Khoảnh khắc nghe thấy tiếng trả lời này, nhịp tim của Lê Lạc dường như lỡ mất nửa nhịp.
Tiếp đó là sự vui mừng và hân hoan ngập tràn như sóng biển, thực sự là khiến anh không biết phải làm sao. Chút sự ngang tàng và giận dữ trong mắt đều tan biến hết, anh nhanh nhẹn nhấc tay lên vuốt vuốt tóc, vuốt những sợi tóc mai buông lơi ra sau tai, để lộ ra cả gương mặt.
Trên mặt anh vẫn còn lớp hóa trang khi đi diễn, khóe môi hơi nhếch lên, cả người tựa như là tinh khiết đến mức không thể vấy bẩn được.
Lâu rồi mới gặp, nhất định phải để cho ai kia cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh mới được.
Trong tưởng tượng của anh, lúc này chắc là Đoạn Minh Dương đang mặc đồ vest nghiêm chỉnh, anh tuấn hơn người, mang theo những bước chân tự tin và ung dung mà bước vào, tựa như boss cuối cùng trong những trò chơi, sẽ bước ra sân khấu một cách long trọng, dùng khí thế mạnh mẽ đến bức người khiến cho tất cả mọi người thần phục, cũng sẽ khiến cho anh càng thêm mê mẩn.
Một tiếng "Lạch cạch" vang lên, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.
Lê Lạc vô cùng mong chờ, anh rướn cổ ra nhìn về phía cửa——
Nhưng nụ cười của anh chợt cứng lại.
"Minh... Dương?"
Người trước mặt quả thực là có mặc đồ vest, nhưng mà áo khoác bên ngoài nhăn không thể tả, tựa như là bị vứt vào máy giặt giặt ba ngày ba đêm vậy, áo sơ mi trắng bên trong bung mất hai cúc áo, cổ áo nghiêng nghiêng vẹo vẹo mà rũ xuống, thà rằng không mặc còn hơn. Tóc cũng rối bời hết lên, thê thảm không thể tả, tựa như là ngủ quên một đêm trong tâm điểm gió lốc vậy.
Nếu như không phải là do gương mặt quen thuộc đó, Lê Lạc tưởng rằng người bước vào là một kẻ lang thang không chăm chút gì cả.
Ra nước ngoài một chuyến, tổng tài lạnh lùng chuyển thành chàng trai hoang dại rồi?
Hơn nữa khung cảnh này quá mức kinh ngạc, trực tiếp khiến cho đại nào của anh ngừng lại gần ba giây.
Vậy còn chưa xong. Giang Lưu Thâm bước vào ngay sau đó, không tốt hơn Đoạn Minh Dương là bao, thậm chí còn chật vật hơn hắn nữa, gương mặt bên trái rõ ràng sưng lên một cục to.
Lê Lạc nuốt nước miếng: "Hai người... Mới chạy thoát từ Châu Phi về sao?"
Giang Lưu Thâm ôm mặt, bắt đầu tố cáo trước: "Cậu đi mà hỏi vị này nhà cậu ấy, có còn tính người nữa hay không chứ! Nếu như không phải là tôi ngăn lại không cho hắn xông vào, thì giờ này chắc mọi thứ tan hoang hết rồi. Hắn thì hay lắm, không những không biết cảm ơn, mà còn đấm tôi một cái nữa."
Lê Lạc nhìn về phía Đoạn Minh Dương: "Sao cậu lại muốn xông vào?"
Đoạn Minh Dương không trả lời, lặng lẽ đi đến trước mặt Đoạn Hưng Diệp, chụp lấy cánh tay phải của hắn ta lên.
Đoạn Hưng Diệp: "Mày làm gì—— Aaaaaaa!"
Đoạn Minh Dương nhanh nhẹn dứt khoát bẻ gãy tay phải của hắn ta, lạnh lùng mà nhìn Đoạn Hưng Diệp kêu la thảm thiết dưới mặt đất.
Lê Lạc nhìn mà trợn mắt kinh ngạc.
Lần đầu tiên thấy được mặt 'tàn nhẫn' của Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn, quả thực là danh bất hư truyền mà.
Giang Lưu Thâm hừ lạnh: "Tên này, nghe thấy cậu bị bóp cổ, lập tức liền nổi nóng với tôi. Tôi đã bảo là có Kim Nhân ở đó cậu chắc chắn sẽ không sao đâu, nhưng mà hắn không tin tôi, bây giờ thì tin chưa?"
Đoạn Minh Dương tựa như là không hề nghe thấy vậy, đi thẳng về phía trước, nhấc tay lên, khẽ vuốt nhẹ lên vệt đỏ ngay cổ anh.
"Đau không?"
Lê Lạc nhìn dáng vẻ tơi tả của hắn ở khoảng cách gần lại càng buồn cười hơn, nhưng anh cố nhịn lại: "Cũng không sao."
"Xin lỗi, vậy mà vẫn để anh gặp nguy hiểm."
Lê Lạc lắc lắc đầu, đặt tay lên tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, nắm lấy bàn tay của hắn từ từ đưa lên mãi cho đến khi dán sát vào gương mặt mình, anh nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay ấm nóng của Đoạn Minh Dương.
"Biết được cậu đang ở bên ngoài, tôi không thấy nguy hiểm chút nào cả."
Giang Lưu Thâm: "Ọe."
Lê Lạc: "..."
Đoạn Minh Dương: "..."
Giang Lưu Thâm: "Hai vị đại gia, có thể nào nhìn xem bây giờ đang là lúc nào không? Muốn tán tỉnh nhau thì mời về cho, được chưa?"
Đoạn Hưng Diệp nằm rạp trên mặt đất cuối cùng cũng coi như là nhịn qua cơn đau, dùng cánh tay còn lại chống người đứng dậy một cách đầy khó khăn. Cho dù là hắn ta có ngu ngốc đến mức nào đi nữa, thì lúc này cũng đã hiểu được là mình đã trúng kế rồi:
"Ba tao đâu?... Tụi mày làm gì ba tao rồi?!"
"Đừng vội, anh Đoạn." Giang Lưu Thâm nói, "Ba anh đã bị mời lên cục Cảnh sát uống trà rồi, sắp sửa đưa anh đi để cha con đoàn tụ dây."
"Tụi mày——"
Giang Lưu Thâm ngắt lời hắn ta: "Tôi biết là anh có rất nhiều câu hỏi, chúng ta từ từ nói trên đường nhé, đảm bảo sẽ khiến cho anh tâm phục khẩu phục."
Đoạn Hưng Diệp dựa nghiêng nghiêng vẹo vẹo bên bờ tường, máu mũi vẫn không ngừng chảy xuống, có muốn ngăn lại cũng không kịp, hắn ta đưa mắt nhìn bốn người đang vây mình này, cuối cùng chỉ hừ một tiếng thật nặng nề, không cố gắng giãy giụa gì nữa.
Giang Lưu Thâm: "Vậy còn tạm được, đi thôi, chúng ta cùng dọn dẹp cho xong chuyện này nào."
Lúc đi ra khỏi biệt thự, ánh mắt của Đoạn Hưng Diệp vẫn còn ngó ngang liếc dọc, dường như là đang tìm kiếm ai đó, đợi cho đến khi hắn ta nhìn thấy vệ sĩ của mình đang đứng chờ ở ngay trước cổng, trên mặt hắn ta lập tức hiện lên một tia mừng rỡ.
Vệ sĩ cung kính mở của ra: "Giám đốc Đoạn, mời."
Đoạn Minh Dương: "Ừ."
Đoạn Hưng Diệp: "... Mẹ nó."
Lê Lạc thấy gương mặt hắn nháy mắt liền trắng bệch ra rồi trở nên xanh mét, bất chợt cảm thấy thật thú vị: "Không ngờ chứ gì, khắp cái chỗ này của các người đều là người của bọn tôi, bất ngờ chưa? Thú vị chưa?"
Đoạn Hưng Diệp đen mặt không thèm trả lời, mãi cho đến khi vệ sĩ nhét hắn ta vào xe, hắn ta thấy được gương mặt của người còn lại trong xe, ngọn lửa giận trong nháy mắt bùng cháy lên, cũng mặc kệ là có còn giữ được phong độ nữa hay không, hắn ta chỉ vào mặt đối phương mà lớn tiếng mắng chửi: "Vương Đông Thăng! Cái tên khốn kiếp này! Đáng ra tôi không nên tin tưởng anh!"
Vương Đông Thăng lúc này cũng đang bị trói, sắc mặt cũng không được tốt lắm, hắn ta liếc nhìn Đoạn Hưng Diệp một cái: "Thiếu gia, không phải cậu nói là muốn xử lý con chó này sao? Bây giờ lại nói là tin tưởng tôi? Có phải là muộn quá rồi hay không hả?
"Anh!" Đoạn Hưng Diệp bị hắn chặn họng, tức đến mức cổ đỏ bần bật.
"Hai người bình tĩnh chút đi, đừng có mà đánh nhau đó. Sau này coi chừng còn phải làm bạn tù nữa mà." Lê Lạc vừa nói, vừa bước lên xe với Đoạn Minh Dương.
Đám người Giang Lưu Thâm theo sát phía sau, chiếc xe thương mại bảy chỗ ngay lập tức bị nhét chật cứng, Kim Nhân lái xe, Giang Lưu Thâm ngồi ở ghế phó lái, còn vệ sĩ thì ngồi ở hàng sau cùng, chịu trách nhiệm giám sát hai người Đoạn Hưng Diệp và Vương Đông Thăng.
Lê Lạc ngồi ở vị trí riêng ở hàng ghế giữa, cách Đoạn Minh Dương một con đường đi nhỏ, anh chê khoảng cách quá xa, nên dứt khoát nghiêng hẳn người qua, đầu dựa vào gối dựa, yên lặng mà ngắm nhìn hắn.
Đoạn Minh Dương cảm nhận được ánh nhìn của anh, nghiêng đầu qua hỏi: "Sao vậy?"
Lê Lạc nắm lấy tay hắn, cười với hắn: "Không có gì, lâu quá chưa thấy người thật, nên muốn nhìn ngắm cậu thêm chút nữa."
Giang Lưu Thâm ngồi ở ghế trước: "Ọe."
Đoạn Hưng Diệp ngồi ở hàng ghế sau: "Ha."
Lê Lạc: "... Mẹ nó có thôi đi không? Cũng đâu phải là nói cho hai người nghe, không muốn nghe thì bịt tai lại đi!"
Đoạn Hưng Diệp: "Anh Lê, tôi thật sự là không hiểu, tại sao tôi lại có thể thua trong tay loại người như anh chứ?"
Giang Lưu Thâm lập tức tiếp lời: "Cái kiểu suốt ngày chỉ biết yêu đương như cậu ta đương nhiên là không làm được rồi, còn không phải là do kế sách tuyệt diệu mà tôi nghĩ ra sao? Hơn nữa nếu như không phải là tôi cho mượn máy bay tư nhân, thì bây giờ hai người họ còn cách nhau mấy trăm ngàn ki lô mét nữa ấy chứ, làm gì mà có cơ hội tán tỉnh nhau ở đây chứ?"
Lê Lạc: "Cho nên lừa tôi ra chỗ không có CCTV là để Kim Nhân phun thuốc cay đầy mặt tôi cũng là ý của cậu?"
Kim Nhân đang lái xe: "Đúng vậy."
Giang Lưu Thâm: "Ấy ấy, đừng có vội giận dữ, chẳng qua là do tôi sợ cậu biết trước thì sẽ không diễn ra được hiệu quả liều chết xông pha đó mà. Hơn nữa nếu như bị CCTV bắt được, có người báo cảnh sát thì sẽ phiền phức lắm, cậu xem, tôi đã suy nghĩ chu đáo biết bao."
"Chu đáo cái đầu nhà cậu ấy!" Lê Lạc bật dậy đạp lên lưng ghế trước một cái, "Người làm ba cậu đây diễn tốt biết bao nhiêu, tôi thấy cậu cố tình nhân cơ hội đùa giỡn tôi thì có."
Kim Nhân rẽ vào một khúc cua: "Có thể lắm."
Giang Lưu Thâm bị đá văng về phía lưng dựa của ghế ngồi nghe thấy câu nói này, lập tức nổi giận: "Đôi tình nhân các người hợp sức đánh tôi thì cũng thôi đi, sao lại còn kèm theo người phụ họa nữa chứ? Tên họ Đoạn kia, cậu nói một câu có có lý lẽ đi, chuyện này có thể thành công được có phải là do công lao của tôi không hả?"
Đoạn Hưng Diệp: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
Giang Lưu Thâm: "Ai hỏi anh?!"
Đoạn Hưng Diệp: "Tôi không phải họ Đoạn à?"
Vương Đông Thăng: "...Các người có thể nhỏ tiếng chút được không? Tôi uống phải thuốc an thần, giờ vẫn còn choáng váng mặt mày đây."
Đoạn Hưng Diệp: "Anh thì uống thuốc an thần làm gì? Không phải đã bảo anh là cho nó uống sao? Đồ ngu!"
Vương Đông Thăng: "Nếu như mà tôi thành công thì giờ có phải ở đây không? Anh mới là đồ ngu!"
"Làm phản rồi phải không?!" Đoạn Hưng Diệp tức đến mức đẩy mạnh đầu muốn húc vào người Vương Đông Thăng, vệ sĩ phải vội vàng kéo hai người họ ra.
Lê Lạc ngồi ở hàng ghế trước xem trò vui cảm thấy khá là thú vị, vỗ tay mà nói: "Giám đốc Vương, tôi đã nhắc nhở anh từ trước rồi, không thể ôm chân sai người được, nhưng mà đáng tiếc anh không nghe. Rốt cuộc rơi vào hoàn cảnh như này, chỉ đành có thể trách chính mình mà thôi."
Vương Đông Thăng hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến ai hết.
Lê Lạc cũng không thèm mỉa mai hắn ta nữa, trước mắt còn có người quan trọng hơn hắn ta nữa mà.
"Này, nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Anh lắc lư cánh tay của Đoạn Minh Dương, giống như một đứa trẻ đanh năn nỉ xin được ăn kẹo vậy, nhìn chằm chằm vào hắn, "Sao cậu lại có thể về chỉ trong vòng một đêm vậy? Khi nào thì lên kế hoạch cho những việc này?"
Đoạn Minh Dương nghiêng người qua, phủ bàn tay lên tay anh, thấp giọng chậm rãi mà nói: "Ban đầu quả thực là chủ ý của anh Giang. Anh ấy nghe nói phía cảnh sát không tra ra được vấn đề, cảm thấy có điều gì kì lạ, nên mới muốn đi xem xem chứng cứ của Tô Chỉ có vấn đề gì không, đúng lúc tôi cũng đang điều tra, nên trùng hợp mà gặp nhau thôi."
Lê Lạc: "Cho nên hai người hợp lực, quyết định cùng nhau điều tra?"
Đoạn Minh Dương: "Ừm, cuối cùng đã điều tra ra, lịch sử giao dịch là thật, nhưng là không hề thực sự phát sinh giao dịch. Những lịch sử ghi chép này, đều là cố ý tạo ra cho Tô Chỉ xem. Cho nên, anh Giang liền đưa ra đề nghị, bảo tôi giả vờ trúng kế, rồi để anh đi lấy thông tin. Nhân lúc bọn họ nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, thì lại đưa ra chiêu cuối khiến họ trở tay không kịp."
Lê Lạc bất giác mà cảm động: "Wow, cậu thật sự tin tôi có thể moi được đầu mối hả?"
Đoạn Minh Dương: "Ừm."
Giang Lưu Thâm: "Đương nhiên rồi, trên thế giới này trừ tôi ra, thì cậu là người giỏi gài bẫy người khác nhất rồi."
Lê Lạc lại đá ghế trước một cái: "Im miệng!"
Quay đầu lại cười cười với Đoạn Minh Dương: "Tôi biết ngay là cậu sẽ không để cho tôi gặp nguy hiểm mà, chắc chắn là có mục đích gì thì mới bảo Kim Nhân trói tôi mang qua đó."
Kim Nhân: "Anh Lạc, mới đầu anh không hề nói như vậy."
"Mới đầu tôi chỉ là chưa kịp phản ứng lại." Lê Lạc lập tức nói, "Nghĩ kĩ chút thì sẽ hiểu ra ngay, trước kia cậu nói trợ lý mà Minh Dương tuyển vào có vấn đề, vậy sao cậu ấy là chọn tin tưởng cậu, một người do ba cậu ấy phái tới làm trợ lý chứ? Chắc chắn là cậu thành thực 100% với cậu ấy, cậu ấy mới tin tưởng cậu, hơn nữa còn sai cậu đến bên cạnh làm việc với tôi."
Giang Lưu Thâm nhún vai hừ một tiếng: "Cho nên máy nghe lén cũng là do tự cậu phát hiện?"
"..." Lê Lạc nghi ngờ cái người tên Giang Lưu Thâm này sinh ra là để vạch lưng của anh cho người khác xem vậy, "...Tôi thừa nhận, Kim Nhân vỗ lên ngực tôi một cái tôi mới phát hiện máy nghe lén."
Giang Lưu Thâm: "Thật sao?"
Lê Lạc: "...Cậu ấy còn nhắn một câu trên màn hình điện thoại nữa."
Giang Lưu Thâm: "Nhắn gì?"
Lê Lạc: "Hình là giả, Giám đốc Đoạn và anh Thâm đang ở bên ngoài, trước ngực anh có máy nghe lén, hãy cố gắng thu thập manh mối."
Giang Lưu Thâm cười phá lên, điên cuồng đập người vào lưng ghế: "Cái này là cậu ấy đem hết tất cả nói với cậu rồi sao! Vậy thì còn liên quan gì cậu nữa đâu chứ?"
Đoạn Hưng Diệp ngồi phía sau cũng mỉa mai: "Tôi còn tưởng là các người đã bàn bạc trước với nhau rồi cơ, hóa ra là thủ đoạn cũng ngu ngốc như vậy thôi."
Vương Đông Thăng đang ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ: "Người bị lừa bởi thủ đoạn ngu ngốc như vậy thì chẳng phải là còn ngu hơn nữa hay sao chứ?"
Đoạn Hưng Diệp: "..."
Vệ sĩ: "Đừng có đánh nữa!! Ngồi yên hết cho tôi!!"
Lê Lạc đá hàng ghế trước, quay đầu lại liền nhào vào người Đoạn Minh Dương với một biểu cảm đang bị vu oan: "Tôi vẫn có một chút tác dụng mà đúng không?"
"Ừm, anh có công lao lớn nhất." Đoạn Minh Dương kéo anh dậy, để anh ngồi lên đùi mình, vỗ nhẹ vào lưng anh tựa như là đang dỗ dành một đứa bé vậy.
Lê Lạc liền không hề ngại ngùng mà thuận thế ôm lấy cổ hắn, cảm giác người thật ở bên cạnh mình còn tốt hơn bất cứ điều gì: "Vậy có phải là cậu nên thưởng gì đó cho tôi không?"
Đoạn Minh Dương nhìn anh, đột nhiên siết chặt lấy eo anh ấn anh xuống, lưng ghế cao cửa hai hàng trước và sau che khuất đi tầm nhìn của những người khác trong xe.
Lê Lạc tưởng là hắn định hôn anh, nhắm mắt lại chờ đợi, nhưng chờ mãi mà vẫn không nhận được nụ hôn nào.
Chỉ nghe thấy bên tai có một cơn gió ấm, tiếp đó, một giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên:
"Biến tôi thành phần thưởng của anh, có được không?"