia toàn phạm tiện thế sao.
Thành Chích nhìn thoáng qua Đào Ngữ Vọng, vươn tay với Đỗ Duệ, làm theo phép. "Xin chào anh, làm phiền anh rồi."
Đỗ Duệ hệt như phản xạ có điều kiện: "Không phiền!" Nói xong anh cảm thấy hình như mình kích động quá, vì thế bình tĩnh một chút rồi nói lại, "Đúng vậy, phiền muốn chết! Lát nữa chụp cho tốt vào!"
Nhìn thấy bạn thân giống như tên tâm thần trốn trại - Đào Ngữ Vọng: "......"
Cũng không biết phun tào cái gì - Thành Chích: "......"
A...... Đầu năm nay nhiếp ảnh gia đều cá tính thế sao.
Cũng khó trách thái độ của Đỗ Duệ khác thường như vậy, thật sự vì điều kiện vẻ bề ngoài này của Thành Chích vô cùng phù hợp với mỹ học của anh.
Chân nghĩa của nhiếp ảnh gia anh là đẹp, lúc nào anh cũng muốn lưu giữ vẻ đẹp vào camera, Thành Chích không trang điểm hay đeo trang sức nên trông đẹp rất tự nhiên, khiến anh có ấn tượng tốt.
"Nhanh! Rất gấp! Chúng ta phải tranh thủ chụp. Đúng rồi, tên cậu là gì?"
"Thành Chích."
"Ừ! Chuyên viên trang điểm! Mang Thành Chích đến phòng phía sau hóa trang nhanh, là nam nên mấy người chú ý chút, có thể đổi quần áo khác, nhưng phải mặc quần đùi, càng ngắn càng tốt, nhanh lên đi!"
Vốn tính toán dùng giới tính của Thành Chích để dọa bạn thân nhưng cuối cùng lại chẳng thu được kết quả gì - Đào Ngữ Vọng: "......"
Một tên đàn ông nhưng lại bị kêu mặc quần đùi càng ngắn càng tốt - Thành Chích: "......"
Nga...... Đầu năm nay nhiếp ảnh gia đều vô ngã thế sao.
Tu tiên đi đồng chí.
Thành Chích được người dẫn đi trang điểm, Đào Ngữ Vọng xấu hổ choàng lấy Đỗ Duệ: "Tại sao cậu nghe giọng của mỹ nữ thì không kinh ngạc xíu nào thế? Cậu ta là nam đó nha~"
Đỗ Duệ có chút kích động nhìn máy chụp hình, cũng không thèm nhìn tới Đào Ngữ Vọng, "Còn phải nghe? Người mắt tốt nhìn qua cái là biết cậu ta là nam rồi? Cậu thật là kỳ quái."
Đào Ngữ Vọng đã bị nhầm khi gặp nhau lần đầu tiên: "......" Không không, người kỳ quái là cái tên liếc mắt đã nhận ra như cậu!
"Ít nói nhảm, cậu đi trang điểm nhanh đi." Đỗ Duệ đá Đào Ngữ Vọng cho chuyên viên trang điểm, sau đó, lộ ra nụ cười vô cùng thư thái. Ừm —— hôm nay đúng là một buổi chiều đẹp.
Một mình Đỗ Duệ yên lặng say mê, di động kế bên lại vang lên, cầm lên xem, là chủ biên của Candy.
Thật ra Đỗ Duệ cũng không không phải nhiếp ảnh gia ký hợp đồng với Candy, anh là ngôi sao mới của giới nhiếp ảnh, danh khí đủ lớn, không ký hợp đồng chụp bìa với tạp chí nào, cho nên đột nhiên khi nhận được điện thoại của chủ biên, nhất thời anh hơi ngạc nhiên.
Cuộc gọi vừa được kết nối, anh đã nghiêm túc: "Tôi là Đỗ Duệ......"
Chủ biên bên kia điện thoại vô cùng kích động, đầu tiên thì Đỗ Duệ cũng không nghe hiểu anh ta đang nói gì, nhưng sau khi nghe kỹ thì, nhảy bật lên ngay lập tức.
"Anh nói gì! Để tôi chụp sao! Là tôi chụp sao! Khi nào, ngay bây giờ...... được! Tại sao lại không được chứ! Đúng đúng tôi có thể! Rất dễ! Đặc biệt dễ! A...... Anh nói Đào Ngữ Vọng, Đào Ngữ Vọng là cái quỷ gì, mau mời anh ấy đến đây đi! Tôi luôn sẵn sàng chuẩn bị để chụp ảnh!"
Đào Ngữ Vọng đang huyên thuyên một cách vui sướng với Thành Chích trong phòng hóa trang, hoàn toàn không biết cách bức tường kia, bạn thân kia của anh đang điên cuồng bán bạn.
"Tốt! Tốt! Không thành vấn đề! Giao cho tôi! Để cho Đào Ngữ Vọng chụp kỳ tiếp theo, được! Để tôi nói với cậu ta! Sợ cậu ta giận sao? Đừng sợ! Có tôi mà! Đúng đúng, anh nói đúng, nếu có thể chụp đến Khang Trần, Đào Ngữ Vọng là cái quỷ gì chứ! Bạn sao? Làm một nhiếp ảnh gia, trước mắt mỹ học thì tôi không cần bạn! Ừm!"
Cúp máy xong, tay Đỗ Duệ còn run từng trận.
Trời ạ! Là thật! Anh có cơ hội! Không! Ngay lập tức luôn, được chụp Khang Trần!
Đối với Đỗ Duệ mà nói, anh không thèm để ý thân phận của đối phương là gì, hay do địa vị của Khang Trần ở giới giải trí không thể lay động, tất cả đều vì mỹ học tột đỉnh trên người!
Đào Ngữ Vọng là fans Khang Trần, thì sao anh lại không phải chứ!
Không đúng, thay vì nói là fans, không bằng nói, từ lúc bắt đầu lên đại học, Khang Trần chính là đối tượng mà Đỗ Duệ muốn chụp nhất. Sau khi Khang Trần tránh bóng, anh còn nghĩ rằng đời này không còn cơ hội. Mà bây giờ, cơ hội này lại đột nhiên phủ xuống đầu mình!
—— Này thật là! Chiều nay đẹp quá đi chứ!
Đỗ Duệ hưng phấn đi máy vòng trong phòng nhiếp ảnh gia, sau đó mới nhớ tới mấy lời nói của chủ biên, đẩy Đào Ngữ xuống kỳ sau, đặc biệt phải trấn an Đào Ngữ Vọng thật tốt. Đỗ Duệ há miệng đi đến phòng hóa trang, trong lòng lẩm bẩm, trấn an cái quỷ, bây giờ anh phải chụp Khang Trần, Đào Ngữ Vọng là ai, xin lỗi ha không quen.
Này cũng khó trách Đỗ Duệ thường xuyên vì hành động bán đồng đội của Đào Ngữ Vọng tức giận, lại nói họ là bạn thân nhau, thế thì bản chất họ —— căn bản là giống nhau! Đồng đội không bán chẳng lẽ giữ về nhà ăn Tết hả?
Lúc Đào Ngữ Vọng đang hóa trang, liền nghe thấy thanh âm kích động Đỗ Duệ ở bên ngoài, bất quá anh lại không nghe rõ nội dung là gì, dứt khoát cũng khoogn thèm để ý, không nghĩ chỉ trong nháy mắt, Đỗ Duệ đã hấp tấp vọt vào.
"Đào Ngữ Vọng! Đừng trang điểm nữa, không chụp kỳ này, đứng lên, tháo trang sức đi."
Vẻ mặt mộng bức - Đào Ngữ Vọng: "......"
Cậu điên rồi.
Thành Chích lại lấy bình tĩnh rất nhanh, vốn dĩ cậu đang tâm sự với chuyên viên hóa trang, trêu người ta đến cười không ngừng, nhưng khi có chuyện, cạu lại là người đầu tiên phản ứng lại. "Sao vậy, có ai muốn tới sao?"
Đỗ Duệ cười không khép miệng được: "Ừ! Có người khác muốn tới, Đào Ngữ Vọng mau tháo trang sức, hôm nay tôi lười chụp cậu."
Đào Ngữ Vọng tức giận bất bình, thật muốn cắn người một phát: "Tình huống như thế nào? Tôi cố ý mang mỹ nữ đến cậu để chụp, tôi có thể đi, vậy mỹ nữ thì sao? Ta nói Đỗ Duệ, cậu......"
Thành Chích lập tức đứng lên: "Này có gì đâu, lần sau tiếp tục."
Đỗ Duệ suy nghĩ một chút: "Thành Chích cứ ở lại, tuy chỉ biên không nói, nhưng hợp tác với anh ấy cũng tốt." Đỗ Duệ hơi ngẫm nghĩ, vàng nghĩ càng cảm thấy đặt Thành Chích và đại lão cùng nhau thì mỹ cảm vô cùng. "Định như vậy đi, lát nữa Thành Chích cứ chụp ảnh, còn Đào Ngữ Vọng, đi nhanh!"
ChỈ mấy câu nói của bạn thân liền quyết định đi hay ở của mình - Đào Ngữ Vọng: "......" Mợ nó anh không cần mặt mũi sao? Tốt xấu anh vẫn là người nổi tiếng chứ bộ!
Thành Chích cũng cảm thấy kỳ quái, dựa theo giá trị con người Đào Ngữ Vọng, chit một tòa soạn như thế sẽ không dám đẩy người xuống kỳ sau, không nói đến có đắc tội Đào Ngữ Vọng hay không, quan trọng nhất là những fans đau khổ chờ thần tượng lên hình sẽ không đồng ý.
—— Trừ phi, người sắp đến có lực ảnh hưởng hơn xa Đào Ngữ Vọng.
Đương nhiên Đào Ngữ Vọng cũng nghĩ như thế, "Tôi không đi, Tôi muốn nhìn xem ai sẽ đến? Người nào lại làm việc như thế, thật không phúc hậu."
"Nếu miệng cậu còn dám phun cuồng ngôn, lát nữa nếu người ta đến, cậu còn chả tự xử. Tôi lại cho cậu một cơ hội cuối, có đi hay không."
Đào Ngữ Vọng trừng mắt với Đỗ Duệ: "Không đi!" Đi mới có quỷ!
Hiểu biết trong giới giải trí của Thành Chích không kém canh ai trong đây, nhưng khi nghĩ về điều này, lại có một suy nghĩ ngoài ý muốn xông lên đầu.
"Người sắp đến là ai thế?"
Đỗ Duệ: "Cậu đoán xem?"
Đào Ngữ Vọng: "Đoán cái rắm! Cậu lại thừa nước đục thả câu, thấy không, tôi quyết định không nhân nhượng!"