Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 17: Hoạn nạn



Tết âm lịch rất nhanh đã đến.

Năm nay, Tiểu Đường quyết định về nhà một chuyến. Tuy rằng mẹ lại tỏ ý đôi mắt của cậu hiện giờ rất bất tiện, định bụng cùng cha già đến xem cậu sống thế nào, nhưng Tiểu Đường cảm thấy như vậy rất bất hiếu, vốn giấu diếm cha mẹ từ lâu đã là không đúng rồi, bây giờ còn để cha mẹ tuổi già bôn ba vì mình thì lại càng không phải.

Đối với quyết định của Tiểu Đường, Đường mẫu vừa đau lòng vừa vui mừng, con trai của mình quả nhiên là tốt nhất.

Tiểu Đường chọn ngồi xe buýt đường dài để về nhà, bởi vì đối với một người mù lòa như cậu mà nói thì ô tô đường dài mới là lựa chọn thích hợp nhất, máy bay cùng xe lửa tuy rằng thoải mái, nhanh chóng, nhưng lại có một khuyết điểm lớn chính là khi đổi xe sẽ rất phiền phức, lúc máy bay đáp xuống và xe lửa dừng lại, cậu còn phải lần mò theo xe khách đi từ ga tàu về đến trấn nhỏ. Nếu chọn ngồi xe khách đường dài, thì có thể trực tiếp ở trạm vận chuyển hành khách mà đổi xe.

Tiểu Đường dự tính với cách xuất hành mà cậu cho là tốt nhất này thì bản thân tuyệt đối không lạc đi đâu được. Tuy rằng mấy người quen của cậu đều tỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng Tiểu Đường lại kiên quyết khéo léo từ chối, ngày lễ cả nhà đoàn viên, cậu không muốn có người vì cậu mà phải bôn ba.

Đối mặt với quyết định không chút lý trí của Tiểu Đường, gian thương vò đầu bứt tai, thật muốn vạch to lỗ tai của tiểu cảnh sát mà rống lên một câu: cậu TM có biết hay không, kiên cường và cậy mạnh là hai thứ có bản chất hoàn toàn khác nhau! Đáng tiếc trong lý luận tình yêu hoàn mĩ của gian thương, vợ là dùng để cưng chiều, chỉ cần không phạm phải nguyên tắc mang tính sai lầm, sẽ không đả kích, ngăn cản cùng phê bình.

Gian thương vắt hết óc nghĩ một biện pháp có thể âm thầm giúp Tiểu Đường về nhà, chính là nói thì dễ hơn làm a. Bản thân hắn ở Quý Châu không có lấy một người thân, bạn bè lại càng không, ngay cả một cái cớ đi thăm người thân bạn bè cũng không thể viện ra. Đi công tác? Khụ, đại lễ mừng năm mới công ty lại không biết điều mà cho đi công tác hả!

Bạch đầu tao cánh đoản, hồn dục bất thắng trâm*. Lâm Tẩm thấy chính mình một đầu tóc đen lại đột ngột lòi ra vài sợi bạc, liền thở dài một cái. Đường Hoa, cậu phải đền lại cho tôi tuổi thanh xuân đó! Giờ phút này, gian thương lại chìm đắm trong trò tự kỉ bản thân.

Tính toán hai ngày, Lâm gian thương rốt cuộc nghĩ ra được một kế lưỡng toàn kì mĩ. Kế sách này hẳn Tiểu Đường không thể nhìn ra sơ hở, đáng tiếc duy nhất chính là bản thân không có cơ hội tiếp kiến nhà ‘vợ’, gian thương biết rõ, nếu muốn thu phục một người, trước tiên phải thu phục được người nhà của người đó. Tiếp đó, vào buổi tối, lúc gian thương ở chốn ăn chơi cùng Tiểu Đường nói chuyện phiếm liền nhận được một cuộc điện thoại, là do một khách hàng ở Quý Dương gọi đến, nói công ty kỉ niệm một năm thành lập, mời đối tác là Lâm Tẩm nhín chút thì giờ đến tham gia. Giọng nói của đối phương rất lớn, Tiểu Đường ngồi bên cạnh Lâm Tẩm cũng nghe được bảy tám phần, lâu lắm rồi mới được nghe lại giọng nói nơi quê nhà, Tiểu Đường thật có điểm cảm khái.

Lâm Tẩm khách sáo từ chối hai câu, nhưng mà đối phương lại quá mức nhiệt tình, gian thương cuối cùng cũng phải đáp ứng.

“Tiểu Đường, cậu không ngại cùng tôi đi sớm hai ngày chứ, tôi thuận đường sẽ đưa cậu tới Lục Bàn Thủy, sau đó tự cậu đi xe về nhà, như vậy dọc đường đi cậu sẽ bớt được chút lo lắng cùng phiền toái.” Lâm Tẩm buông điện thoại nói.

Tiểu Đường vừa nghe xong liền lập tức gật đầu, dù sao kẻ độc thân như cậu thì ăn uống ngủ nghỉ lúc nào đều là tự mình thu xếp được, hơn nữa có thể cùng đi với Lâm đại ca, Tiểu Đường trong lòng vô cùng cao hứng, một mình ngồi ô tô đường dài sẽ rất tịch mịch a!

“Công ty gì a?” Đồng Diêu cười gian kề tai Lâm Tẩm nói nhỏ.

“Liên quan gì đến cậu!” Gian thương liếc mắt nhìn hắn.

Nạp Kì nhìn thấy sự cao hứng không chút che giấu của Tiểu Đường, bất đắc dĩ lắc đầu.

Phải về nhà, đương nhiên muốn mua chút lễ vật mang theo.

Trước khi đi, Lâm Tẩm dẫn Tiểu Đường ra phố mua đồ tết, cửa hàng bách hóa trước thềm năm mới đông đúc dị thường, Lâm Tẩm theo lý ôm bả vai Tiểu Đường, đem cậu đặt vào phạm vi bảo vệ của hắn, đứng ở quầy bán đặc sản địa phương, Lâm Tẩm trước làm chủ chọn lựa một ít đặc sản, sau đó đem tên và giá tiền nói lại một lần cho Tiểu Đường biết, để cậu tự quyết định.

“Lâm đại ca, chân giò hun khói, thực phẩm khô, nấm rừng, tam thất, thiên ma, tất cả lấy cho tôi loại tốt nhất!” Tiểu Đường như kẻ nhà giàu mới nổi hào phóng ra lệnh. Tiểu Đường bình thường thực tiết kiệm, tuy rằng hiện tại cũng coi như là người có thu nhập cao, nhưng bởi vì sau lưng còn một ông chủ nợ Lâm Tẩm này nên cậu cứ như cũ danh xứng với thực ‘người mắc nợ’, nhưng, thứ biếu cha mẹ phải là tốt nhất, tục ngữ nói rất đúng, dù khổ cũng không thể làm khổ cha mẹ, dù giàu cũng không thể làm giàu cho con cái.

Lâm Tẩm mỉm cười đem đồ chất đầy xe đẩy, khả năng thưởng thức cùng ánh mắt của gian thương đương nhiên rất đáng tin tưởng. Ngoài ra, Lâm Tẩm còn đến quầy thực phẩm tốt cho sức khỏe mua biếu cha mẹ Tiểu Đường mấy bình phong giao, thâm hải ngư du cùng đản bạch phấn, mấy cái này hắn tính toán làm quà ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Bốn năm bình sản phẩm đến hơn hai ngàn đồng, Tiểu Đường thế nào lại không biết xấu hổ mà nhận lấy, nhưng lời nói của gian thương lại rất đường hoàng, hắn nói: “Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, tôi tặng quà cho hai bác cũng nên mà. Chẳng hạn như cậu đến nhà đội trưởng của cậu, cậu nhất định cũng mua lễ vật này nọ biếu hai bác đi? Mua quà thì cũng tùy khả năng, theo khả năng của Lâm đại ca cậu thì chung quy không thể vừa ra tay đã tỏ vẻ keo kiệt a?”

Tiểu Đường nghe xong ngốc lăng một lúc, tay cầm đống vật phẩm xa xỉ mà không thể nói lời cự tuyệt.

Một tay đẩy chiếc xe đầy ắp hàng hóa, một tay kéo theo Tiểu Đường, Lâm gian thương từ trong biển người cuồn cuộn của cửa hàng bách hóa đi ra mà vẫn quay đầu lưu luyến nhìn lại. Chen càng đông càng tốt~ hắn quyết định hễ đến lễ tết nhất định dẫn Tiểu Đường đi mua sắm!

Sáng sớm hôm sau, Lâm gian thương chở Tiểu Đường hướng theo quốc lộ cao tốc về nhà, phía sau xe chất đầy đồ tết.

Dự tính lộ trình vào khoảng 6 giờ ngồi xe, hiện nay hệ thống đường giao thông phát triển làm cho thế giới cứ như thu nhỏ lại, Lâm Tẩm còn nhớ rõ thời điểm khi hắn còn bé đã từng cùng phụ thân một lần đến Bắc Kinh, lúc ấy ngồi xe lửa, là loại xe lửa tân tiến nhất lúc bấy giờ, vậy mà đường đi ngốn mất gần nửa tháng. Hiện nay, ưu điểm chính là lấy xe tốc độ 100 mã lực chạy băng băng trên đường cao tốc rộng mở, Lâm Tẩm cảm thán, nếu vẫn như 20 năm trước thì thật tốt a!

Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của gian thương, ngay thời điểm xe vừa mới tiến vào ranh giới Quý Châu – liền gặp chuyện không may.

Một chiếc xe vận tải loại lớn mất kiểm soát lao vào con lươn phân cách giữa hai làn đường, sau đó va chạm với một chiếc xe vận tải khác chạy ngược chiều, hai xe cùng lật ngã giữa đường, con đường dành cho xe chạy bị chắn toàn bộ, làm một đoạn giao thông bị tê liệt hoàn toàn.

Xe của Lâm Tẩm cứ như vậy phải đỗ lại trên đường tiến không được, lùi cũng không xong.

“Lâm đại ca, tắt điều hòa đi” Tiểu Đường nói. Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng cậu biết nếu cứ mở điều hòa như vậy thì rất có thể trước khi giao thông ở con đường này được khôi phục, bọn họ sẽ đem xăng đốt sạch.

“Khoác đi.” Lâm Tẩm cởi chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê choàng lên người Tiểu Đường, hắn cũng biết không thể phung phí xăng nữa, nhưng hiện tại bên ngoài tuyết vẫn còn lác đác rơi.

“Lâm đại ca, chúng ta chuyển xuống ghế sau ngồi đi, hai người có thể bọc lẫn nhau, như vậy sẽ không lạnh, tôi thấy dù sao trong khoảng thời gian ngắn đường cũng chưa thể thông được, anh ngồi ở tay lái phía trước cũng chẳng để làm gì.” Tiểu Đường nói.

Phía sau thì khoác áo khoát lông dê của Lâm Tẩm, phía trước thì bọc lại bằng áo lông của Tiểu Đường, Lâm Tẩm cùng Tiểu Đường hai người gắt gao ở cùng một chỗ dựa sát vào nhau. Hạnh phúc tựa như hai chú chuột nhỏ rúc vào nhau sưởi ấm trong mùa đông lạnh giá. Lâm Tẩm không thừa nhận bản thân cùng con chuột có chỗ nào tương tự, nhưng hắn thừa nhận giờ phút này hắn thực sự hạnh phúc.

Thời gian cứ tích tắc tích tắc trôi qua, hai người vẫn chưa ăn trưa nên bụng bắt đầu đói đến kêu gào phản kháng, tuy rằng phía sau chất đầy đồ tết, nhưng mà cũng không thể đem làm lương thực cấp cứu. Lâm Tẩm lấy ra hai bình nước khoáng, lặng lẽ nhét vào lồng ngực, lập tức bị cái lạnh của nó làm giật mình. Mười phút sau, hắn đem bình nước đã không còn lạnh như băng đưa cho Tiểu Đường.

“Uống trước một ít nước đi, không ăn cơm được chúng ta trước tiên uống no nước vậy.” Lâm Tẩm nói.

Tiếp nhận bình nước, cảm nhận thân bình vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, Tiểu Đường ban đầu là kinh ngạc, sau liền hiểu được. Một chút cảm kích không phải chỉ bằng một lời cảm ơn có thể biểu đạt được, một chút tình nghĩa cũng không phải chỉ bằng một lời cảm ơn có thể hồi đáp. Cho nên Tiểu Đường cái gì cũng đều không nói, cậu chỉ vặn mở nắp bình, một hơi uống cạn phân nửa, sau đó đóng lại thật chặt rồi bỏ vào lồng ngực của mình, đồng thời cũng đem bình của Lâm Tẩm bỏ vào người.

“Lâm đại ca, tôi ngủ một chút nha.” Tiểu Đường ôm hai cái chai, hướng lồng ngực của Lâm Tẩm nhích lại gần.

“Ngủ đi.” Lâm Tẩm đem áo lông dịch đến dưới cằm của cậu.

Tiểu Đường không có ngủ, cậu chính là không biết phải dùng tâm tình thế nào để thanh tỉnh. Cậu chưa từng yêu ai cũng không có nghĩa là cậu không biết đến tình yêu, lớp sương mù dầy đặc theo thời gian dần tản đi, tình ý của Lâm Tẩm cũng ngày càng hiện rõ trước mắt cậu. Cậu vẫn như cũ không biết Lâm Tẩm thích mình ở điểm nào, thế nhưng cậu cũng hiểu bản thân không hề bài xích. Lâm Tẩm đã dùng phương thức của riêng hắn ở tại một góc tâm hồn cậu khai cương hoa giới, có lẽ lãnh thổ chưa đủ rộng lớn, nhưng tốc độ khai cương thác thổ của gian thương quả thật kinh người.

Gian thương, đại gian thương. Ý thức được chính mình có thể rơi vào tay giặc, Tiểu Đường bắt đầu oán thầm ân nhân của mình.

Nửa giờ sau, kẻ giả vờ ngủ Tiểu Đường “tỉnh giấc”.

“Đói bụng rồi phải không, chờ tôi đi mua điểm tâm cho cậu.” Lâm Tẩm nói.

“Mua ở đâu a?” Tiểu Đường dù nhìn không thấy cũng biết bọn họ hiện tại ở một nơi trước không thôn xóm, sau không cửa hàng.

“Chờ xem.” Lâm Tẩm lòng đầy tự tin mà ra ngoài.

Mười phút sau, Lâm gian thương quả nhiên đem về một khối bánh cốm nhét vào tay Tiểu Đường.

“Ở đâu vậy?” Tiểu Đường ngạc nhiên hỏi.

“Phía trước có một chiếc xe khách, tôi mua từ một hành khách trên xe.” Lâm Tẩm trả lời.

“Vậy phần của anh đâu?” Tiểu Đường hỏi.

“Đã ăn rồi, cũng không thể để bụng đói.” Lâm Tẩm nói.

“Nói dối!” Tiểu Đường nói xong liền chia bánh ra một nửa đưa cho Lâm Tẩm. Xe bị dừng ở trên đường , không biết lúc nào mới có thể rời đi để kiếm miếng ăn, ai lại dễ dàng đem lương thực của mình ra buôn bán?

Lâm Tẩm không có phản bác, hắn nhận lấy phần điểm tâm Tiểu Đường đưa, Lâm Tẩm biết, hắn không ăn, Tiểu Đường cũng sẽ không ăn.

“Không phải mua đúng không?” Ăn xong điểm tâm, Tiểu Đường lại hỏi.

“Không chuyện gì có thể gạt được cậu”, Lâm Tẩm cười cười nhéo mặt Tiểu Đường, “Tôi nói bà xã đang mang thai, không thể chịu đói, một cụ già tốt bụng liền cho tôi một khối.”

“Anh mới mang thai đó!” Tiểu Đường cười đẩy Lâm Tẩm một phen.

Mặc kệ Tiểu Đường vì lý do gì không chú ý đến hai chữ mấu chốt “bà xã”, tâm tình Lâm Tẩm lúc này chính là rạng rỡ như nắng xuân, cho dù ngoài trời tuyết rơi đã muốn đông thành mưa đá.

Một giờ sau, ven đường bắt đầu xuất hiện mấy thôn dân rất có đầu óc kinh tế, nghe nói đoạn đường cao tốc này bị ùn tắc, người dân từ các thôn cách xa chục dặm liền lưng vác khoai tây, khoai lang cùng lò sưởi trèo đèo lội suối đến đây~~~

Khoai tây một củ mười đồng, khoai lang mười lăm đồng! Lúc này đặc biệt không thể mặc cả a.

Mấy bác tài đói meo vừa phàn nàn vừa vội vã trả tiền, đại gia Lâm một lần mua bốn củ khoai tây hai củ khoai lang, coi như nể hắn là khách hàng lớn, lão nông thấy vậy cũng rất “khẳng khái” mà tặng hắn thêm một bịch muối.

“Tiểu Đường, chờ đến khi ta có tiền, khoai tây một lần mua hai củ, một củ chấm muối ăn, một củ chấm đường ăn.” Lâm Tẩm hung tợn gặm khoai tây, ai nói chỉ có tư sản là quỷ hút máu.

Tiểu Đường tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Lâm Tẩm, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ta vẻ mặt khó chịu của Lâm đại ca.

Lâm đại ca, kì thực cũng rất đáng yêu. Tiểu Đường nghĩ.

Cầm cự suốt mười mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đường sá cũng thông suốt. Lúc rạng sáng, Lâm Tẩm và Tiểu Đường cuối cùng đã đến được Lục Bàn Thủy, thế nhưng chuyến xe đi vào thị trấn đã hết, Lâm Tẩm trước hết tìm khách sạn trọ lại, sau đó lôi kéo Tiểu Đường cùng đi tìm quán ăn trong khu chợ đêm buôn bán sầm uất, uống ngay hai chén canh thịt dê nóng hổi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tẩm đưa Tiểu Đường lên xe khởi hành đến thị trấn, sau khi chia tay ở trạm xe hắn cũng tự mình lái theo. Đường sá cấp hai ở nông thôn đã nhiều năm không được bảo dưỡng tốt, mặt đường gồ ghề thật làm khổ xe của Lâm Tẩm, thanh âm chói tai của sàn xe không ngừng bị ma sát khiến cho tâm gian thương từng trận đau đớn.

Xóc nảy hơn hai giờ, chiếc xe cuối cùng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo tiến vào trạm xe thị trấn, thị trấn nhỏ vẫn còn giữ được lối kiến trúc của thế kỉ mười tám, mộc mạc và cổ kính. Lâm Tẩm đậu ở ven đường, bước xuống xe rồi đi vào trạm. Tiểu Đường là người cuối cùng rời xe, bởi vì Lâm Tẩm trước đó đã năn nỉ tài xế, nên tài xế dẫn Tiểu Đường đến khu vực ghế chờ, Lâm Tẩm vẫn đứng cách đó không xa dõi theo, hắn chỉ có thể dùng cách thức này để đưa Tiểu Đường về nhà.

Tiểu Đường đứng một lúc, Đường mẫu rốt cuộc cũng tới, bởi vì hôm qua Tiểu Đường đã gọi thông báo cho mẹ biết việc cậu bị trễ xe, cho nên mẹ Tiểu Đường liền tính toán được thời gian đến đón con.

Nguyên lai Tiểu Đường nhà ta lớn lên giống nhạc mẫu đại nhân a. Lâm Tẩm nhìn thấy Đường mẫu, trong lòng liền cảm thấy thân thiết. Đáng tiếc không thể tiến lên tiếp đón, hảo hảo tự giới thiệu một phen.

Nhìn thấy Tiểu Đường đã thuận lợi gặp được người nhà, Lâm Tẩm quay trở lại xe. Nghĩ đến đường về chỉ còn một mình hắn, Lâm Tẩm có điểm tịch mịch a~

Tiểu Hoa, nếu cậu không lấy thân báo đáp làm thế nào đối mặt với tôi a~ gian thương lại chìm đắm trong suy nghĩ cũng mình.

Chú thích :

(* )Câu thơ trích từ tác phẩm Xuân Vọng (Nguyên Tác: Đỗ Phủ)

Quốc phá sơn hà tại, Thành xuân thảo mộc thâm.

Cảm thời hoa tiễn lệ, Hận biệt điểu kinh tâm.

Phong hoả liên tam nguyệt, Gia thư để vạn kim.

Bạch đầu tao cách đoản, Hồn dục bất thắng trâm.

Dịch nghĩa:

Nước bị tàn phá, sông núi vẫn còn. Mùa xuân trong thành, cỏ cây vẫn rậm.

Cảm thương thời thế, hoa chứa chan nước mắt. Buồn xa cách chim cũng đau lòng.

Khói lửa ròng rã ba tháng, Thư nhà quý đáng muôn nén vàng.

Buồn phiền xoa đầu bạc, thấy tóc ngắn, Ngắn đến không thể cài trâm được.

Dịch thơ: TRÔNG XUÂN

Nước nát còn non sông, Cỏ cây xuân mướt cùng

Sầu tang hoa nhỏ lệ, Hận biệt điểu kinh lòng

Khói lửa ròng ba tháng, Thư nhà giá vạn đồng

Bạc đầu thêm tóc ngắn, Búi mãi vẫn không xong

(Bản dịch của cụ Trần Văn Ân)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv