Nghe được âm thanh, Lam Mộc Vũ theo phản xạ quay đầu lại. Phù Dao lúc nào cũng xinh đẹp tinh xảo trong trí nhớ của cô, giờ đây trên mặt không có bất kỳ lớp trang điểm nào, sắc mặt nhợt nhạt, vành mắt thâm quầng, cô hơi cau mày, một Phù Dao như vậy làm cô cảm thấy xa lạ.
Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng Phù Dao liều mạng lao xe về phía Lê Nhược Nam, mọi tầm nhìn đều bị nhuộm đỏ, Lam Mộc Vũ cảnh giác bước lên phía trước một bước, chắn ở trước mặt Lê Nhược Nam, nói với Phù Dao: "Chỗ này là địa bàn của Tinh Diệu, chúng ta tìm nơi khác rồi nói chuyện."
Phù Dao tuy là tức giận nhưng cũng không đánh mất lý trí, Vân Thành bao gồm không ít cơ sở quay phim truyền hình, có địa vị hết sức quan trọng trong giới giải trí ở Hoa quốc. Mà Giải trí Thiên Hạo của Phù gia thành lập chưa bao lâu, nếu gây sự ở đây, các cô có thể sẽ lập tức lên hot search.
Tuy cô ta chỉ vừa vào nghề, nhưng gần đây có tham gia một chương trình tạp kỹ, tạo hình của cô ta rất được yêu thích, cũng thu hút được không ít fan.
Nếu bị ai đó chụp lại bộ dạng hiện tại của cô ta và đăng tải lên, e là trên mạng sẽ có những suy đoán tiêu cực, thế là cô ta đành thỏa hiệp mà quẹo vào quán cà phê có tính riêng tư cao ở bên cạnh.
Trong quán cà phê có khá nhiều người, ba người yêu cầu một phòng riêng. Phù Dao nhìn Lê Nhược Nam bị Lam Mộc Vũ ngăn ở đằng sau, tức giận hỏi: "Đây là ai?"
"Chị của em." Lam Mộc Vũ kéo ghế cho Lê Nhược Nam, cô quan sát vẻ mặt của Lê Nhược Nam rồi giải thích, "Ba mẹ em lo lắng cho em, nên bảo chị ấy đến đây chăm sóc em."
Phù Dao đánh giá một phen. Hôm nay Lê Nhược Nam không mặc âu phục, mà mặc một chiếc váy sáng màu giống với Lam Mộc Vũ, sự sắc bén trên người được ẩn đi không ít, cô ta cũng liền tin lời giải thích của Lam Mộc Vũ.
Phù Dao gật gật đầu, đưa mắt nhìn Lam Mộc Vũ, ý muốn gạt Lê Nhược Nam qua một bên. Nhưng Lam Mộc Vũ không hề bị lay động, còn nhẹ giọng chọn bữa sáng cho Lê Nhược Nam.
Tất cả những điều này làm Phù Dao hết sức chói mắt, phảng phất như cô ta mới chính là kẻ thứ ba.
Khi Lam Mộc Vũ gọi món xong, Phù Dao liền không chờ được nữa mà hỏi: "Hôm qua em không chào mà đi, coi như là vì đi đón chị của em cũng được. Nhưng tối qua em đăng Weibo là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Lam Mộc Vũ cắt bánh dứa ra và đặt cạnh đĩa bánh mì, sau đó lấy thêm sữa bò đưa cho Lê Nhược Nam, "Đừng suốt ngày uống cà phê."
Lê Nhược Nam gật gật đầu, nàng đảm nhiệm vai trò của một chị gái, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, cố hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
"Lam Mộc..."
Lam Mộc Vũ ngắt ngang lời Phù Dao: "Chị có mang theo hợp đồng không?"
"Không mang theo, nhưng ở công ty có, ăn xong rồi đi ký cũng được." Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, nếu Lam Mộc Vũ đã chủ động nói ra, vậy thì vẫn còn hi vọng nhỉ?
"Có bản điện tử không? Cho em xem trước một chút."
"Chẳng phải lúc trước em xem qua rồi nói không có vấn đề gì à, tôi sẽ không hại em, em còn không tin tưởng tôi sao?"
Phù Dao có hơi phiền lòng. Hợp đồng kia vốn là chia cho Lam Mộc Vũ 10% lợi nhuận, nhưng tối qua cô ta bị mất mặt nên thật sự rất tức giận, liền đổi lại thành 5%.
Lam Mộc Vũ cười khẽ một tiếng, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cô, như tô điểm cho dung mạo vốn tinh xảo lại càng thêm mỹ lệ: "Không mang theo hợp đồng thì đến tìm em làm gì? Nghe nói lúc trước Giải trí Tinh Diệu có cho người liên lạc với em, nhưng lại bị ai đó tự xưng là người đại diện của em từ chối rồi?"
Phù Dao né tránh ánh mắt của Lam Mộc Vũ: "Không, không phải tôi."
"Há, em cũng không nói là chị, chị không cần sốt ruột phủ nhận." Lam Mộc Vũ nhấp một ngụm sữa bò, "Chỉ là hơi tiếc vì đã lỡ mất hợp đồng của Tinh Diệu."
Tuy ngoài miệng nói vậy, trên mặt còn tràn ngập tiếc nuối, nhưng trong lòng lại hết sức vui sướng. Dù sao hiện giờ cô cũng là nghệ sĩ nắm giữ 50% lợi nhuận, công ty còn cung cấp tài nguyên miễn phí cho cô nữa.
"Tinh Diệu cho em cái gì, lẽ nào Thiên Hạo không cho được ư?" Kiên nhẫn của Phù Dao đã cạn kiệt, cô ta cao giọng nói, "Lam Mộc Vũ, rốt cuộc em đang cáu kỉnh cái gì vậy, coi như hôm qua gia đình tôi nói chuyện quá đáng đi, nhưng chẳng phải em nói em yêu tôi sao? Em vì tôi mà nhịn một chút không được à? Tại sao lại chơi tôi một vố như thế?"
A... Thứ Tinh Diệu có thể cho, đúng là Thiên Hạo không cho được. Bảo cô nhịn à, cô cũng không phải Ninja Rùa, tại sao phải nhịn?
Nhưng Phù Dao càng kích động, giọng điệu của Lam Mộc Vũ càng bình tĩnh: "Ừm, đương nhiên bọn họ không làm sai, họ sỉ nhục em trước mặt mọi người cũng bởi vì em không có gia thế, là do em không hiểu chuyện còn cố tình gây sự."
Phù Dao dĩ nhiên biết gia đình mình là loại người gì, gây khó dễ cho Lam Mộc Vũ ra sao cô ta cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng Lam Mộc Vũ nói chuyện quái gở như thế với cô ta, cũng khiến cô ta vô cùng bất mãn, thế là Phù Dao tự biết mình đuối lý nhưng vẫn phản bác: "Nhưng không phải em nói em yêu tôi, nguyện ý làm tất cả vì tôi sao? Chẳng phải tôi đã nói với em, chờ sau này tôi hoàn toàn tiếp nhận Thiên Hạo, liền không cần phải nhìn sắc mặt của bọn họ nữa? Chẳng phải em đã nói sẽ giúp tôi ư?"
Lê Nhược Nam ngồi bên cạnh nghe được những lời này, nàng ngạc nhiên nhướng mày nhìn Lam Mộc Vũ, khóe môi hơi cong lên.
Lam Mộc Vũ né tránh ánh mắt của Lê Nhược Nam, bởi trong ánh mắt ấy chứa đựng sự trêu chọc cùng chế giễu trần trụi.
Tự dưng cô đi theo Lê Nhược Nam để ăn chùa làm gì? Lần này Lê Nhược Nam đã biết được trước đây cô hèn cỡ nào trước mặt Phù Dao, chậc... Hình tượng hoàn hảo được duy trì từ khi sống lại đến giờ đã sụp đổ.
Đời trước sau khi Phù Dao nhận cúp ảnh hậu, có địa vị vững vàng trong giới giải trí, để tạo thêm vị thế cho mình, cân nhắc đến dư luận và sự phát triển lâu dài của công ty, Phù Dao đã triệt để tiếp nhận Giải trí Thiên Hạo. Mà khi đó Lam Mộc Vũ cô nhận được cái gì?
Đó là phát hiện Phù Dao và Khương Thiên Nhu ngoại tình, sau đó bị hạ thuốc rồi đưa tới căn phòng kia.
Thấy Lam Mộc Vũ hơi do dự, Phù Dao tự cho là đã bắt bí được cô, kế đó liền nắm chặt tay Lam Mộc Vũ: "Tiểu Vũ, em vẫn chưa hiểu lòng tôi ư? Nếu tôi đã đưa em về nhà rồi, cũng đồng nghĩa với việc coi em là đối tượng kết hôn, chúng ta đã nói sẽ mãi mãi bên nhau, em quên rồi sao?"
Đúng vậy, mãi mãi bên nhau, cuối cùng chỉ có một mình cô nhảy từ lầu 39 xuống, cô không may mắn bằng nữ chính trong phim Titanic, có người cùng khiêu vũ.
"Mãi mãi bên nhau?" Lam Mộc Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Đó là đương nhiên, chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em còn nghi ngờ tấm chân tình của tôi sao? Tôi chỉ yêu một mình em, trong lòng tôi chỉ có em mà thôi."
Lam Mộc Vũ nghe xong lời này, ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn: "Thật không?"
"Đồ ngốc, em còn nghi ngờ tôi cái gì chứ? Tôi có thể thề." Một tay khác của Phù Dao cũng nắm chặt lấy Lam Mộc Vũ, hứa hẹn, "Chỉ cần em đến Thiên Hạo, thì em chính là bà chủ, em vào mấy công ty giải trí khác có thể có loại đãi ngộ này sao?"
"Ừm, dĩ nhiên em không nghi ngờ chị." Lam Mộc Vũ cố kiềm chế để không rút tay ra, nhẹ nhàng chuyển chủ đề, "Vậy chị có thể cho em biết, em có những đãi ngộ nào không? Lần trước em chưa kịp xem văn kiện."
Ngồi bên cạnh, Lê Nhược Nam trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng nói: "Vừa nãy đi ngang qua Tinh Diệu, tổng giám nghệ sĩ của bọn họ nhận ra em, em không suy xét hợp tác một chút à?"
Lam Mộc Vũ gật gật đầu, lại có mấy phần do dự: "Nhưng mà..."
"Tiểu Vũ, em không thể đổi ý được." Phù Dao nắm tay Lam Mộc Vũ thật chặt, cắn răng nhắm hai mắt nói, "Tôi, tôi cho em 30% lợi nhuận, em ngoan ngoãn ký hợp đồng với tôi, sau đó xóa bài đăng trên Weibo rồi nói lời xin lỗi có được không?"
"Nhưng nếu làm thế, vậy chẳng khác nào là em lật lọng, cư dân mạng mắng mỏ em thì phải làm sao?"
"35%, tôi cho em 35% được không?"
"Không không không." Lam Mộc Vũ từ chối, "Cái này nhiều quá rồi, cho em thì chị còn lại được bao nhiêu?"
"Không nhiều không nhiều, em xứng đáng mà, coi như công ty chịu tổn thất một chút, cũng coi như là tôi bồi thường cho em, em hiểu tâm ý của tôi là tốt rồi. Nếu em cảm thấy nợ tôi cái gì, vậy thì dùng cả đời để trả, có được không?"
Lam Mộc Vũ ăn xong bữa sáng chỉ với một tay, cô cầm khăn giấy lau miệng, thấy Lê Nhược Nam bên cạnh cũng đã ăn xong, thế là cô đột nhiên mỉm cười và rút tay mình lại: "Nghe nói hôm qua Khương Thiên Nhu đã trở về rồi?"
Phù Dao vốn tưởng đã bàn bạc xong xuôi, không ngờ còn có vấn đề khác, con ngươi chợt co lại: "Làm sao em biết Khương Thiên Nhu đã về nước?"
"Ừm, điều này không quan trọng."
Phù Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là Lam Mộc Vũ chỉ biết cô ta có quan hệ tốt với Khương Thiên Nhu mà thôi, thật vất vả mới tóm được người này, không thể để vụt mất như vậy được.
Thế là cô ta giải thích: "Cô ấy là bạn học cao trung của tôi, lúc trước cũng có tới nhà tôi chơi mấy lần, khó khăn lắm mới về nước, tôi chỉ đơn giản là mời cô ấy đến tiệc mừng thọ của bà nội. Tôi yêu em như vậy, em phải tin tưởng tôi chứ."
"Ừm." Lam Mộc Vũ gật gật đầu, "Điều này không quan trọng."
"Vậy chúng ta đi ký hợp đồng nhé? Tối qua em đăng Weibo, bà nội tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh, lát nữa em theo tôi về nhà xin lỗi một tiếng, người nhà tôi nhất định sẽ bỏ qua cho em." Phù Dao định lần nữa nắm tay Lam Mộc Vũ, nhưng lại nắm vào khoảng không.
"Điều quan trọng là..." Phù Dao nhìn Lam Mộc Vũ ung dung thong thả rút khăn giấy, lau từng ngón tay vừa bị cô ta chạm vào, sau đó không chút lưu tình mà ném tờ giấy ấy vào thùng rác, "Weibo tối qua cô thấy là sự thật, tôi đã ký hợp đồng rồi."
"Đã ký hợp đồng là ý gì? Em đang đùa tôi à? Em không sợ tôi nổi giận mà chia tay với em sao?"
"Chia tay?" Lam Mộc Vũ đứng lên, "Xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa đã quên mất chuyện này. Chính thức thông báo với cô, Phù Dao, chúng ta chia tay đi."
"Chờ đã, có phải em để ý chuyện của Khương Thiên Nhu không? Tôi và cô ấy chỉ là bạn, tôi không đồng ý chia tay."
Phù Dao muốn nắm lấy Lam Mộc Vũ, nhưng đã bị Lê Nhược Nam ngăn lại.
"Lam Mộc Vũ, cô muốn chia tay với tôi có phải là vì cô ta không?" Phù Dao chỉ vào Lê Nhược Nam ở một bên, lớn tiếng chất vấn, "Đây vốn không phải chị của cô đúng không? Cô còn giả vờ cái gì? Cô ngoại tình rồi mà còn ra vẻ giả mù sa mưa cho ai xem?"
Lam Mộc Vũ quay đầu lại và thâm tình nhìn Lê Nhược Nam, trả lời Phù Dao: "Nhưng chị của tôi thật sự trông đẹp mắt hơn cô nhiều, còn không quản đường xa mà chạy tới thăm tôi, đối xử với tôi cũng rất dịu dàng và chu đáo."
Lê Nhược Nam cứng ngắc phối hợp: "Em cũng đẹp."
"Lam Mộc Vũ, hôm nay cô không nói rõ ràng thì đừng hòng rời đi." Hai người vừa ra khỏi phòng riêng, Phù Dao lại lần nữa vọt lên, cũng lại lần nữa bị Lê Nhược Nam nhanh nhẹn ngăn cản.
Từ nhỏ Lê Nhược Nam đã học một ít võ thuật, nên rất dễ dàng gạt Phù Dao qua một bên: "Đây là nơi công cộng, Phù tiểu thư có chắc là muốn gây sự không?"
Động tĩnh của ba người đã thu hút sự chú ý của những người khác, Lam Mộc Vũ đã đeo khẩu trang, nhưng Phù Dao đang lộ mặt, cô ta chỉ đành phải thấp giọng cảnh cáo: "Lam Mộc Vũ, cô giỏi lắm, cánh cứng cáp rồi à? Cô không sợ tôi trả thù cô sao?"
"Hoan nghênh bất cứ lúc nào."
Quần áo trên người Lam Mộc Vũ và Lê Nhược Nam là dành riêng cho Lê Nhược Nam, do nhà thiết kế chuyên môn đặc biệt làm ra, nên thoạt nhìn không có nhãn hiệu gì. Phù Dao uy hiếp nói: "Cô có thể trưởng thành hơn một chút hay không, cô ta như vậy thì có thể cho cô được cái gì? Tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận!"
Lam Mộc Vũ gật gật đầu, cô nghiêng đầu và mỉm cười nhìn Phù Dao, tay chỉ vào bàn ăn vừa nãy: "Tôi sẽ chờ, nhưng chúng tôi nghèo lắm, cho nên... Cô nhớ trả tiền nha."