Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 15: Tâm ý của Tiểu Đường



Tiểu Đường vẻ mặt uể oải ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu khoa chỉnh hình, Tiểu Cẩu ngồi xổm một bên cũng mặt mày ủ rũ, mặc dù có thể nói từ khi bệnh viện nhân dân thành phố được xây dựng đến nay thì nó là con chó đầu tiên được đường đường chính chính bước vào phòng khám.

Tiểu Cẩu ngồi đó kiểm điểm, là một chú chó chuyên nghiệp đã qua huấn luyện đế giúp đỡ người mù, nó đáng lẽ không nên quên đi chức trách của bản thân, không nên vì nhìn thấy Tiểu Bạch bị những con chó hoang khác ăn hiếp thì liền kích động chạy đến, quên luôn nhiệm vụ chính là dẫn đường cho chủ nhân xuống bậc thang.

Tiểu Đường cũng thực buồn bực, thế hệ lớp trẻ của cậu luôn được dạy về chủ nghĩa duy vật, thế nhưng hiện nay thậm chí bắt đầu tự hỏi đến vấn đề bát tự ngũ hành (1). Cậu nghĩ có phải thật sự là do bát tự tương trùng, ngũ hành tương khắc hay không a, vì cái gì mỗi khi Lâm đại ca gặp mình đến cuối cùng cũng đều xui xẻo? Cậu không nhớ nổi chính mình đã làm đổ hết bao nhiêu ly rượu, bao nhiêu thức ăn trên bàn lên người Lâm Tẩm, lần quá phận nhất chính là canh tam tiên thang* nóng hầm hập; còn có khoảng thời gian thi lấy chứng nhận, Lâm đại ca rất hảo tâm đem thân ra cho mình luyện tập, chỉ trách bản thân học nghệ không tinh đã mang đến cho anh ấy không ít đau khổ, Nạp Kì nói, chỉ khi hắn đi ngang qua khoa phụ sản mới nghe được tiếng kêu thảm thiết đến vậy =.=, nhưng mà Lâm đại ca vẫn như cũ không so đo, mỗi ngày đều đến chủ động hiến thân, đoạn thời gian kia, trên người Lâm đại ca luôn tràn ngập mùi hương của Vân Nam bạch dược (╯﹏╰); còn có lần trước, vì cứu mình mà bị tên côn đồ đâm một nhát, may mắn không trúng chỗ hiểm, đáng giận chính là nhóm vô lại kia đến bây giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Lại nói đến hôm nay, mình vì bị Tiểu Cẩu lôi kéo mà trượt chân ngã xuống bậc thang, vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý té thật đau, thế nhưng đến khi rơi xuống lại chạm phải một người, ngay sau đó bản thân liền nghe vang lên một tiếng trật xương rất nhỏ, tiếp theo là tiếng Lâm đại ca thống khổ rên rỉ…

Tiểu Đường chỉ biết đắm mình trong tâm tưởng tự trách mà không hề ngẫm nghĩ, vì cái gì người mình liên lụy không phải Trương Tam, Lý Tứ hay Vương Nhị mặt rỗ mà luôn là ân nhân Lâm đại ca?

Về sau, Tiểu Đường có một lần chợt nảy ra ý nghĩ đi xem số mệnh, thầy tướng số nói với cậu cậu ngũ hành thuộc hỏa, hỏa khắc kim. Sau khi trở về, Tiểu Đường quanh co lòng vòng hỏi Lâm Tẩm ngũ hành của hắn thuộc cái gì, Lâm Tẩm luôn tin vào Khổng Tử (2), bất ngữ quái lực loạn thần*, cho nên đối với vấn đề này không biết gì cả. Lại hỏi Tiểu Đường hỏi chuyện này làm gì. Tiểu Đường xấu hổ một chút mới nói ra nguyên do. Gian thương trầm ngâm, một bên hiểu chuyện hỏi tiếp, Tiểu Đường cậu thuộc mạng nào a? Tiểu Đường trả lời thuộc hỏa a. Nạp Kì tiếp lời nói, nga, Lâm gian thương kia hẳn là thuộc mạng thiêu thân đi.

*Bất ngữ quái lực loạn thần: xuất phát từ Luận ngữ, nêu ra 4 điều Khổng Tử không nói đến: ma quái, bạo lực, phản loạn, thần thánh.

Sự việc kế tiếp, Tiểu Đường mù mắt không phát hiện, bất quá dường như có người nào đó đã bị đánh.

Về sau, Tiểu Đường cũng hiểu được. Có một số việc thật sự không thể trách cậu, không thể trách cậu được a

“Người nhà của Lâm Tẩm là vị nào?” Có y tá bước ra hỏi.

“Là tôi, là tôi!” Tiểu Đường vội vàng đứng lên, “Anh trai tôi sao rồi?.” Hành lang bệnh viện người đến kẻ đi, Tiểu Đường không dám lộn xộn, chỉ có thể đứng tại chỗ hỏi han.

“Ngã trúng xương cụt, có điểm nghiêm trọng, bất quá đầu khớp xương muốn biết có bị vỡ hay không phải đợi đến ngày mai xem phim chụp mới biết được, nếu vỡ tốt nhất là tiến hành một cuộc giải phẫu đem đầu khớp xương bị vỡ sắp xếp một chút, nếu không vỡ chỉ cần nghỉ ngơi một tháng sẽ không sao, bất quá sắp tới cử động sẽ không thuận tiện, trong nhà cậu còn ai khác có thể chăm sóc anh ta không?” Bác sĩ nhìn thấy trước mắt một thanh niên dong dỏng thanh tú, đáng tiếc thân mang tàn tật, bỗng nhiên trong lòng dậy lên một trận thương xót, chủ động bước đến dắt Tiểu Đường đi vào bên trong phòng bệnh, vẻ mặt trở nên ôn hòa mà giảng giải một phen.

Vừa nghe cần có người chiếu cố, Tiểu Đường khó xử nhíu mày. Gia đình Lâm Tẩm xem như đã di dân hết, người trong nhà ngoại trừ hắn ra, đại đa số đều ở nước ngoài, mặc dù thường có dăm ba lần trở về, nhưng chính là Lâm lão tiên sinh cùng phu nhân tháng trước vừa rời đi, trong thời gian ngắn chỉ e không thể về nước, mà bạn bè chốn ăn chơi bề ngoài nhìn nhàn hạ kì thực đều rất bận rộn, bản thân cậu thật ra cũng có thời gian rảnh, chỉ tiếc là kẻ mù lòa.

“Trong nhà không có ai cũng không sao, có thể ở lại bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp giường bệnh cho hai người thỏa đáng.” Nữ y tá lớn tuổi nhìn thấy thanh niên bộ dáng khó xử, tình mẫu tử trong nháy mắt dâng trào. Hiện tại bệnh viện thật sự đang thiếu giường, bất quá nếu là nội bộ nhân viên vẫn có biện pháp chuẩn bị một chỗ, đương nhiên “cửa sau” này thông thường là cấp cho bạn bè cùng thân thích.

Tiểu Đường vội vàng nói tạ ơn.

“Lâm đại ca, anh thế nào rồi a?” Đi vào phòng bệnh, Tiểu Đường liền sờ soạng tiến đến bên giường, Tiểu Cẩu gục đầu mang theo cái đuôi đi sát phía sau.

“Không đến nỗi nào.” Lâm Tẩm trả lời có chút suy yếu, dù sao cú ngã này cũng không nhẹ, bởi vì tiếp được Tiểu Đường chẳng khác nào sức mạnh của hai người cùng lúc đè ép xuống, cho dù là kẻ sĩ diện như hắn, cũng không thể không nằm trên đất chờ xe cứu thương tới, chỉ là lúc ấy đám người hiếu kì vây lại xem làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn, hắn chỉ có thể giống như đà điểu(3) mà đem đầu giấu ở trong lòng Tiểu Đường.

“Thực xin lỗi, Lâm đại ca.” Tiểu Đường vô cùng ray rứt.

“Nếu thật muốn báo đáp tôi thì nhân tiện hầm một nồi Hoa Giang cẩu nhục* đi, dù sao nguyên liệu cũng là có sẵn.” Lâm Tẩm dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn con chó gây chuyện.

*Hoa Giang cẩu nhục: có một loại chó tên là Hoa Giang, thịt ngon nổi tiếng số một.

“Lâm đại ca, Tiểu Cẩu cũng không phải cố ý.” Tuy biết rằng Lâm Tẩm sẽ không thật sự đem Tiểu Cẩu làm vậy, nhưng mà Tiểu Đường vẫn căn cứ vào nghĩa vụ của một người chủ mà giúp nó biện giải một câu.

Tiểu Cẩu ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập cảm kích nhìn cậu chủ của nó. Nó có một giấc mộng, chờ cậu chủ hồi phục thị giác quay trở lại làm cảnh sát, nó nhất định phải làm cảnh khuyển!

“Đúng rồi bác sĩ, vết thương ở mông của anh tôi không có vấn đề gì chứ?” Tiểu Đường đột nhiên hỏi. Cậu còn nhớ rõ Lâm đại ca vì cứu cậu mà bị tên côn đồ đâm một nhát, tính toán thời gian miệng vết thương hẳn là chưa liền lại, ngày hôm nay ngã xuống ngàn vạn lần xin đừng khiến nó bị hở ra a!

“Miệng vết thương?” Trong lúc bác sĩ một mảnh mờ mịt, Lâm Tẩm một đầu toát mồ hôi lạnh.

“Bác sĩ, ông hiểu mà.” Lâm gian thương cái khó ló cái khôn nhẹ nhàng kéo kéo tay áo blouse trắng của bác sĩ, thần sắc ái muội, lời nói mập mờ, để giấu giếm chuyện lừa người lần trước, hắn sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào.

Vị bác sĩ già tuổi quá ngũ tuần ban đầu là toàn thân chấn động, rồi sau đó hiểu rõ, quay đầu đối với Lâm gian thương hòa ái mà ý vị thâm trường gật đầu mỉm cười một chút.

“A, không có việc gì, không có việc gì, tôi biết các cậu trẻ tuổi cao hứng sẽ không quan tâm chú ý, bất quá sắp tới nên để anh ta nghỉ ngơi nhiều, anh ta dù sao cũng bị thương ở thắt lưng rồi.” Vị bác sĩ già sang sảng giảng giải, ngôn từ bên trong dốc sức thể hiện ông không phải kẻ tư tưởng cổ hủ cực đoan, lại càng là vị bác sĩ khoan hậu nhân ái.

“Chàng trai, rất có tiền đồ!” Vị bác sĩ tiến lên hai bước vỗ vỗ vai của Tiểu Đường, dùng loại ánh mắt khi nhìn trụ cột quốc gia mà nhìn chàng thanh niên. Ông hành y 30 năm, gặp qua vô số người, sớm đã nhìn ra người nằm trên giường kia không phải đèn cạn dầu, thế nhưng thanh niên tàn tật ôn nhu thanh tú trước mắt lại có thể đem người tinh lực như vậy đặt phía dưới, thật sự có thể thấy được Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới đánh bại thế hệ cũ a!

Lâm Tẩm đem hết thảy thu vào tầm mắt, cơn tức lần này thật không phải ngày một ngày hai là tiêu được, vậy mà vẫn phải giả điếc ngậm hoàng liên*, trong lòng ngấm ngầm phát thệ, đời này không bao giờ… đến bệnh viện này nữa!

*hoàng liên: 1 vị thuốc đông y có vị đắng

Tiểu Đường dưới sự trợ giúp của cô y tá đã làm xong thủ tục nhập viện cho Lâm Tẩm, lúc này đám người Đồng Diêu mới khoan thai mà đến.

“Ngã chạm đến xương cụt rồi hả, hai ngày này đại tiện sẽ rất thống khổ a, có cần tôi giúp anh chuẩn bị ống thông tắc* hay không? Tôi rất chuyên nghiệp a” Nạp Kì lấy miệng lưỡi của người chuyên nghiệp nói, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.

*ống thông tắc: là cái ống mà mấy người bị bệnh không di chuyển được hay luồn vào hậu môn hay đại loại thế để tiện cho việc bài tiết

“Nếu cần tôi sẽ nhờ Tiểu Đường giúp.” Lâm Tẩm cắn răng mỉm cười, nghĩ muốn nhân cơ hội S*M lão tử, không có cửa đâu!

“Lâm đại ca, nếu cần cứ nói với tôi.” Tiểu Đường một bộ dáng nghĩa bất dung từ*, tuy rằng mắt của cậu thật bất tiện, nhưng Lâm đại ca là vì cậu mới bị thương, nếu Lâm đại ca đã mở miệng, cậu nhất định làm được.

*nghĩa bất dung từ: tuyệt đối không từ chối

“Tiểu Đường, tên gian thương ở phương diện kia nhu cầu rất cao …” Đồng Diêu còn chưa kịp nói xong đã bị một cái gối bay đến cắt ngang, bất quá Tiểu Đường nghe rất rõ, hơn nữa còn lĩnh ngộ được.

“Lâm đại ca, nếu ở phương diện kia….” Tiểu Đường đến cổ cũng đều đỏ cả lên.

“Hắn đùa giỡn cậu đó, đồ ngốc.” Lâm Tẩm thay Tiểu Đường giải vây.

Phản ứng của Tiểu Đường làm cho hắn có điểm phiền muộn, kia rõ ràng là có ý bài xích a! Nếu Tiểu Đường vì vấn đề sinh lý mà bài xích hắn, vậy tâm lý tiếp nhận hắn còn có ý nghĩa gì nữa? Hắn cũng không phải là người tôn thờ Plato (4) a! Nhưng sự thật là, nếu Lâm Tẩm biết Tiểu Đường ở một khắc kia đã lo lắng chính mình có thể hay không lấy tay giúp hắn giải quyết, hơn nữa căn bản không hề nghĩ đến việc tìm người khác giúp hoặc để cho hắn tay làm hàm nhai, hắn nhất định sẽ vô cùng hưng phấn đến bay ra khỏi giường bệnh, khiến cho xương cụt của hắn vỡ thêm lần nữa….

Mà Đồng Diêu lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Đường, đối với Lâm Tẩm thật không thể che giấu nổi cơn ghen tị! Không ai nghĩ đến Tiểu Đường lại thẹn thùng như vậy, nói thế nào cũng đã là thanh niên hai mươi mấy tuổi, còn có thể vì chuyện đó mà đỏ mặt? Đồng Diêu không khỏi nhớ đến cuộc diễm ngộ hai ngày trước, vốn tưởng là người ngây thơ, nhưng vừa vào phòng mới phát hiện nguyên lai là sư tổ Carmen(5), ước mơ cùng chờ mong trong nháy mắt tan thành mây khói, làm cho Đồng đại soái ca xụi lơ tại chỗ, cuối cùng bị người ta đuổi ra khỏi nhà…

Đồng Diêu chưa từng trải qua chuyện như thế, hắn chính là thích người đơn thuần hay thẹn thùng, cho dù là giả vờ, cũng tốt hơn cái loại phóng đãng đến mức trơ trẽn thế này.

Tiểu Miêu cùng Đào Ưng không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hai người đang cầm phần cơm dinh dưỡng bệnh viện cấp cho Lâm Tẩm mà ăn ngốn ăn nghiến, bọn họ cũng không cần trưng cầu sự đồng ý của đương sự, bởi vì Lâm đại gian thương sẽ không ăn thức ăn của bệnh viện.

Lâm Tẩm nằm viện, nhưng hắn không chịu ăn cơm bệnh viện, cho nên ba bữa đều do Nạp Kiệt chuẩn bị, sau đó Tiểu Đường sẽ đưa đi, Lâm Tẩm cũng không phải thật sự muốn Tiểu Đường chịu trách nhiệm gì, mà là vì chuyện này không có gì khó khăn. Chuẩn bị xong hộp cơm, Nạp Kiệt giúp Tiểu Đường kêu xe, sau đó gọi một cú điện thoại, vị y tá trưởng nhiệt tâm sẽ đứng ở cửa bệnh viện chờ Tiểu Đường, đợi sau khi Tiểu Đường bồi Lâm Tẩm cơm nước xong, tự nhiên sẽ có người nhiệt tâm dẫn Tiểu Đường đến cửa bệnh viện để đi xe trở về.

Hôm nay lúc Tiểu Đường đem cơm chiều đến bệnh viện thì thấy phòng bệnh Lâm Tẩm có người, mấy ngày nay nhân viên cấp dưới của Lâm Tẩm đến thăm bệnh không ít, Tiểu Đường cũng không có ý lảng tránh, cho nên hôm nay cậu vẫn như mọi khi trực tiếp đi vào.

“Lâm đại ca, cơm chiều.” Tiểu Đường vừa nói, vừa sờ soạng đến bên giường, đem hộp cơm giữ nhiệt đặt lên tủ đầu giường.

“Lại đây.” Lâm Tẩm kéo Tiểu Đường dẫn cậu ngồi lên giường. Diện tích phòng bệnh không lớn, bình thường nếu có người đến thăm bệnh Tiểu Đường đều an vị trên giường bệnh của Lâm Tẩm để có chỗ ra vào.

Tiểu Đường ngồi xuống cạnh Lâm Tẩm xong vẫn không có nói chuyện, thầm nghĩ không muốn cắt ngang cuộc đối thoại của hai người kia.

“Giám đốc Trịnh, không ngại tôi dùng cơm trước chứ?” Lâm Tẩm nói.

“Giám đốc Lâm anh cứ ăn trước, ăn trước đi.” Thanh âm của kẻ đến thăm rõ ràng mang theo nịnh nọt.

Tiểu Đường nhíu mày, lại là tên họ Trịnh này, thật không ưa nổi! Bất quá trên mặt cậu vẫn một bộ dáng bình thản như trước.

Lâm Tẩm bắt đầu dùng cơm, giám đốc Trịnh cũng không có quấy rầy, mặc dù gã là khách hàng của Lâm Tẩm, nhưng bình thường người cần được giúp đỡ là gã, cho nên hiện tại vừa nghe nói Lâm Tẩm nhập viện, gã liền vội vội vàng vàng chạy đến thăm. Nhìn thấy thái độ thân mật của Lâm Tẩm đối với Tiểu Đường, tên giám đốc này nhịn không được bắt đầu lặng lẽ quan sát Tiểu Đường, lần trước ở phòng tắm hơi vội vã nhìn thoáng qua, gã cũng không nhớ kĩ Tiểu Đường.

“Tiểu Đường, hôm nay cậu về trước đi, tôi ngày mốt xuất viện, nói Đồng Diêu đến đón tôi.” Lâm Tẩm ăn vài ba miếng cho xong bữa liền nhân tiện đuổi Tiểu Đường về, bởi vì hơn mười mấy phút qua, hắn trong bụng đã thầm móc mắt tên giám đốc Trịnh này cho chó ăn hết mấy trăm lần.

Tiểu Đường nghe lời gật gật đầu. Bình thường sau khi đưa cơm Lâm Tẩm đều giữ cậu lại ngồi nói chuyện một lúc, hôm nay có lẽ có công sự cần nói, bất quá tên họ Trịnh kia không phải người tốt, lần sau phải nhắc nhở Lâm đại ca cẩn thận khi làm ăn với gã!

“Giám đốc Lâm diễm phúc không cạn a!” Đưa mắt nhìn Tiểu Đường rời đi, giám đốc Trịnh cảm thán nói.

Lâm Tẩm khó hiểu nhăn mi một chút.

“Hắc hắc, Thạch Lỗi vừa đi, anh liền có người mới. Nghe nói người nào mắt nhìn không được thì thân thể sẽ đặc biệt mẫn cảm, trên giường cũng đặc biệt phóng túng, giám đốc Lâm đây thật sự là biết hưởng thụ a!” tên giám đốc Trịnh khúc khích cười trộm một cách đáng khinh.

“Quá khen.” Lâm Tẩm cười cho có lệ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thạch Lỗi bây giờ quả thật đã gắn liền với tên của hắn, mà Tiểu Đường trong tương lai nhất định sẽ là người yêu của hắn, đối với loại người như tên giám đốc Trịnh này, ngay cả nói dối ứng phó hắn cũng lười nói, nhưng hắn thật sự rất mất hứng khi có người dùng ánh mắt dâm loạn cùng ý nghĩ xấu xa như vậy để quan sát Tiểu Đường. May mắn hắn đã bảo Tiểu Đường về trước, bằng không có trời mới biết tên họ Trịnh này từ trong miệng còn có thể phun ra thứ bẩn thỉu gì.

Tán dóc thêm đôi ba câu, Lâm Tẩm tìm lý do đuổi tên họ Trịnh đi.

Tên giám đốc Trịnh phía trước vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, Lâm Tẩm phía sau đã lập tức gọi điện thoại cho thư kí.

“Hợp đồng của Vạn Phát để cho Tiểu Lý làm đi.” Lâm Tẩm phân phó.

“Giám đốc, đó là người mới, chỉ vừa vào làm được một tuần, cô ấy biết gì mà làm a.” Thư kí hét ầm lên.

“Chúng ta cũng nên tạo thêm cơ hội cho người mới mà.” Lâm Tẩm chậm rãi nói.

“Được rồi.” Thư kí thỏa hiệp, dù sao công ty cũng là của giám đốc, người ta thích chơi đùa thế nào là tự do của người ta, chỉ tội cho vị khách hàng bị hắn đùa bỡn.

Tiểu Đường vừa đến cửa nhà, chợt nghe từ trong phòng mình truyền ra âm thanh kì quái, cậu dừng chân ngưng thần lắng nghe hết một hồi, xong liền không chút khách khí đạp cửa đi vào.

“Ai cho phép các cậu dùng máy của tôi xem phim đen hả!” Tiểu Đường hai tay chống nạnh ra chiều nghiêm trọng.

“Tiểu… Tiểu Đường, cậu tại sao lại về sớm như vậy?” Đồng Diêu, Tiểu Miêu cùng Đào Ưng ba người lộ vẻ tươi cười xấu hổ, bọn họ tin chắc Lâm Tẩm sẽ lưu Tiểu Đường lại tán gẫu, cho nên mới đến cửa hàng ở góc phố mua một cái đĩa, sau đó quay về mở coi giải sầu.

“Lâm đại ca có khách.” Tiểu Đường nói xong mò mò đến giường của mình, ngồi xuống.

Bọn Đồng Diêu ba người đối nhau liếc mắt một cái, tính toán đi tắt cái đĩa.

“Không sao, các cậu cứ xem tiếp đi.” Tiểu Đường nghe được động tĩnh, một bên từ tủ đầu giường lấy ra cái cửu liên hoàn chơi, một bên bảo Đồng Diêu đừng để ý.

Ba người bọn Đồng Diêu chính là đang xem đến đoạn đặc sắc, vừa nghe Tiểu Đường nói vậy liền quay về chỗ ngồi. Trong ti vi, hình ảnh nam nam làm tình diễn ra phi thường kịch liệt, mặc dù bọn Đồng Diêu đã để ý đem âm thanh vặn xuống rất nhỏ, nhưng âm thanh như có như không kia lại càng câu nhân hơn.

Đồng Diêu biết Tiểu Đường là người rất dễ thẹn thùng, liền nhịn không được ngó xem sắc mặt cậu, Tiểu Đường đang ngồi trên giường, sắc mặt vẫn bình thường, chuyên tâm chơi cái cửu liên hoàn của mình.

“Tiểu Đường, cậu sẽ không ngại chứ?” Rốt cục, Đồng Diêu cũng không thể áp chế lòng hiếu kì của mình.

“Có gì đâu!” Tiểu Đường vì khẩu khí kinh ngạc của hắn mà bật cười, “Cục cảnh sát nào lại không truy quét đồi trụy a, năm đó mấy thứ này kì thực có ai trong đội lại chưa từng thấy qua, mọi người xem xong, tinh phẩm sẽ giữ lại, mấy cái khác thì đem tiêu hủy, các cậu biết không, có lần chúng tôi còn tịch thu được cả một rương GV, nếu sớm biết sẽ gặp gỡ các cậu, tôi nhân tiện giúp các cậu giữ lại hai đĩa.”

Đồng Diêu nghe xong liền buồn bực, chẳng lẽ ngày đó Tiểu Đường thẹn thùng cùng xấu hổ đều là giả vờ? Không giống a! Đồng Diêu toản ngưu giác tiêm*, hắn phim cũng không xem, bắt đầu cân nhắc chuyện này, nghĩ nghĩ, rốt cục, hắn cũng sáng tỏ thông suốt!

*toản ngưu giác tiêm: xoáy vào chỗ có vấn đề, để tâm chuyện vụn vặt.

Gian thương đáng chết, tên đó quả thực có vận khí! Đồng Diêu bắt đầu mắng Lâm Tẩm, lại lần nữa không kiềm được cơn ghen tị

Tâm ý của Tiểu Đường a! Hừ, để xem nên dụ dỗ tên gian thương kia chi bao nhiêu đây? Đồng Diêu bắt đầu tính toán một bộ đồ leo núi giá bao nhiêu tiền.

Chú thích:

(1) Bát tự ngũ hành

Ngũ hành: Theo triết học cổ Trung Hoa, tất cả vạn vật đều phát sinh từ năm nguyên tố cơ bản và luôn luôn trải qua năm trạng thái được gọi là: Mộc, Hỏa, Thổ, Kim và Thủy (tiếng Trung: 木, 火, 土, 金, 水; bính âm: Mù, huǒ, tǔ, jīn, shuǐ). Năm trạng thái này, gọi là Ngũ hành (五行), không phải là vật chất như cách hiểu đơn giản theo nghĩa đen trong tên gọi của chúng mà đúng hơn là cách quy ước của người Trung Hoa cổ đại để xem xét mối tương tác và quan hệ của vạn vật.

Học thuyết Ngũ hành diễn giải sự sinh hoá của vạn vật qua hai nguyên lý cơ bản (生 – Sinh) còn gọi là Tương Sinh và (克 – Khắc) hay Tương Khắc trong mối tương tác và quan hệ của chúng.

• Trong mối quan hệ Sinh thì Mộc sinh Hỏa; Hỏa sinh Thổ; Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc.

• Trong mối quan hệ Khắc thì Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc.

Bát tự: “Bát tự” là “tám chữ”, đó là:

+ Can, chi của năm sinh

+ Can, chi của tháng sinh

+ Can, chi của ngày sinh

+ Can, chi của giờ sinh.

Bảng trị số của Can (10 thiên can phối hợp Lạc đồ)

Mậu : 1

Ất và Quý : 2

Canh : 3

Tân : 4

Số 5 đứng giữa không đi với Can nào.

Nhâm Giáp : 6

Đinh : 7

Bính : 8

Kỷ : 9

Bảng trị số của Chi (12 địa chi kết hợp Hà Đồ)

Hợi Tý là Thủy : Sinh ở số 1, thành ở số 6.

Tý Ngọ là Hỏa : Sinh ở số 2, thành ở số 7.

Dần Mão là Mộc : Sinh ở số 3, thành ở số 8.

Thân Dậu là Kim : Sinh ở số 4, thành ở số 9.

Thìn Tuất – Sửu Mùi là Thổ: Sinh ở số 5, thành ở số 10.

(2) Khổng Tử: Khổng Tử (chữ Hán: 孔子; còn gọi là Khổng Phu Tử 孔夫子;[1] 27 tháng 8 âm, 551 – 479 TCN)[2] là một nhà tư tưởng, nhà triết học xã hội nổi tiếng người Trung Hoa, các bài giảng và triết lý của ông có ảnh hưởng rộng lớn đối với đời sống và tư tưởng của các nền văn hóa Đông Á.

(3) “đà điểu trạng” là để chỉ tâm trạng đang xấu hổ hay sợ hãi mà vùi đầu xuống, tại vì đà điểu rất ngốc, khi nó sợ hãi thì luôn vùi đầu xuống cát, tưởng rằng như thế thì ko ai thấy được nó, sẽ không còn nguy hiểm nữa, nhưng kì thật cả thân người của nó vẫn còn trên mặt đất, chỉ có cái đầu là giấu đi. Vì thế nói đà điểu là nó hành động khi xấu hổ, cũng có thể dùng để chỉ một người ngốc

(4) Plato: Platon (tiếng Hy Lạp: Πλάτων, Platōn, “Vai Rộng”), khoảng 427-347 TCN, là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Socrates (Σωκράτης) là thầy ông.

Platon là nhà triết học duy tâm khách quan. Điểm nổi bật trong hệ thống triết học duy tâm của Platon là học thuyết về ý niệm. Trong học thuyết này ông đưa ra hai quan niệm về thế giới các sự vật cảm biết và thế giới các ý niệm. Trong đó thế giới các sự vật cảm biết là không chân thực, không đúng đắn vì các sự vật không ngừng sinh ra và mất đi, thay đổi và vận động, không ổn định, bền vững, hoàn thiện; còn thế giới ý niệm là thế giới phi cảm tính phi vật thể, là thế giới đúng đắn, chân thực, các sự vật cảm biết chỉ là cái bóng của ý niệm. Nhận thức của con người không phải là phản ánh các sự vật cảm biết của thế giới khách quan mà là nhận thức về ý niệm.

Quan niệm về tình yêu của Platon: là bỏ qua những ham muốn về thể xác và đi đến sự dung hợp giữa hai tâm hồn.

(5) Carmen: Carmen là một vở kịch opéra Pháp của Georges Bizet. Lời nhạc của Henri Meilhac và Ludovic Halévy, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Prosper Mérimée, lần đầu xuất bản năm 1845,[1] tiểu thuyết này lại bị ảnh hưởng từ bài thơ tường thuật The Gypsies (1824) của Alexander Pushkin.[2] Mérimée đã đọc bài thơ trong tiếng Nga năm 1840 và đã dịch nó sang tiếng Pháp năm 1852.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv