Dưới sự giúp đỡ đẩy thuyền của tên Giang Lưu Thâm miệng lưỡi dẻo quẹo kia, ba ngày sau, Lê lạc cũng được bay về nước cùng với Đoạn Minh Dương đúng như ý nguyện của anh, hơn nữa còn mặt dày mày dạn mà dính chặt lấy hắn suốt cả chặng đường, ở trong nhà hắn luôn.
"Chỉ ở một tuần?" Đoạn Minh Dương đặt ba lô xuống, "Tôi còn tưởng là anh sẽ dính lấy tôi hết cả mùa hè cơ."
Lê Lạc đang ngồi chồm hổm trên đất, lấy từng món trong vali của anh để ra ngoài, trong mỗi góc của căn phòng nhỏ chưa đến một trăm mét vuông này, anh thấy chỗ nào trống liền đặt đồ của mình vào, nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Ở lâu thì tôi sợ ba tôi sẽ đến bắt tôi về."
"Chẳng phải là anh thích chống đối ba anh sao? Sao đột nhiên lại sợ ông ấy rồi?"
"Ai bảo là tôi sợ ông ấy?" Lê Lạc ngướn cổ lên vô cùng khí thế mà nói một câu, sau đó giọng lại thấp xuống, anh làu bàu, "Chẳng qua là tôi sợ ông ấy gây phiền phức cho cậu thôi..."
Nói ra thì cũng thật kì lạ, lúc trước không đặt Đoạn Minh Dương trong lòng, chuyện sến súa to gan nào anh cũng dám nói ra bên ngoài, bây giờ thật sự thích người ta rồi thì ngược lại anh lại rụt rà rụt rè.
Cứ như vậy thì không được, người còn chưa theo đuổi được mà anh xấu hổ cái gì chứ, anh phải học tập theo Giang Lưu Thâm vô liêm sỉ kia, chủ động hơn thì mới có chuyện được.
Thế là Lê Lạc nâng cao giọng mình lên nói thêm một câu: "Ông ấy không đồng ý để tôi quen cậu, nhưng mà tôi thích ai thì cũng không đến lượt ông ấy quản, nếu như mà ông dám gây rắc rối cho cậu, thì cậu cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!"
Động tác sửa soạn hành lý của Đoạn Minh Dương khựng lại, nhưng cũng chỉ có một tích tắc, sau đó hắn lại tiếp tục cúi đầu bới ba lô.
"Tôi không có đồng ý quen anh."
Lê Lạc không hề nhụt chí mà hỏi tiếp: "Vậy khi nào cậu đồng ý?"
"Tại sao tôi nhất định phải đồng ý?"
"Tại sao cậu lại không đồng ý? Cậu không thích đàn ông sao?"
"Không rõ là thích hay không, tôi không quan tâm người tôi thích là nam hay nữ."
"Vậy chẳng phải là được rồi sao!" Lê Lạc chạy đến ngồi chồm hổm, ngửa mặt cười hề hề nhìn hắn, "Trong số những người mà cậu quen biết lẽ nào còn có ai đẹp trai hơn, nghe lời hơn tôi sao?"
Đoạn Minh Dương nhướn mày: "Anh nghe lời?"
"Đương nhiên!" Lê Lạc ôm lấy cánh tay hắn, dán mặt mình lên, mềm mại mà nói, "Anh đây rất nghe lời, chỉ nghe lời của mình cậu thôi."
Đoạn Minh Dương nhanh chóng rụt tay về như tên bắn.
"Anh chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu cả."
"Vâng vâng vâng."
Lê Lạc cảm thấy nhất định là anh bị tình yêu chi phối rồi, những lời mà anh nói, những chuyện mà anh làm y như một tên ngốc si tình, nhưng anh lại chẳng có cách nào khống chế để mình không làm như vậy cả.
Thu dọn xong hành lý, Đoạn Minh Dương định đến bệnh viện một chuyến, Lê Lạc nài nỉ ỉ ôi hết một hồi lâu, mới có thể thuyết phục hắn dẫn anh cùng đi.
Trên đường đến bệnh viện anh mới biết được, mẹ của Đoạn Minh Dương là bởi vì trước kia một mình nuôi hắn, cực khổ quá mức nên mới bị bệnh, từ sau khi đó thì tình trạng thân thể vẫn luôn không tốt, hai năm trước chịu không nổi nữa mới xin nghỉ việc và yên tâm dưỡng bệnh ở nhà.
Trong nhà không có thu nhập gì, Đoạn Minh Dương dựa vào một chút tiền để dành ít ỏi mới có thể học xong cấp ba, vốn dĩ hắn định khi đi học Đại học thì sẽ làm thêm kiếm tiền nuôi mẹ, nhưng mà đúng lúc đó, người ba ruột mất liên lạc đã lâu của hắn đột nhiên tìm đến, nói là muốn cho hắn ra nước ngoài học, bồi dưỡng hắn thành cấp dưới của mình, tài sản trong tương lai cũng sẽ chia cho hắn một phần.
Đương nhiên là Đoạn Minh Dương khinh thường những thứ đó, nhưng mà mẹ hắn không muốn hắn vất vả như vậy, nên tận tình khuyên bảo hắn: "Ông ta tài trợ cho con là điều nên làm, là ông ta nợ con biết bao nhiêu năm qua, sao con lại không cần chứ? Đây chẳng phải là hời cho ông ta rồi sao? Đợi sau này con tốt nghiệp rồi, có bằng cấp rồi, thì muốn làm gì cũng được, cho dù là không đi làm ở chỗ của ông ta, chẳng lẽ ông ta có thể ép con sao?"
Không chịu được sự khuyên bảo ngày đêm của mẹ, cũng tránh để cho bệnh tình của mẹ bởi vì tâm trạng không tốt mà ngày càng nặng hơn, Đoạn Minh Dương chỉ đành tạm thời chấp nhận sự sắp xếp của ba hắn.
"Nhưng mà tôi sẽ không làm việc dưới trướng ông ta đâu." Đoạn Minh Dương nói chắc chắn.
Lê Lạc: "Tại sao? Tài sản của ông ta quả thực là phần mà cậu nên nhận được mà? Đợi cậu được chia tài sản rồi đi cũng không muộn mà."
"Chuyện không có đơn giản như vậy, bây giờ tôi từ chối trở về, đứa con trai của ông ta đã nhìn chằm chằm vào tôi rồi, không tiếc đường xa chạy đến tận nước ngoài để dạy dỗ tôi. Nếu như tôi thật sự quay trở về, không biết tôi và mẹ tôi còn phải đối mặt với chuyện gì nữa."
"Chuyện này cũng đúng..."
Lê Lạc âm thầm ngẫm nghĩ, hôm nào phải điều tra bối cảnh của ba Đoạn Minh Dương mới được, nếu như chỉ là một ông chủ bình thường, thì dùng chút thủ đoạn dạy dỗ đứa con trai lớn còn lại của ông ta cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Người đàn ông mà mình thích, mình phải bảo vệ chứ.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến cửa phòng bệnh. Mẹ của Đoạn Minh Dương đầu năm phát hiện ra có chút vấn đề về tim, Đoạn Minh Dương lại không có ở nhà, nên chỉ đành tạm thời ở trong bệnh viện để tiện cho việc điều trị, thân thích của gia đình đến chăm sóc giúp, đợi lịch phẫu thuật.
Tiền phẫu thuật hết mấy trăm ngàn nhân dân tệ, nếu như Đoạn Minh Dương gật đầu, đồng ý về nhà cống hiến sức lực, ba hắn lập tức trả sạch. Nhưng mà tính tình Đoạn Minh Dương kiêu ngạo, thà rằng là chính mình cực khổ vừa học vừa làm, chấp nhận đi quán bar làm thêm, cũng không đồng ý nhận ân huệ của ba hắn. Cũng may là tiền làm thêm ở quán bar khá là khả quan, hắn lại vô cùng gắng sức làm, vất vả gần một năm, bây giờ cũng đã để dành được bảy, tám chục ngàn rồi.
Lúc mở cửa phòng bệnh ra, Đoạn Minh Dương bước vào trong trước, Lê Lạc đi theo sau, thấy hắn đứng lại trước một cái giường, gọi một tiếng "Mẹ", anh cũng ló đầu ra, lễ phép mà chào hỏi: "Con chào dì."
Gương mặt mẹ của Đoạn Minh Dương hơi ốm, nhưng khí sắc vẫn khá tốt, thấy có người ló đầu ra phía sau lưng con trai mình, khá là bất ngờ: "Đây là...?"
"Bạn Đại học, tạm thời ở nhà của chúng ta." Đoạn Minh Dương trả lời đại khái.
Lê Lạc vốn dĩ rất quen thuộc với việc lấy lòng người lớn, anh nở một nụ cười: "Tuần này nhà con không có người, nên ở tạm với Minh Dương một tuần, để tiện chăm sóc nhau. Làm phiền rồi, dì, con sẽ giúp Minh Dương làm việc nhà ạ, coi như là để trả tiền phòng."
Mẹ Đoạn cười: "Không có gì phiền hết, tiếc là dì không thể về nhà, nếu không thì có thể làm mấy món cho mấy đứa rồi."
"Không sao ạ, để con làm là được!"
Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Anh biết làm đồ ăn?"
Lê Lạc đụng cánh tay hắn một cái: "Tối đến cậu cứ chờ xem."
Ba người họ nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, đa số đều là Đoạn Minh Dương nói với mẹ hắn những chuyện xảy ra trong trường, từ chuyện giáo sư nào khá là nghiêm khắc cho đến bài tập của môn học nào là nhiều nhất.
Đây là lần đầu tiên Lê Lạc nghe hắn lải nhải nói nhiều câu đến như thế từ khi anh quen hắn đến giờ.
Đoạn Minh Dương không hề nhắc đến chuyện làm thêm buổi tối ở quán bar, chỉ nói là thời gian thì hắn đi làm thêm kiếm chút tiền, có thể trả tiền phẫu thuật được, không cần nhờ vả ai, bảo mẹ hắn đừng lo.
Lê Lạc là một người ngoài, không tiện chen miệng quá nhiều, nên anh chống cằm ngồi yên lặng ở một bên mà nghe. Thỉnh thoảng đến chỗ nào đó hai mẹ con họ nói gặp vấn đề, thần sắc hai bên đều nghiêm trọng, thì anh sẽ lên tiếng để làm bầu không khí vui lên.
Hai bệnh nhân khác trong phòng bệnh đang ngủ trưa, nên họ cố gắng hạ thấp giọng xuống mà nói chuyện, giọng của mẹ Đoạn nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn con trai mình tràn đầy sự an ủi và tình yêu thường, Đoạn Minh Dương cũng thả lỏng đầu mày thường ngày hay cau lại ra, dịu dàng phụ họa.
Ánh chiều ta bên ngoài cửa sổ dần dày lên, vẽ nên một đường nét vàng ấm áp trên gương mặt hai mẹ con họ. Lê Lạc bị ánh sáng đó làm cho mê man, anh mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ anh cũng từng có khoảng thời gian ấm áp bên cạnh mẹ như thế này.
Về phương diện người nhà mà nói, thực ra Đoạn Minh Dương may mắn hơn anh, ít nhất hắn còn có một người thân ở bên cạnh, trao cho hắn tình yêu thương thực sự, không có chút khoảng cách nào.
Lúc sắp đi, mẹ Đoạn cố ý dặn dò con trai mình: "Bạn học tốt như vậy, con phải chăm sóc cho thật tốt đó."
Có được câu nói này, Lê Lạc như là nhận được kim bài miễn tử, đuôi vẫy lên đến tận trời, lúc mua đồ ăn trong siêu thị anh cố gắng chọn những món mà mình thích ăn: "Muốn ăn thịt bò! Phải mắc, tôi trả tiền! Mua đậu bắp nữa!"
Đoạn Minh Dương: "Anh thật sự biết nấu ăn?"
"Hi hi... Nếu như để tôi làm, vậy thì chỉ có sắc mà không có hương đâu nha."
"..."
Cuối cùng đương nhiên là Đoạn Minh Dương xuống bếp rồi. Có điều những món mà anh muốn ăn đều mua đủ cả, anh cũng chẳng tốn đồng xu nào.
Vốn dĩ tưởng là nhiều lắm Đoạn Minh Dương cũng được coi như là "biết nấu ăn" mà thôi, không ngờ là món ăn bày trên bàn lại có đủ sắc và hương đến như vậy, lại thêm mấy chữ "lần đầu người trong lòng nấu cho mình ăn" phụ họa nữa, nên hương vị được nhân lên đến mấy lần.
Bình thường sức ăn của Lê Lạc không lớn, nhưng bữa ăn này anh lại ăn những hai bát cơm lớn, mãi cho đến khi tắm rửa vẫn không ngừng ợ hơi.
Đoạn Minh Dương đứng bên ngoài chắc là chịu không nổi nữa, đến gõ cửa, nói: "Ăn no đi tắm dễ ngất, anh cẩn thận chút."
Lê Lạc không khóa cửa, nghe thấy giọng nói liền lấy đồ che mình theo bản năng, sau đó anh nhìn xung quanh một vòng, căn phòng vệ sinh nhỏ bé đến cả tấm rèm che cũng không có, chỉ có một cái vòi hoa sen trên tường mà thôi, dòng nước nóng xả ra, chảy dọc người anh, sau đó tụ lại chỗ gạch men hơi lõm xuống, đó là cống thoát nước.
Cuộc sống của người nghèo đúng là cực khổ mà...
Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai cái khăn nằm cạnh nhau, hai bàn chải đánh răng đối diện nhau, anh lại cảm thấy, cuộc sống tràn đầy sự khó khăn này dường như cũng không tệ.
Chỉ cần là ở bên cạnh người mà mình thích, khó khăn của thế gian này đều không còn đáng sợ nữa.
Tắm gần nửa tiếng đồng hồ, làn da trắng nõn của Lê Lạc tựa như là đi xông hơi mà đỏ hết lên, anh lau đại người, xỏ chân vào đôi dẹp lên hơi lớn, lạch bạch chạy đến phòng ngủ của Đoạn Minh Dương, trên người anh còn có hơi nước nóng đang tản ra. Mái tóc đen dài ướt sũng, bờ môi đỏ hồng cũng ướt át, đôi mắt màu hổ phách như là có một cơn mưa rơi xuống, sóng sáng long lanh.
"Tôi có thể ngủ trong phòng cậu không?"
Đoạn Minh Dương cầm lấy quần áo mình bước vào nhà tắm, chỉ để lại một câu: "Tùy anh."
Lê Lạc không hề khách sáo, trực tiếp nhảy lên tấm giường lớn mềm mại, hít thật kĩ mùi hương trong tấm mền, cảm giác mình như là một tên biến thái, nhưng trong lòng anh lại có chút ngọt ngào bất giác dâng lên.
Phòng ngủ của nhà Đoạn Minh Dương tốt hơn nhiều so với căn phòng trọ cũ mèm kia của hắn, giường cũng lớn hơn nhiều, cho dù là hai người đàn ông trưởng thành ngủ chắc cũng sẽ không rớt xuống giường đâu nhỉ?
Lê Lạc lăn trên giường vài vòng, bất giác liếc thấy trên tủ đối diện có một cái khung ảnh, lập tức nổi lên sự tò mò, đứng dậy sáp lại gần mà xem.
Đoạn Minh Dương trong hình nhìn có vẻ như là vừa lên cấp ba, bị một nhóm bạn cả nam lẫn nữ bao vây, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, giữa đầu mày có vài phần kiêu ngạo khó mà thuần phục, nhưng mà tổng thể lại vẫn là một thiếu niên tươi sáng điển trai, không có chút bóng dáng nào của sự trưởng thành và khô khan như bây giờ.
Cửa phòng tắm vang lên tiếng "lạch cạch", Đoạn Minh Dương tắm xong bước ra ngoài, chỉ mặc một cái quần đùi, cầm lấy cái khăn khô lau tóc.
Lê Lạc nhìn hắn trước mặt rồi lại nhìn thiếu niên trong tấm hình, hỏi: "Sao bây giờ cậu lại biến thành như thế này rồi?"
"Tôi bây giờ làm sao?"
"Ờ... Không thích cười lắm, nhìn ai cũng như là họ thiếu cậu năm triệu nhân dân tệ vậy."
"Nếu như thật sự có người nợ tôi năm triệu, tôi không thể nào không cười được."
"Ồ..."
Nói đến cùng thì vẫn là do cuộc sống ép buộc, không thể không nhanh chóng trưởng thành sớm được, gánh nặng gia đình nặng nề đè bẹp khóe môi hơi cong lên của hắn.
Ánh mắt của Lê Lạc rơi lên tấm lưng rắn chắc lõa lồ của hắn, những vết bầm vằn vèo đáng sợ trên tấm lưng đó đã biến mất, nhưng mà sống trong hoàn cảnh như thế này, ai có thể bảo đảm là không có những vết thương mới được chứ?
Nếu như hắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo hơn, một người cần mẫn và trầm ổn như Đoạn Minh Dương, vốn dĩ nên có được một cuộc sống bằng phẳng và tốt hơn mới đúng.
Bây giờ lãng phí thời gian học tập đi làm thêm, ba ruột và anh trai không ngừng làm phiền nhưng hắn lại không thể nào cắt sạch quan hệ được, tóm lại thì, chỉ là bởi vì hắn thiếu tiền mà thôi.
Mà đây vừa hay lại là thứ mà anh có nhiều nhất nữa.
Một ý nghĩ xông thẳng lên đầu Lê Lạc, anh buột miệng: "Minh Dương, tôi có thể cho cậu tiền."
Vừa nói xong, anh liền hối hận.
Đoạn Minh Dương sẽ không vui khi nghe thấy lời này đâu.
Anh lập tức sửa chữa ngay khoảnh khắc gương mặt của Đoạn Minh Dương trầm xuống: "Không phải là tôi bảo nuôi cậu hay gì, ý của tôi là, cậu có khó khăn gì, tôi có thể giúp cậu cùng giải quyết. Cậu không cần phải cảm thấy nợ tôi, tôi cũng không phải là đang thương hại cậu, là bởi vì thích cậu nên mới giúp cậu, chút sức này đối với tôi mà nói thật sự là chuyện nhỏ..."
Đoạn Minh Dương yên lặng nghe anh lải nhải hết một đống, thần sắc không dịu xuống được bao nhiêu:
"Lê Lạc, tôi nói rất nhiều lần rồi, đừng cố sức mà theo đuổi tôi, tôi sẽ không quen anh đâu."
Lời nói của Lê Lạc nghẹn lại.
Trái tim giống như là một bình nước gas bị người khác mở ra, nháy mắt liền có những bong bóng cay xè nổi lên, lúc tràn ra thì là những nỗi đau tê khắp cả người.
"Tại sao?... Tôi theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu thật sự không thích tôi chút nào sao?"
"Đây không phải là vấn đề thích hay không thích, giữa chúng ta vốn dĩ là ở không cùng một thế giới." Đoạn Minh Dương chầm chậm đi đến gần anh, đôi mắt đen láy bị mái tóc ướt che đi mất một nửa, cảm xúc bên trong lờ mờ, không nhìn rõ được.
"Anh muốn chơi, tôi chơi cùng anh, anh muốn thử cảm giác mới, tôi làm cùng anh, nhưng mà anh đừng hỏi tình cảm của tôi."
"Tôi đã từng nói, anh không dây vào tôi nổi đâu, tôi cũng không muốn kéo anh vào thế giới của tôi, bởi vì tôi tự biết bản thân mình, có lẽ là cả đời này tôi cũng không thể nào cho anh một cuộc sống như hiện tại."
"Cho nên, ngoan ngoãn mà làm Đại thiếu gia của anh đi, hưởng thụ cuộc đời may mắn của anh. Người như tôi, chơi rồi thì coi như thôi, không theo đuổi được thì từ bỏ đi, đừng cố chấp."
Lê Lạc không chịu: "Nhưng mà tôi muốn tình cảm của cậu, tôi không cần cậu cho tôi cuộc sống tốt đẹp như thế nào, tự tôi có được, cậu có thể đến thế giới của tôi, những thứ mà tôi có đều cho cậu hết."
"Tôi không thích thế giới của những người thượng lưu, anh lừa tôi gạt, tình cảm giả dối."
"Vậy thì tôi đến thế giới của cậu!" Lê Lạc hiếm khi nghiêm túc, "Cậu đừng xem thường tôi, đừng cảm thấy là tôi không chịu được khổ, tôi có thế. Tôi cũng không nghĩ là cả đời này cậu đều như thế này, cậu có năng lực để có được một cuộc sống tốt hơn, tôi bằng lòng bắt đầu từ đầu cùng cậu."
Đoạn Minh Dương mím chặt môi, im lặng một hồi lâu, đột nhiên hắn nhấc tay lên, có thể nói là vô cùng dịu dàng mà vuốt hai bên tóc ướt của anh ra sau tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tai anh.
"Anh như thế này, tôi sẽ tưởng thật mất."
"Vốn dĩ là tôi nghiêm túc mà."
"Cho dù giây này là thật nhưng anh có thể đảm bảo sau này không? Lê Lạc, thân phận của anh định sẵn là anh vĩnh viễn có đường lui, vĩnh viễn có sự lựa chọn, một ngày nào đó anh chơi chán rồi, ghét bỏ rồi, thì lúc nào cũng có thể quay người bỏ đi, đi theo đuổi một người thích hợp với anh hơn, nhưng tôi không thể."
Giọng nói của Đoạn Minh Dương dần khàn, bàn tay trượt từ tai xuống cần cổ thanh mảnh, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là đang vuốt ve mốt món đồ sứ mịn màng trân quý vậy.
"Người đã quen với bóng tối không thể có được ánh sáng, ánh sáng sẽ làm tan chảy lớp vỏ bề ngoài cứng rắn dùng để sinh tồn của họ, xóa tan sự phòng bị mà họ dùng để đề phòng nguy hiểm, khiến họ trở nên dịu dàng và yếu ớt hơn."
"Một khi ánh sáng biến mất, họ sẽ rơi vào bóng tối càng sâu hơn nữa, trong tay không một tấc sắt, bàng hoàng không ai giúp đỡ, nếu không phải bị kẻ địch nấp khắp nơi giết chết, thì cũng bị cô độc đến chết."
"Trừ khi tôi có thể chắc chắn là anh sẽ trở thành ánh sáng mãi mãi của tôi, nếu không thì, tôi không thể dễ dàng đồng ý với anh được."
Lê Lạc nghe đến mức ngây người, sau khi phản ứng lại, anh liền bắt lấy cánh tay đang muốn rút về của hắn, dùng mặt của mình mà cọ cọ vào lòng bàn tay, giống như là một chú mèo đang lấy lòng chủ nhân:
"Vậy thì cậu đến xác nhận đi..."
Anh ôm lấy cần cổ của Đoạn Minh Dương, dán người lên, cách bộ đồ ngủ mỏng manh truyền hơi ấm cho nhau. Sóng mắt chuyển động, có chút ướt át mơ hồ.
"Cho tôi một khoảng thời gian để thử, cậu đến thử tôi... Có được không?"