Một tuần sau, vụ án cũng được ra tòa theo đúng dự định.
Trước cửa tòa từ sáng sớm đã bị rất nhiều người bao vây, trừ những nhà báo đến để săn tin đưa lên đầu tiên, thì đa số còn lại là những người bình thường để tranh vận may. Bất kể là fan của Lê Lạc hay là những người qua đường đến để hóng hớt, họ đều muốn tận mắt chứng kiến quá trình xử án của vụ án được người người quan tâm này. Nhưng mà vị trí ngồi nghe tòa chỉ có 20 chỗ, cho nên chỉ đành công khai rút thăm may mắn mà thôi.
Lúc xếp hàng nhận số, fan và người qua đường còn bàn luận về bài Weibo mà Lê Lạc đăng lên tuần trước:
"Mọi người nói xem, chữ 'người' trong bài đăng đó là chỉ ai nhỉ? Tô Chỉ? Đoạn Minh Dương? Hay là ai khác?"
"Tôi nghĩ chắc là Tô Chỉ, hôm đó hai người không phải là vừa bị tung hình ôm nhau lên sao? Như vậy là Lê Lạc đang âm thầm tuyên bố tình yêu đó."
"Không đâu, tuyên bố tình yêu mà còn điên cuồng hạ nhiệt của hot search? Sao tôi cứ cảm thấy là giống như sợ ai đó ghen nên mới hạ nhiệt, sau khi hạ xong thì lập tức thể hiện sự chung tình chứ."
"Phân tích của người chị em này cũng khá là có lý đó, trước kia anh Lạc cũng từng đăng một bài nói muốn gặp 'mặt trời', lần này lại là 'ánh mặt trời', tôi cảm thấy là đang âm thầm ám chỉ ông chủ lớn của anh ấy đó."
"Sao mọi người cứ muốn đẩy anh Lạc ra ngoài thế? Lỡ như anh Lạc chỉ là đang tỏ tình với fan thì sao?"
"Tôi cũng hy vọng mà, nhưng mà với tính cách không hề yên phận của anh Lạc, cậu cảm thấy chuyện này có đơn giản như vậy không chứ..."
...
Buổi chiều Lê Lạc đến tòa án, dưới sự mở đường của bảo vệ mà tiến thẳng vào trong, ngồi xuống ghế, không hề nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao ở bên ngoài kia.
Đoạn Minh Dương không ngồi chung với anh, hắn đến trước anh, ngồi ở vị trí nghe tòa phía đối diện.
Advertisement
Những quần chúng may mắn bốc trúng số vừa bước vào liền nhìn thấy hai người, một người im lặng lạnh lùng, một người thì ánh mắt sắc bén, dáng vẻ chia ra làm hai khí thế bừng bừng này, đừng nói là ghép CP, chỉ sợ hai người họ một hồi không vừa ý thôi là hẹn để choảng nhau luôn ấy chứ.
Lê Lạc bắn tia điện đến mức mắt muốn tê rần, nhưng mà người đối diện vẫn không chút phản ứng gì, tựa như là một pho tượng điêu khắc vậy, nên anh cũng chẳng thèm tốn thêm chút sức lực nào nữa, chớp chớp mắt, yên lặng ngồi chờ tòa án bắt đầu.
Lo lắng thì vẫn lo, nhưng mà cũng không đến nỗi quá lo. Huống hồ gì, nếu như đến cả ba anh và đội luật sư giỏi nhất cũng không giải quyết được, vậy thì anh cũng hết cách.
Trên tòa phải giữ sự im lặng tuyệt đối, lúc ba anh và hai cha con nhà họ Đoạn xuất hiện, những người ở phía dưới đều khá là tự giác mà im lặng không nói năng gì, tuân thủ quy tắc.
Tiếp đó, liền bắt đầu thẩm vấn.
Dưới bầu không khí vắng lặng áp bức, chính là những tâm tư đang sùng sục dâng trào.
Giọng nói vang lên từ chỗ nguyên cáo, bị cáo và phía tòa án lần lượt truyền vào tai Lê Lạc, có của luật sư, của tòa án, của Đoạn Thiên Hựu, của ba anh... Từng chứng cứ và từng câu chữ phản bác đan lấy nhau thành hai tấm lưới, lúc to lúc nhỏ, lúc chặt lúc thưa.
Nhưng mà cùng với dòng chảy của thời gian, tấm lưới bên phía bị cáo dần dần bị thu nhỏ lại, tấm lưới bên phía nguyên cáo càng ngày càng to, càng ngày càng chặt chẽ, dần dần bao trùm lấy cả bầu trời bên phía bị cáo, chầm chậm ép xuống, trùm lấy và nuốt chửng Đoạn Thiên Hựu với vẻ mặt càng ngày càng khó coi và những người xung quanh.
Những người ủng hộ ở phía dưới cũng dần dần bắt đầu kích động, nhưng Lê Lạc cũng không phấn khích như trong tưởng tượng của mình lắ.
Có lẽ là anh cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay, cũng có lẽ là giống như chiều hướng phát triển của một bộ phim điện ảnh vậy, những chi tiết kịch tích nhất, nguy hiểm nhất đều đã trôi qua, bây giờ chỉ còn lại sự khép màn chắc nịch sau những gì ồn ào mà thôi.
Anh nhìn hết một lượt xung quanh, ba của anh vẫn đang cố gắng hết mình để rửa sạch nỗi oan cho mình, thắng lợi gần ngay trước mắt. Còn người yêu của anh tuy là thân ngồi ở phía bị cáo, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về đây từ nơi xa xôi ấy, mang đến cho anh lòng tin và sức mạnh.
Cộng thêm những người ủng hộ anh ở xung quanh, anh được biết bao nhiêu người yêu thương vây quanh, lòng anh chỉ cảm thấy yên bình và nhẹ nhõm.
Những thứ mà thời trẻ tưởng chừng như đã mất đi, thì lại quay trở về bên anh gấp trăm lần, ngàn lần, nhiều đến mức khiến cho anh gần như là không nhận lấy nổi.
Anh chưa bao giờ có thể nhận thức được một cách rõ ràng và sâu sắc rằng thực ra bản thân anh đã chẳng còn gì sợ hãi đối với kết quả ngày hôm nay nữa rồi.
Ba tiếng đồng hồ sau, tòa cuối cùng cũng tuyên án.
Đoạn Thiên Hựu bởi vì tham gia vào giao dịch tình dục trái với pháp luật, sử dụng nguồn tiền công, vu oan hãm hại, hơn nữa tính chất vụ án khá là xấu xa, tình tiết nghiêm trọng, nên bị xử án tù hai mươi năm. Còn Đoạn Hưng Diệp bởi vì tổ chức và tham gia vào giao dịch tình dục, gián tiếp tham gia vào việc sử dụng nguồn tiền công nên bị xử án tù bảy năm.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, nhưng lại khiến cho tất cả những người ủng hộ anh có mặt tại hiện trường hoan hô.
Quan tòa vừa rời ghế, thì fan ngồi ngay bên cạnh Lê Lạc lập tức nhịn không được sự hưng phấn mà nói: "Anh Lạc! Chúc mừng anh!"
Lê Lạc cười cười: "Cám ơn sự ủng hộ và tin tưởng của mọi người."
Tiếp đó anh ôm lấy bạn fan này, rồi ôm lấy từng người đến để chúc mừng anh.
Cuối cùng anh ôm lấy người cha chiến thắng vẻ vang của mình.
Advertisement
"Ba đã nói là ba có thể làm được rồi mà." Lê Chính Hoành vui vẻ nói.
"Ừm, ba, ba thật là giỏi."
Cằm của Lê Lạc gác lên vai ba anh, ngẩng đầu lên liền có thể thấy được Đoạn Minh Dương ở phía đối diện.
So với khung cảnh được cả fan lẫn người nhà vây quanh náo nhiệt ở bên này, những vị trí ngồi nghe bên cạnh Đoạn Minh Dương trống trơn không một bóng người, hắn lẻ loi đứng ở chỗ đó, nhìn cha và anh trai của mình bị áp giải đi trước mặt, đến cả một ánh mắt khinh thường mà hai kẻ đó cũng chẳng thèm dành cho hắn.
Hắn cúi mặt xuống, lặng im đứng tại chỗ, tựa như một kẻ cô đơn bị bỏ rơi, nhưng lại kiêu ngạo không muốn về nhà, sự vui vẻ buồn đau xung quanh cũng không hề liên quan gì đến hắn.
Lê Lạc rất muốn đi qua đó ôm lấy hắn trong giây phút này.
Đoạn Minh Dương hận cha và anh hắn đến mức nào, cũng có nghĩa là hắn đã từng khát vọng có được sự quan tâm và yêu thương của hai kẻ đó đến mức ấy. Nhưng Đoạn Thiên Hựu và Đoạn Hưng Diệp lại phá hủy đi sự khát vọng đó của hắn.
Bây giờ, tuy là đã báo được thù, nhưng mà trong lòng trống trải cô đơn, có lẽ là hắn vẫn sự yêu thương của gia đình để bù đắp.
"Lát nữa đi ăn tiệc chúc mừng đi." Fan và người qua đường ở xung quanh đều đã đi hết, Lê Chính Hoành cười nói, "Dắt theo cả Tiểu Đoạn nữa, chúng ta cùng nhau nhậu thật vui vẻ."
Lê Lạc ngẫm nghĩ một lát: "Ba, ba và chú Phùng đi đi, con còn có việc, phải ra ngoại ô cùng với Đoạn Minh Dương một chuyến, hôm khác nhậu cùng ba sau nha."
"Hả? Hai đứa đi đâu?"
"Bí mật."
Lê Lạc cười thật gian xảo, sau đó anh đi về phía dãy ngồi đối diện.
Lê Chính Hoành thở dài: "Hầy, con trai lớn rồi thì không giữ được nữa mà."
Phùng Chí An an ủi: "Không sao, em đi với anh, mấy đứa nhỏ thì để cho tụi nó tự do đi."
"Cũng được, đỡ mất công uống được một nữa thì nó lại khuyên anh ngừng, đi thôi, Chí An, uống với anh cho thật đã nào."
Lê Lạc đi đến trước mặt Đoạn Minh Dương, hắn vẫn còn đang ngây người ra, nên anh chỉ đành mở miệng hỏi trước: "Nè, tối nay có rảnh không?"
Đoạn Minh Dương hoàn hồn, nhìn về phía anh: "Có, sao vậy?"
"Cùng nhau đi thăm mẹ cậu đi."
"Hôm nay sao?" Đoạn Minh Dương có vẻ khá là bất ngờ.
"Ừm, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay đi. Không được sao?"
"Được thì được..."
"Vậy thì đi thôi." Lê Lạc xem như hắn đã đồng ý, xoay người lại sải bước về phía cửa, quay đầu lại nhắc nhở: "Tôi ra ngoài dẫn các phóng viên đi trước, lát nữa cậu ra sau, gặp nhau ở bãi đỗ xe nha."
"... Ừm."
Đối phó với những phóng viên quyết truy vấn đến cùng kia còn khó hơn anh tưởng tượng, phải mất nhiều thời gian hơn, lúc Lê Lạc đến bãi đỗ xe, Đoạn Minh Dương đã khởi động động cơ xe, đậu trước bãi đỗ xe chờ anh."
Sau khi anh vừa lên xe, liền đạp chân ga lái ra ngoài, rời khỏi tòa án trước kia phóng viên phát hiện ra, chạy thẳng ra phía ngoại ô.
"Một lát nữa đến, tôi phải đi chỉnh lại tóc tai, rồi mua một bộ đồ vừa người." Lê Lạc soi chiếc gương ở phía ghế phụ lái, vuốt vuốt tóc của mình, "Tuy là không phải lần đầu tiên gặp mẹ cậu, nhưng mà vẫn phải nghiêm túc chút."
Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Không cần thiết, đã đẹp lắm rồi."
"Thật sao? Cậu có chắc là mẹ cậu thích tôi không?"
"Không ai không thích anh."
Lê Lạc cố ý làm khó: "Ai bảo, anh cậu có thích tôi đâu."
"Hắn ta không phải là người." Đoạn Minh Dương không hề do dự mà nói.
Lê Lạc rất là vui vẻ, nếu như không phải Đoạn Minh Dương đang lái xe, thì anh thật sự muốn nhảy bổ lên người hắn hôn một cái thật mạnh.
Người đàn ông này, thật sự là một kho báu đào không bao giờ hết.
Lái xe dọc theo đường cao tốc gần một tiếng đồng hồ, xe của hai người mới lái vào thành phố bên cạnh, rồi lại dọc theo những con đường lớn nhỏ gần nửa tiếng đồng hồ, giữa đường còn đi mua một chút quà, cuối cùng mới tới được nhà của Lâm Trừng.
Lê Lạc nhìn tòa nhà cư dân bình thường trước mặt, hỏi: "Mẹ cậu ở đây sao?"
Đoạn Minh Dương đóng cốp sau xe lại, khóa xe, xách giỏ quà bước đến: "Ừm, trước kia mua một căn biệt thự ở gần ngoại ô thành phố, muốn để cả nhà chuyển qua đó, nhưng mà họ đều không muốn chuyển đi, nói là quen thân với hàng xóm quanh đây hơn, cũng gần bệnh viện, lỡ như sau khi phẫu thuật mẹ tôi có gì không thoải mái thì cũng tiện cho đi khám, cho nên cũng thôi."
"Vậy thì cũng đúng." Lê Lạc giành lấy giỏ quà từ trong tay hắn, "Sao cậu lại cầm, lỡ như bị mẹ cậu nhìn thấy còn tưởng là tôi được cưng chiều đến thế nào, là tôi sang để gặp phụ huynh nhà cậu, chứ không phải là cậu."
Đoạn Minh Dương bất lực, chỉ đành mở cửa thang máy cho anh, sau khi lên lầu, lại giúp anh bấm chuông cửa.
Người ra cửa vừa khéo lại là mẹ Đoạn, vừa gặp anh, liền ngây ra một hồi rồi đột nhiên vỗ mạnh vào đùi: "Là con! Lê... Lê Lạc? Con là bạn học của Minh Dương đúng không? Sau này con làm minh tinh, cô vẫn luôn thấy con ở trong TV!"
"Dạ đúng ạ, cám ơn cô vì đã nhớ tới con." Lê Lạc vừa định mở miệng gọi mẹ, thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao mẹ Đoạn lại gọi anh là 'bạn học'? Lẽ nào Đoạn Minh Dương chưa từng nói gì về mối quan hệ của hai người sao?
Anh lập tức trừng mắt với Đoạn Minh Dương.
"... Mẹ, anh ấy không chỉ là bạn học của con." Dưới sự áp bức bằng ánh mắt của anh, Đoạn Minh Dương sửa lại, "Trước kia con từng nói với mẹ rồi, con và anh ấy đang yêu nhau."
Mẹ Đoạn lại lặng lẽ nhận ra một chút gì đó sau sự bất ngờ: "Mẹ biết, nhưng mà sau này không phải hai đứa chia tay rồi sao? Đã mấy năm rồi, người ta cũng là ngôi sao lớn rồi, mẹ tưởng con chẳng còn hy vọng gì nữa rồi. Cho nên, hôm nay là...?"
Lê Lạc cười tủm tỉm dâng quà lên, cuối cùng cũng yên tâm mà gọi rồi: "Đến thăm mẹ mà, mẹ, đây là chút tấm lòng con tặng mẹ."
Mẹ Đoạn cũng thở hắt ra một hơi: "Khi nãy mẹ cũng sợ mình đoán sai rồi ấy chứ, không dám nhận. Đừng khách sáo, sau này đến không cần phải mang quà cáp gì đâu, cứ coi như nhà của mình đi."
Đoạn Minh Dương: "Mẹ, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?"
"Ừ ha, mẹ phấn khích quá, nào, nhanh vào đi, vừa khéo dì và chú của con cũng đang ở nhà."
Mẹ Đoạn nhường đường ra, Lê Lạc liền bước vào trong không hề khách sáo.
Thay dép lê ra, mẹ Đoạn dắt hai người họ đi vào trong. Căn nhà nhìn từ bên ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng bên trong thoáng mát sạch sẽ, nho nhã thoải mái, nhìn có vẻ là mấy năm gần đây mới tu sửa lại. Hơn nữa là hai căn chung cư sát nhau gộp lại, có lẽ khoảng chừng hai trăm mét vuông, mỗi nhà ở một bên, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc nhau, không có chuyện gì thì không làm phiền lẫn nhau, cũng thua biệt thự chút nào.
Ba mẹ Lâm Trừng đang nấu cơm ở trong bếp, nghe thấy tiếng mẹ Đoạn gọi thì vội chạy ra, đến cả tạp dề cũng chưa kịp thay, sau khi nhận ra Lê Lạc thì hai mắt sáng lên:
"Trừng Trừng nhà dì thích con dữ lắm! Mẹ Lâm vui vẻ nói, "Trong phòng nó dán nhiều poster hình con lắm, để dì dẫn con đi xem!"
Lê Lạc vừa nói dạ được, Đoạn Minh Dương đột nhiên họ nhẹ a\vài tiếng.
Anh lập tức hiểu ra: "Không cần đâu dì, bây giờ Lâm Trừng chung một công ty với con, vẫn thường có thể gặp mặt được nhau, cậu ấy cũng đã từng nói con là thần tượng của cậu ấy rồi, thực ra con cũng ngại lắm."
Mẹ Lâm cười cười: "Đứa bé này, không giấu được chuyện gì trong lòng cả. Mấy ngày trước gọi điện thoại về còn nhắc đến con nữa, nói là lâu lắm rồi không thấy con, không nghĩ là bọn dì cũng lâu lắm rồi chưa được gặp nó nữa."
Đoạn Minh Dương chuyển chủ đề đúng lúc: "Mấy ngày gần đây nó đang chuẩn bị cho bài hát mới, sau đó con sẽ sắp xếp cho nó một khoảng thời gian nghỉ phép, để nó về thăm mọi người lâu chút."
Mẹ Lâm: "Cám ơn con đã chăm sóc nó hết lòng như vậy, Minh Dương, nếu như không phải có con lo cho nó, dì và chú cũng thật sự không yên tâm để nó ra ngoài xông pha đâu."
Đoạn Minh Dương gật đầu: "Chuyện con nên làm mà."
Ngồi hàn huyên một hồi lâu, mẹ Đoạn đã mang hết những món ăn nấu xong dọn ra bàn, dưới sự mời gọi tận tình của gia đình, Lê Lạc cũng ngồi xuống bàn ăn với họ, vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau khi cảm giác phấn khích trôi qua, ba mẹ Lâm Trừng cũng có chút thắc mắc là tại sao Đoạn Minh Dương lại dẫn anh về nhà, nhưng quan sát thái độ của mẹ Đoạn với Lê Lạc một hồi, trong lòng cũng coi như hiểu rõ một ít, rất ăn ý nhau mà không nhắc đến chuyện này nữa, giống như những phụ huynh của gia đình bình thường nói đến chuyện lặt vặt, đương nhiên là phần nhiều là muốn nghe ngóng những câu chuyện đằng sau sân khấu của giới giải trí rồi.
Bàn ăn nghiễm nhiên trở thành sân khấu của Lê Lạc, mối quan hệ của anh trong giới giải trí rất rộng rãi, lại khéo ăn nói, một lát thì nói về ngôi sao nữ này và ngôi sao nam kia có phải là một đôi hay không, một lát thì bàn về việc một ngôi sao nào đó bên ngoài sáng bóng đẹp đẽ, nhưng thực ra lại vô cùng keo kiệt, khiến cho mẹ Đoạn và ba mẹ Lâm Trừng đều tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.
Đoạn Minh Dương thấy anh nói chuyện vui vẻ, đến cơm cũng không kịp ăn, bất lực thở dài một hơi, lặng lẽ gắp thức ăn vào trong chén cho anh, thỉnh thoảng còn gõ gõ chén, nhắc anh tranh thủ ăn lúc còn nóng.
Một bữa cơm gia đình bình thường, lại có cảm giác náo nhiệt như đang ăn cơm tất niên, trong nhà ăn thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, ánh đèn sáng rực chiếu sáng sự yên bình và cảm giác mĩ mãn trong ánh mắt của mỗi người.
Sau bữa cơm tối, bầu trời cũng đã đen lại, những người nói chuẩn bị dọn dẹp một căn phòng khách để hai người họ ở. Nhưng mà Đoạn Minh Dương lấy lý do là không muốn làm phiền họ nên đã đặt phòng ở khách sạn gần đây rồi, hắn dẫn Lê Lạc chào tạm biệt với mọi người, định là sáng mai sẽ đến làm khách nữa.
Hai người họ xuống lầu, Đoạn Minh Dương đang định mở khóa xe, Lê Lạc nhất thời nổi hứng: "Minh Dương, chúng ta đi dạo rồi đi qua đó đi, dù gì cũng không xa."
Đoạn Minh Dương không có ý kiến gì, lấy khẩu trang và nón mà thường hay chuẩn bị sẵn từ trong xe ra, đưa cho anh.
Lê Lạc che mặt lại, mái tóc dài được giấu vào trong nón, thả tay vào túi bước đi đầy phóng khoáng.
Đoạn Minh Dương cũng mang khẩu trang, sánh vai đi ngang hàng cùng với anh.
"Xém chút thì quên, Giám đốc Đoạn của chúng ta bây giờ cũng là một ngôi sao lớn rồi." Lê Lạc chọc ghẹo hắn, "Hơn nữa còn trẻ hơn tôi, vừa mới debut, tiềm lực phát triển là rất lớn. Nếu như sau này tôi hết thời, thì cậu nhớ phải hỗ trợ tôi đó nha."
Đoạn Minh Dương thấp giọng nói: "Anh bớt nói chút đi, cả buổi tối nói còn chưa đủ sao, coi chừng bị nhận ra đó."
Lê Lạc nhìn xung quanh một vòng, người qua lại trên đường vắng hoe, xe cũng ít ỏi, những người lướt qua họ đều không nhận ra, nên anh càng tiếp tục nghênh ngang hơn.
"Chưa đủ mà, tôi cảm thấy là tôi còn có thể tiếp tục thể hiện nữa, để mẹ cậu thích tôi hơn nữa."
"Bà ấy đã thích anh lắm rồi." Đoạn Minh Dương nói, "Trong mắt của bà ấy, là tôi trèo cao, sao bà ấy có thể không vừa ý với anh được chứ?"
"Ha ha, thật là trùng hợp, ba tôi cũng nghĩ là như vậy." Lê Lạc cười xong, nghiêm túc mà nói với hắn, "Nhưng mà tôi không nghĩ như thế, cậu cũng không được nghĩ như vậy, chúng ta đều bình đẳng, không có ai cao hơn hay thấp hơn."
Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Anh ở trên thì tôi đỡ mệt, anh ở phía dưới thì tôi thuận tiện, sao cũng được."
Lê Lạc ngơ ngác mất vài giây, sau đó giận hờn mà đánh hắn: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà!"
Âm thanh quá lớn nên khiến cho mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Lê Lạc lập tức đè thấp giọng và kéo nón xuống, bĩu môi nói: "Người bình thường nhìn cũng khá là cấm dục đó, mà nói đến những chuyện này thì lại thuận miệng trôi chảy đến vậy..."
Đoạn Minh Dương: "Phải, tôi đâu có giống anh Lê đây, damdang trong ngoài như một."
Lê Lạc nhéo cánh tay của hắn không nhẹ cũng không nặng, coi như là trút giận.
"Tâm trạng của Giám đốc Đoạn hôm nay tốt nhỉ, vậy mà lại biết đùa giỡn rồi."
Khẩu trang che mất biểu cảm của Đoạn Minh Dương, nhưng ý cười lại toát lên từ trong đôi mắt đen láy của hắn: "Có lẽ là bởi vì tối nay hai người mà tôi yêu nhất đều ở bên cạnh tôi đi."
Lê Lạc nghe vậy, kéo kéo khẩu trang, giấu khóe môi nhếch quá cao của mình đi.
"Cậu cũng là người mà tôi yêu nhất, ngoại trừ ba tôi ra."
Anh khẽ nhẹ nhàng nói ra một câu tình cảm mùi mẫn, khiến nó cuốn theo ngọn gió, nhẹ nhàng bay vào trong tai của Đoạn Minh Dương.
Hai người họ tiếp tục đi về phía trước, đến đây đã có thể thấy được biển hiệu của khách sạn rồi. Người qua đường cũng dần nhiều lên, có vài người còn nhìn hai người đàn ông đang đi ngang hàng với nhau như họ bằng ánh mắt tò mò.
"Muốn nắm tay không?" Đoạn Minh Dương đột nhiên hỏi.
Giọng điệu của hắn lờ mờ có chút không xác định, tựa như là một bé trai mới rơi vào lưới tình lần đầu, đưa ra lời mời ngại ngùng với người mà mình yêu. Có chút lo lắng sẽ khiến cho người tình của mình bị nhìn với ánh mắt khác lạ, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm nén được tình yêu đầy ắp trong trái tim mình.
Lê Lạc quay đầu lại nhìn hắn, híp mắt lại: "Được mà."
Anh rút tay từ trong túi áo ấm áp ra, khẽ chạm vào nguồn ấm khiến người khác yên lòng còn lại kia.
Ngay lúc mà hai bàn tay sắp chạm vào nhau, khóe mắt anh đột nhiên liếc thấy có tia sáng lóe lên.
Đoạn Minh Dương cũng đã nhận ra, nhanh chóng rụt tay mình lại.
Nhưng mà đột nhiên lại được một bàn tay khác nắm lấy thật chặt.
"Đi thôi." Lê Lạc đã quay lại nhìn về phía trước, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau, sải bước đi trước: "Giám đốc Đoạn, cậu mời tôi chiếu sáng cuộc đời cậu, vậy thì hãy cùng tôi, bước đến nơi có ánh mặt trời đi!"
Sự ngẩn ngơ trong mắt Đoạn Minh Dương dần dần tan đi, chăm chú nhìn người tình dũng cảm không hề sợ sệt ở bên cạnh, cuối cùng nở một nụ cười quay đầu lại, mặc kệ ánh sáng lóe lên càng ngày càng nhiều ở phía sau, cùng anh bước về phía trước.
"Được."
Hắn nắm chặt lấy bàn tay anh, hai chiếc nhẫn kề sát bên nhau.
"Tôi bằng lòng."
【END】