Chương 1: Bắt gian tại giường
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị “bắt gian tại giường”.
Đó là đêm trước ngày hôn lễ của tôi, tôi sống ở khách sạn năm sao do nhà chồng sắp xếp, khi đang ngủ rất say giấc thì một người đàn ông mò mẫm trèo lên.
Tôi tưởng là chồng mình - Tần Tuấn Phi nên chỉ đỏ mặt, mặc cho người này động chân động tay, cho đến khi cơn đau như xé toạc cơ thể truyền tới, tôi mới biết việc mà người này muốn làm.
Động tác của Tần Tuấn Phi rất cứng nhắc, tôi đau không chịu nổi, thế nhưng sau này lại dần dần có cảm giác.
Thế nhưng, chúng tôi vừa mới kết thúc thì cửa phòng bị người ta đạp bung ra, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì tấm chăn đang đắp trên người tôi cũng bị người ta giật mạnh ra.
“Cô đang làm cái gì đây?”, giọng nói lạnh như băng lộ rõ vẻ tức giận.
Tôi bỗng chốc thấy lạnh toát từ đầu đến chân, rõ ràng đây là giọng nói của Tần Tuấn Phi.
Ánh đèn đột ngột sáng lên chói mắt đến mức khiến tôi không mở nổi mắt ra, nhưng tôi vẫn trông thấy Tần Tuấn Phi sầm mặt đứng bên giường.
Cơ thể bất giác run lên khe khẽ, bao nhiêu câu nói mắc nghẹn trong cuống họng.
Tần Tuấn Phi đang ở đây, vậy thì người đang ôm tôi là ai?
Đầu óc tôi chỉ còn lại sự trống rỗng, Tần Tuấn Phi giật mạnh mái tóc tôi, thẳng tay lôi tôi xuống giường.
“Tuấn Phi! Đau quá…”, tôi kêu lên đau đớn, túm lấy bàn tay của Tần Tuấn Phi.
Cơ thể nặng nề ngã xuống nền đất, tôi giãy giụa cố nhìn lên trên giường, nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt.
Người này ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, mà tôi nhìn ra được nét lạnh lùng u ám từ trong con ngươi đó.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
“Đồ khốn kiếp!”, Tần Tuấn Phi phẫn nộ vung nắm đấm về phía người đàn ông kia.
Thế nhưng nắm đấm của anh ta bị người đàn ông kia túm lại, sau đó người đàn ông này đánh thẳng vào mặt Tần Tuấn Phi, sau cùng người gào la thảm thiết ngã vật ra đất là Tần Tuấn Phi.
“Tuấn Phi…”, tôi vội vàng lao tới, định kiểm tra vết thương của Tần Tuấn Phi.
Người đàn ông kia nhíu mày lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng”.
“Sao cơ?”, tôi sững sờ.
Người đàn ông trên giường không hề trả lời, anh ta xuống giường mặc quần áo vào như không có người bên cạnh, đi thẳng ra ngoài, còn tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc phải ngăn cản anh ta.
Bố mẹ của Tần Tuấn Phi nhanh chóng biết tin và chạy tới khách sạn.
“Con đàn bà ti tiện vô liêm sỉ này…”, Trương Mỹ Nga vừa tiến vào đã tặng cho tôi một cái tát nảy lửa.
Tôi bị đánh cho ngã vật xuống sàn, cảm nhận được vị tanh mặn trong miệng, nhưng không dám nói câu nào.
“Hôn lễ ngày mai hủy bỏ, mày cút ngay cho tao!”, Trương Mỹ Nga chỉ vào tôi mà mắng.
Ngay sau đó, Trương Mỹ Nga và Tần Tông Minh bắt đầu gọi điện thoại báo tin hủy bỏ lễ cưới ngày mai ngay trước mặt tôi.
Suốt cả quá trình này, Tần Tuấn Phi chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không phản bác nửa lời.
Tôi nhìn thái độ của Tần Tuấn Phi mà trái tim từ từ rơi xuống vực.
“Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì vậy? Nhà thông gia…”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ tôi, tôi đờ người ra, ngẩng phắt đầu lên, trông thấy mẹ tôi cùng bố dượng đang chạy vào.
Sao họ lại tới đây? Nếu để mẹ tôi biết được chuyện này…
“Cút, ai thèm làm thông gia với bà? Ly hôn! Ngày mai chúng nó phải tới cục Dân Chính ly hôn!”, Trương Mỹ Nga, mẹ của Tần Tuấn Phi lớn tiếng chửi mắng mẹ tôi.
Sắc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Con gái ngoan mà bà nuôi đấy, còn chưa cử hành hôn lễ đã cắm một cặp sừng dài cho Tuấn Phi rồi! Thứ con dâu thế này chúng tôi không rước về nổi! Ông bà đợi đấy, tôi tuyệt đối không để các người dễ thở đâu!”, Trương Mỹ Nga tỏ ra phẫn nộ.
Mẹ tôi lảo đảo, gương mặt càng lúc càng nhợt đi, nhưng đôi mắt trợn to vẫn nhìn về phía tôi: “Tĩnh Văn, bà ấy nói thật sao?”
Không nói thêm được câu nào nữa, mẹ tôi đột nhiên ngất xỉu, cắm đầu xuống đất ngay trước mặt tôi.
“Mẹ!”, tôi giật mình, vội vàng lao qua đó.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp cuốn phăng tôi đi, mẹ tôi có bệnh tim, bà ấy không thể chịu nổi những cú sốc.
Đủ thứ biện pháp cấp cứu lóe lên trong đầu tôi, tôi cố gắng vừa làm hồi sức tim phổi cho mẹ vừa gào khóc bảo họ gọi xe cứu thương.
Chương 2: Hoàn trả sính lễ
Mẹ tôi được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, tôi cũng ở trong viện cùng mẹ suốt cả đêm. Thế nhưng trời vừa sáng, Tần Tuấn Phi và bố mẹ của anh ta đã đến phòng bệnh của mẹ tôi, không đợi tôi lên tiếng đã lôi tôi ra khỏi cửa.
Tới tận khi lên xe, tôi mới biết họ muốn đưa tôi tới cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.
Sắc trời vô cùng u ám, giống như tâm trạng của tôi lúc này vậy, không trông thấy bất kỳ hi vọng nào. Tôi không muốn ly hôn, nhưng Tần Tuấn Phi tận mắt trông thấy tôi ngủ cùng một người đàn ông khác, tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để cầu xin.
“Mau chóng ký tên đi”, Trương Mỹ Nga ném bút xuống trước mặt tôi, ra lệnh với vẻ chán ghét.
Tôi cầm bút lên mà không thể khống chế được sự run rẩy, nhưng Tần Tuấn Phi đột nhiên quăng bút đi, túm lấy cánh tay tôi, lôi tôi ra ngoài.
“Đừng hòng mơ được giải thoát dễ dàng như thế, ly hôn á? Để thành toàn cho cô và thằng đàn ông kia à? Nằm mơ nhé!”, Tần Tuấn Phi cười khẩy, trong lúc mưa giông sấm chớp, gương mặt anh ta trông khá méo mó.
Tần Tuấn Phi hất tôi một cái thật mạnh rồi lên xe đi thẳng, để lại một mình tôi ướt sũng trong màn mưa.
Tôi vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, nhưng thấy họ bỏ đi rồi, tôi lại thở phào một hơi.
Vậy mà tôi chưa kịp quay về bệnh viện thì điện thoại đã đổ chuông.
Cuộc gọi này là của bố dượng tôi, hôm nay tôi bị Tần Tuấn Phi lôi đi, ông ta ở lại bệnh viện cùng mẹ tôi. Bây giờ ông ta gọi điện thoại cho tôi, liệu có phải mẹ tôi gặp vấn đề gì không?
Tôi lo lắng, vội vàng nhận cuộc gọi: “Bố, mẹ con thế nào rồi?”
“Tĩnh Văn, mày đang ở đâu? Người nhà Tần Tuấn Phi đến đây rồi, nó bảo bọn tao hoàn trả sính lễ, mày mau chóng về đây!”, giọng nói của bố dượng tràn ngập vẻ sốt sắng.
Tôi không khỏi thấp thỏm trong lòng: “Con sẽ về ngay”.
Tôi vội vàng bắt xe quay về, dọc đường liên tục giục tài xế lái nhanh hơn, chưa đầy hai mươi phút đã tới bệnh viện rồi.
Xe vừa dừng, tôi để tiền lại rồi chạy thẳng vào phòng bệnh của mẹ, chưa kịp vào đến nơi đã nghe thấy tiếng chửi mắng.
“Tôi đã nói từ trước rồi, con tiện nhân Lạc Tĩnh Văn không xứng với…”
Giọng nói the thé chua chát này vừa nghe đã biết là Trương Mỹ Nga, tôi phát rầu cả lên, nhưng chưa kịp tiến vào đã bị Lâm Băng Thanh từ đâu vọt ra lôi sang bên cạnh.
Lâm Băng Thanh là bạn của tôi, cũng là bác sĩ của bệnh viện thành phố, tối qua mẹ tôi vào viện, may mà nhờ cô ấy giúp đỡ mới thuận lợi được.
“Tĩnh Văn, tạm thời cậu đừng vào trong đó”, Lâm Băng Thanh tỏ ra lo ngại.
Tôi lo lắng đến cùng cực, đang định nói gì đó thì bị Trương Mỹ Nga tinh mắt trông thấy.
Trương Mỹ Nga từ trong phòng bệnh lao ra ngoài như tên bắn: “Lạc Tĩnh Văn, mày đến đúng lúc lắm, bây giờ tao yêu cầu mày hoàn trả tất cả sính lễ, tao nghĩ chắc mày không có bất kỳ ý kiến nào về chuyện này đâu nhỉ”.
Trương Mỹ Nga trợn mắt nhìn tôi, trong ánh mắt chỉ toàn vẻ căm ghét. Tuy bà ta dùng câu hỏi, nhưng không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để phản bác, thứ khí thế ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống của bà ta như thể nếu tôi dám ý kiến sẽ là chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Tôi cắn môi im lặng, xuyên qua dòng người nhìn về phía Tần Tuấn Phi, lúc này Tần Tuấn Phi đang lạnh lùng nhìn tôi.
Là anh ta dẫn đầu đưa họ tới bệnh viện đúng không?
Môi dưới bị chính bản thân cắn rách da, mùi máu tanh rõ rệt lan khắp khoang miệng, thế nhưng không thể nào lấn át nổi nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi vốn không phải kẻ tham tiền hám của, bởi vì biết bản thân trèo cao mới với tới Tần Tuấn Phi, nên cực kỳ chú ý trong phương diện tiền tài.
Khoản sính lễ này không phải bản thân tôi tự đòi, mà là Tần Tuấn Phi khăng khăng muốn đưa cho tôi. Tiền sính lễ tổng cộng là hai trăm mười một ngàn ba trăm mười bốn tệ, Tần Tuấn Phi nói rằng nó tượng trưng cho việc anh ta sẽ yêu tôi trọn đời trọn kiếp.
Bây giờ tình yêu bị hủy hoại rồi, anh ta đòi lại tiền cũng là điều đương nhiên.
Tôi cười khổ, giọng nói khàn khàn: “Không có ý kiến gì”.
Nhưng tôi vừa mới nói xong đã nghe thấy lời phản bác như tiếng gầm thét của bố dượng.
Chương 3: Mày vẫn còn tiền
“Mày nói linh tinh cái gì thế!”, bố dượng lao ra phía trước.
Ông ta trợn mắt nhìn Trương Mỹ Nga, mặt mũi đỏ nhừ như con tôm luộc: “Tiền sính lễ đã đưa rồi, làm sao có thể đòi về được? Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, tiền sính lễ đưa rồi cũng là nước hắt đi, bà còn đòi hốt nước về được chắc?”
“Hờ, cái loại như con gái của của ông, ai dám lấy nó?”, mặt mũi Trương Mỹ Nga trông rất dữ tợn.
“Đăng ký kết hôn đã lấy rồi, thế là kết hôn rồi! Khoản sính lễ này tuyệt đối không trả!”, bố dượng gân cổ lên cãi, tuyệt đối không nhượng bộ.
Sự việc tối hôm qua, bố dượng tôi là người biết chuyện, bây giờ ông ta không hề nhún nhường là bởi vì tiền sính lễ nhận được tôi đã đưa hết cho mẹ, mà bố dượng của tôi ngay lập tức cầm khoản tiền đó trả tiền đặt cọc nhà, mua một căn nhà cho con riêng của ông ta.
Bây giờ Tần Tuấn Phi đòi hoàn trả sính lễ, chẳng khác nào khoét da lóc thịt ông ta, tất nhiên ông ta không chịu rồi.
Chỉ là, bây giờ tôi đứng giữa cuộc cãi vã của hai người này mà không có chỗ dung thân.
“Đủ rồi!”, tôi hét ầm lên: “Tiền sính lễ tôi sẽ trả hết cho các người, mẹ tôi đang đau ốm nằm kia, các người im hết đi”.
Lòng tôi đau như dao cắt, phẫn hận trào ra như nước lũ.
“Mày trả? Mày lấy cái gì mà trả? Lạc Tĩnh Văn, tao nói cho mày biết, tao đéo có tiền!”, sắc mặt bố dượng âm u đến đáng sợ.
“Không có tiền thì bán căn nhà kia đi, khoản sính lễ đó là để cho tôi!”
Lồng ngực tôi phập phồng kịch liệt, trừng mắt với bố dượng, lòng bàn tay đã bị chính bản thân bấm vào đến mức máu thịt lẫn lộn.
Cảm xúc của tôi sắp sụp đổ rồi, nếu ông ta dám phản bác thêm một câu nữa, tôi thực sự sẽ lao tới xé xác ông ta ra.
“Bao giờ cô định trả?”, Tần Tuấn Phi cười khẩy nhìn tôi, đột nhiên bước tới.
Lòng tôi như thắt lại, bao nhiêu khí thế bỗng chốc tan biến như khói sương, vô thức cúi đầu xuống.
“Trong thẻ của tôi còn ba mươi ngàn tệ, tạm… tạm thời trả cho anh…”, tôi lúng búng.
Nói bán căn nhà kia chỉ là nhất thời nóng giận thôi, căn nhà đó không đứng tên cô, muốn bán đi cũng không dễ đến vậy. Vả lại, cho dù muốn bán cũng không thể lập tức bán ngay được.
“Sao cơ? Mày vẫn còn tiền?”, bố dượng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
Tôi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn ông ta, cảm thấy thể diện của mình đã bị quăng xuống dưới đất và giẫm đạp nát bấy rồi.
Trước khi Tần Tuấn Phi xuất hiện, bố dượng vẫn luôn muốn cô lấy con trai riêng của ông ta, cũng chính là anh kế của cô - Vương Đại Tráng.
Vương Đại Tráng ăn không ngồi rồi không có công việc ổn định, tướng mạo tầm thường, không nhà không xe, chẳng có cô gái nào muốn lấy hắn ta.
Tiền sính lễ ban đầu tôi đưa hết cho mẹ, tôi biết thể nào bố dượng cũng lấy khoản tiền này ra dùng nên cũng không ngăn cản. Dùng hai trăm ngàn tệ đó mua căn nhà cho con riêng của bố dượng, đổi lấy bình yên cả đời, tôi bằng lòng đánh đổi.
Thế nhưng, ba mươi ngàn tệ này là ngày thường tôi bớt ăn bớt mặc để tiết kiệm, tôi không dám để bố dượng biết, bởi vì mẹ tôi sức khỏe yếu, tôi cần tiền cần khi bất trắc.
Tôi nhìn Tần Tuấn Phi bằng ánh mắt khẩn khoản, hi vọng anh ta có thể đồng ý, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe những lời vũ nhục.
Bất ngờ là Tần Tuấn Phi cười khẩy một tiếng rồi xòe tay ra với tôi.
“Được, lấy ra đây”.
Tôi nhất thời không kịp hoàn hồn, Tần Tuấn Phi nhướng mày cười khẩy: “Sao hả? Tưởng tôi không dám đòi, chỉ nói chơi thôi à?”
“Lạc Tĩnh Văn, đừng giở trò giả bộ đáng thương để đối phó với tôi, chiêu này hết tác dụng rồi”.
Lòng tôi như bị dao cứa, lặng lẽ lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho anh ta.
Tần Tuấn Phi lạnh lùng liếc một cái: “Mật mã”.
Miệng tôi đắng ngắt, nói ra sáu con số kia: “151111”.
Ngày 11 tháng 11 năm 2015 là ngày kỷ niệm tình yêu của tôi và Tần Tuấn Phi. Từ sau khi hẹn hò với Tần Tuấn Phi, mật khẩu của tôi đổi hết thành con số này, như thế mỗi lần nhập mật mã sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tần Tuấn Phi rõ ràng đã đờ ra một lát, ánh mắt anh ta lộ vẻ bực dọc: “Còn thaiếu một trăm tám mươi mốt ngàn ba trăm mười bốn tệ, cô định bao giờ trả?”
Chương 4: Sao anh ta biết?
“Tần Tuấn Phi, anh đủ rồi đó!”, Lâm Băng Thanh ôm lấy tôi, tức giận trừng mắt nhìn Tần Tuấn Phi rồi nói: “Anh cứ phải làm nhục Tĩnh Văn như thế này thì mới vừa lòng sao?”
Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Lời buộc tội vừa rồi của Tần Tuấn Phi khiến lòng tôi đau đến chết lặng, bây giờ tôi không muốn bị Tần Tuấn Phi nhìn thấy mình đang khóc, chỉ sợ anh ta sẽ nói tôi đang giả vờ tỏ ra đáng thương.
"Vẫn còn thiếu một trăm tám mươi ngàn đúng không? Tôi sẽ giúp cô ấy trả".
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên truyền đến.
Tôi sững sờ mất một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn người vừa bước qua cửa, vừa nhìn thấy người đó thì thân thể của tôi liền không kiềm nén được mà run lên không ngừng.
Chính là anh ta! Cho dù tôi chỉ gặp anh ta đúng một lần nhưng cho dù có chết thì tôi cũng sẽ nhớ rõ bộ dáng của anh ta.
Anh ta chính là người đàn ông đêm qua đã phá hoại hạnh phúc của tôi!
"Mày là...", Tần Tuấn Phi cau mày nhìn người vừa tới, ánh mắt của anh ta ngay lập tức tối sầm lại, sắc mặt lại càng thêm dữ tợn.
Tần Tuấn Phi đã nhìn thấy người này vào tối hôm qua, hiện tại hẳn là đã nhận ra anh ta.
Tôi hoàn toàn không quen biết anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại đột nhiên nói rằng muốn giúp tôi trả tiền, chẳng phải như vậy thì sẽ càng khiến cho Tần Tuấn Phi hiểu lầm tôi nhiều hơn hay sao?
Đầu óc của tôi nhảy số, lý trí dường như đã quay trở lại khiến tôi ngay lập tức lao thẳng đến ngay trước mặt anh ta.
"Anh mau giải thích với bọn họ đi, giải thích rằng tôi không quen biết gì anh cả, tất cả đều là do anh hại tôi".
“Anh Dịch Lâm?”, Lâm Băng Thanh ngạc nhiên thốt lên.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác quay sang nhìn cô ấy. Đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ Lâm Băng Thanh lại quen biết người này hay sao?
Anh ta gật đầu với Lâm Băng Thanh sau đó nhìn sang Tần Tuấn Phi nói: "Chuyện xảy ra tối hôm qua không liên quan gì đến cô ấy, là do tôi bị kẻ khác hãm hại đưa vào phòng của cô ấy".
Tôi lại tiếp tục sửng sốt nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thì ra anh ta tới đây để giải thích giúp tôi hay sao?
Tôi phấn khởi nhìn Tần Tuấn Phi, anh ấy đã biết tôi cũng là nạn nhân của chuyện này cho nên anh ấy sẽ không ghét bỏ tôi như bây giờ đâu có đúng không?
"Để mọi chuyện thành ra thế này tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sẽ đền bù thỏa đáng", Trình Dịch Lâm lại nhìn tôi nói.
"Bồi thường? Mày lấy cái gì bồi thường chứ?", nét mặt của Tần Tuấn Phi càng lúc càng dữ tợn, toàn thân đều đang run lên.
"Bồi thường thế nào đều tùy theo ý của Lạc Tĩnh Văn. Tôi muốn bồi thường thế nào cũng không liên quan gì đến anh".
"Lạc Tĩnh Văn, cô cho rằng nhân tình của cô nói vài câu thì tôi sẽ tin hay sao? Việc bồi thường không liên quan gì đến tôi sao? Ha ha, hai người còn có thể cấu kết với nhau làm ra những chuyện đáng xấu hổ đến thế nào nữa đây?", Tần Tuấn Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi nói.
“Tôi không quen biết anh ta”, tôi vội vàng phản bác. Mặc dù tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao anh ta lại biết tên tôi, nhưng tôi nghĩ anh ta đã có thể tìm đến nơi này thì nhất định là anh ta đã điều tra về lý lịch của tôi.
“Lâm Băng Thanh đã gọi anh ta là anh thân thiết như thế rồi, cô còn dám nói là không quen biết anh ta hay sao?”, Tần Tuấn Phi gào lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và bất lực, tôi nhìn sang Lâm Băng Thanh, cũng muốn nghe được một câu trả lời của Lâm Băng Thanh.
Người đàn ông đã hủy hoại hạnh phúc của tôi lại quen biết Lâm Băng Thanh hay sao? Lòng tôi trầm xuống, nhìn phản ứng vừa rồi của Lâm Băng Thanh thì e rằng quan hệ giữa hai người còn thân thiết hơn bình thường.
Trước khi Lâm Băng Thanh kịp lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng trầm thấp kia lại cất lên: "Tần Tuấn Phi, 27 tuổi, tốt nghiệp khoa Tài chính của đại học Hải Thị, hiện đảm nhiệm vị trí giám đốc điều hành công ty chi nhánh".
"Còn nói không phải nhân tình! Những thông tin này đều là do cô nói cho anh ta nghe phải không?", Tần Tuấn Phi nắm lấy cánh tay tôi, sức mạnh của anh ta gần như bóp nát xương cốt của tôi.
Tôi liên tục lắc đầu nhưng vẫn nghe người kia nói tiếp: "Tần Tông Minh, lập nghiệp trong ngành vật liệu xây dựng, hiện đang đấu thầu cho dự án Quang Minh".
Tần Tông Minh kinh ngạc hỏi: "Cậu là ai?"
Tôi cũng sửng sốt, Tần Tuấn Phi chưa bao giờ nói với tôi về những điều này, tất nhiên những chuyện này đã rửa sạch hiềm nghi cho tôi. Nhưng làm sao anh ta lại biết được?
“Trình Dịch Lâm”, anh ta thản nhiên lên tiếng.
Chương 5: Nhẫn nhịn trong nhục nhã
Tôi không rõ về thân phận của Trình Dịch Lâm, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng rằng người của Tần Tông Minh đã trở nên căng thẳng sau khi nghe thấy cái tên của anh ta.
Trình Dịch Lâm lấy ra một tấm danh thiếp và đưa cho tôi, tôi cũng nhận lấy nó trong vô thức.
"Về việc bồi thường, cô có thể suy nghĩ cho kỹ rồi liên hệ với tôi".
Trình Dịch Lâm nhìn tôi nói một tiếng "xin lỗi", sau đó lại gật đầu với Lâm Băng Thanh rồi rời khỏi phòng. Trong toàn bộ quá trình, anh ta thậm chí còn không thèm nhìn Tần Tuấn Phi bằng nửa con mắt.
Tôi nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay mình, trên danh thiếp không ghi chức vị gì, chỉ ghi rõ ràng ba chữ "Trình Dịch Lâm" và một dãy số điện thoại bên dưới.
"Cậu ta chỉ nói vậy rồi rời đi thôi hay sao? Tiền đâu? Không phải cậu ta nói sẽ bồi thường tiền hay sao?", bố dượng tỉnh táo lại rồi lo lắng nói.
Tôi đang rất bối rối, cũng may là Tần Tuấn Phi không ép tôi trả lại tiền ngay lập tức, anh ta đồng ý cho tôi trả góp nhưng lại ép buộc đưa tôi về nhà.
Theo lời của Tần Tuấn Phi, hai chúng tôi vẫn chưa ly hôn cho nên ở chung với nhau là lẽ đương nhiên. Hơn nữa tôi còn nợ anh ta tiền sính lễ, anh ta muốn trông chừng không để cho tôi trốn nợ.
Bố dượng của tôi đương nhiên rất vui khi nghe nói không cần phải trả tiền, ông ta vỗ ngực hứa sẽ chăm sóc mẹ tôi thật tốt, nhiều lần giục tôi cùng Tần Tuấn Phi rời đi.
Tôi rất lo lắng khi trở về nhà của Tần Tuấn Phi, nhưng dường như anh ta đã xem như tôi không tồn tại, ngày nào cũng đi uống rượu đến say khướt mới trở về.
Trong khoảng thời gian này tôi đã âm thầm điều tra danh tính của Trình Dịch Lâm trên mạng, rồi khi tôi nhìn thấy thông tin về anh ta mà tôi tìm được thì tôi đã bị sốc hoàn toàn.
Hóa ra Trình Dịch Lâm là tổng giám đốc của tập đoàn Trình Thị, đó chính là lý do khi nghe đến tên của anh ta thì mấy người Tần Tông Minh đã bị sốc đến như vậy. Tập đoàn Trình Thị là một công ty đa quốc gia và là doanh nghiệp hàng đầu ở Hải Thị, gia đình của Tần Tuấn Phi rõ ràng không thể nào sánh bằng.
Trong lúc còn đang bàng hoàng, tôi không khỏi suy nghĩ liệu sự thay đổi thái độ của Tần Tuấn Phi đối với tôi có liên quan gì đến thân phận của Trình Dịch Lâm hay không.
Cuộc sống hàng ngày của tôi lúc này cũng giống như khoảng lặng trước cơn giông tố, ngày nào tôi cũng sợ Tần Tuấn Phi sẽ bùng phát, cho đến khi Tần Tuấn Phi mang phụ nữ về nhà thì tôi đã biết anh ta đã bắt đầu trả thù tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tuấn Phi trở về với một người phụ nữ khác, toàn thân tôi như sụp đổ. Nhưng trong vòng một tháng, tôi đã dần chuyển từ đau khổ sang tê liệt, tốc độ thích nghi của tôi khiến cho ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình.
Tất cả đều là do lời nói của Tần Tuấn Phi, anh ta đã nói rằng tôi đã lừa dối trước thì tại sao anh ta lại không thể?
Tôi không thể phản bác lại câu ói này, tôi chỉ có thể để mặc Tần Tuấn Phi làm những chuyện tồi tệ đó.
Mẹ tôi cũng khuyên tôi nên cố gắng chịu đựng, bà ấy nói bây giờ Tần Tuấn Phi đang cố tình chọc giận tôi, suy cho cùng tôi cũng là người có lỗi trước, tôi nên chịu đựng một thời gian cho đến khi cơn tức giận của Tần Tuấn Phi nguôi ngoai thì chúng tôi sẽ có thể tiếp tục ở bên cạnh nhau như trước.
Nếu như Tần Tuấn Phi thật sự không muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi thì chẳng phải anh ta sẽ dứt khoát ly hôn tôi hay rồi sao?
Một người đang vô cùng đau khổ như tôi cũng đã bị thuyết phục bởi lời nói này, cho nên trong một tháng qua tôi luôn luôn phải tự trách mình và tự mình nhục nhã vượt qua, trong lòng vẫn ôm hy vọng sau khi Tần Tuấn Phi hết tức giận sẽ có thể hồi tâm chuyển ý.
Nhưng đêm nay tôi mới nhận ra suy nghĩ đó nực cười biết bao nhiêu.
Những tiếng ngâm nga của cuộc mây mưa từ bên ngoài truyền đến không ngừng chui vào tai tôi như ma chú, tôi nắm lấy chăn bông trùm kín đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Tần Tuấn Phi đã đưa những người mẫu, những người nổi tiếng trên mạng và các nữ sinh viên đại học về nhà, tất cả những điều này tôi đều có thể chịu đựng được. Nhưng không ngờ đêm nay Tần Tuấn Phi lại mang về nhà một người mà tôi quen biết.
Đúng vậy, đêm nay Tần Tuấn Phi lại mang về nhà một người phụ nữ khác, đó chính là Cận Văn Thiến, đồng nghiệp của tôi trong bệnh viện.
Trái tim tôi rối bời, rồi đột nhiên cánh cửa phòng tôi bị đá tung, giây tiếp theo chiếc chăn bông đang trùm trên người tôi cũng bị giật tung ra.