- Muốn giết ta sao, ngươi nhất định phải chết.
Một thanh âm lạnh lùng xuất hiện ở đằng sau Đan Ni Tư khiến cho Đan Ni Tư càng hoảng sợ nhưng sau đó hắn phản ứng cực nhanh lập tức tung người sau đó xoay mặt hướng về phía Đường Tiêu, hơn nữa còn xuất ra hai thanh chủy thủ phòng thân.
Trên hai thanh chủy thủ này có điêu khắc xà hình, còn có vài phần ngân quang hiển nhiên cũng không phải là phàm vật.
Đan Ni Tư vốn có tu vi Địa Nguyên ngũ cấp ở trong bí cảnh long vực giết người vô số, thậm chí còn phục kích giết chết thành công hai cường giả Địa Nguyên ngũ cấp dĩ nhiên không phải là hạng thường.
- Chết chắc rồi hừ hừ tiểu tử ngươi muốn đánh lén ta sao, ngươi biết cái gì là phục kích hay không, ngươi đã mất đi cơ hội tốt nhất của mình đáng tiếc ngươi không có cơ hội sửa sai nữa.
Đan Ni Tư nhận ra trước mặt là thiếu niên đi vào trong Ác Long đầm xong thì lập tức trấn định.
- Thật không, ta khinh thường việc làm công kích phía sau người ta, có thủ đoạn gì thì sử ra tất cả đi.
Đường Tiêu khoanh hai tay thản nhiên mà nhìn Đan Ni Tư.
Hiện tại Đường Tiêu sau khi thoát thai hoán cốt đã hiện lên một khí phách vương giả, một gã võ giả tu vi Địa Nguyên ngũ cấp trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới.
- Khẩu khí quả là không nhỏ, ngươi tưởng rằng tiến vào Ác long đầm xong thì có thể chống lại ta sao? Ếch ngồi đáy giếng.
Đan Ni Tư kỳ quái nhìn Đường Tiêu, không hiểu tại sao thiếu niên này lại không hề sợ hãi.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện với Đường Tiêu thần thức của Đan Ni Tư đã điều tra ở phụ cận một phen sau đó xác nhận Đường Tiêu không có bất kỳ ngoại viện nào.
Sau khi vững tin tất cả, Đan Ni Tư vung chủy thủ trong tay ra đột nhiên lấn lên phía trước, muốn dùng phương pháp trực tiếp chém hai tay hai chân của Đường Tiêu sau đó từ từ hành hạ hắn đến chết.
- Chơi cận chiến sao?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, đón cú vọt tới của Đan Ni Tư.
Hai người đối địch sát vai với nhau, trong tích tắc huyết quang lóe lên, hai người đã tách ra.
- Không.... không có khả năng.
Đan Ni Tư giơ tay lên, nhìn thanh chủy thủ trong tay lại vô ý thức nhìn làn máu đang phun ra từ trong cổ của mình.
- Chơi cận chiến với ta không phải muốn tìm cái chết sao?
Đường Tiêu xoay người lại lạnh lùng mà nhìn Đan Ni Tư hắn nhìn Đan Ni tư tế xuống bàn tay vươn ra bắt đầu thu nạp thần hồn của Đan Ni Tư lại.
Xuất kiếm thu kiếm, Đan Ni Tư căn bản không nhìn thấy Đường Tiêu dùng cách nào đâm vào cổ của hắn.
Tuy Đan Ni Tư là cường giả Địa Nguyên ngũ cấp Đường Tiêu mới tiến vào Địa Nguyên tứ cấp nhưng Đường Tiêu được một nửa đạo linh phù giúp lực, mà cận thân chiến đấu là kỹ xảo sở trưởng của Đường Tiêu cho nên mới có thể nhanh chóng giết Đan Ni Tư như vậy.
Tình huống này cho thấy, Đan Ni Tư rõ ràng cầm chủy thủ chơi cận chiến với Đường Tiêu là muốn chết.
Sau khi nhẹ nhõm giết chết Đan Ni Tư, Đường Tiêu muốn tìm một số tên ma võ đại lục khác để hoạt động tay chân, nhưng sau khi đi trong rừng rậm hồi lâu hắn không gặp được bất kỳ người nào.
Nhớ lại lúc mình vừa mới tiến vào long vực bí cảnh này, Đường Tiêu phải cẩn thận khắp nơi đều sợ người ta phát hiện, trốn tránh tìm cơ hội đánh lén, khi đó Đường Tiêu có một cảm giác rất phiền muộn, tại sao ở trong bí cảnh này lại có nhiều cường giả ma võ đại lục như vậy/
Tuy nhiên hiện tại sau khi Đường Tiêu nhẹ nhõm tru diệt Đan Ni Tư có tu vi Địa Nguyên ngũ cấp xong nghênh ngang rời đi thì cho dù gặp một số tên cường giả như vậy hắn cũng không còn sợ hãi nữa.
Suy nghĩ thấy thời gian không còn sớm nữa, sau khi quay trở về Huyền Vũ đại lục còn phải tìm Triệu Thanh Dương Dĩnh bonjhoj Đường Tiêu cũng không dám lãng phí thời gian, hắn lấy ra linh thạch và lệnh bài trở về, miệng niệm khẩu quyết, bạch quang ẩn hiện không bao lâu sau đã trở về Huyền Vũ đại lục theo Truyền Tống trận chạy tới phụ cận đó.
........
Bầu trời sắp tối đen, Đường Tiêu lúc này đã tính toán qua, hiện tại thời gian còn cách bí cảnh hủy diệt còn khoảng một ngày rưỡi.
Đường Tiêu tính toán một hồi với tu vi hiện tại của hắn tới Tinh Vũ Tông cơ hồ mất cả buổi thời gian, nếu dọc đường tìm thấy đám người Triệu Thanh Dương Dĩnh thì thời gian sẽ ngắn hơn nhiều.
Đã có cơ hội mang bọn họ rời đi Đường Tiêu cũng không bỏ qua.
Sau khi suy nghĩ kỹ Đường Tiêu không do dự, lập tức lên đường, ở trong không gian ý niệm của Đường Tiêu, thần thức của Vi Liên Vạn khẽ khuếch tán nàng biết Đường Tiêu muốn làm gì nhưng chỉ khẽ thở dài tiếp tục vẽ bùa.
Đường Tiêu giẫm lên Hồng Viêm, một đường chạy nhanh trong đêm tối cảm ứng được một số nguy hiểm nhưng hắn vẫn không quan tâm, sau khi thoát thai hoán cốt Đường Tiêu đi rất nhanh, trước mắt của hắn sáng như ban ngày.
Điều khiến cho Đường Tiêu trầm trọng chính là rất nhiều biển báo hiệu ở gần đây đều xuất hiện bóng dáng của hồn thi, theo lời của Vi Liên cho dù để nhiều biển báo hiệu như vậy đám người Tinh Vũ Tông cũng không có nhiều khả năng an toàn tới Huyền Vũ Thành.
Đường Tiêu trước khi tách ra từng cho đám người Triệu Thanh mỗi người một phi kiếm, bên trong có linh hồn ấn ký của hắn, chỉ cần ở trong khoảng cách trăm dặm là có thể cảm ứng được cho nên Đường Tiêu không cách nào phán đoán được hướng đi của đám người Tinh Vũ Tông làm hăn scamr thấy có một dấu hiệu bất tường.
.....
Lúc đêm khuya khi khoảng cách chỉ còn một trăm dặm với Tinh Vũ Tông, một đám hồn tinh đang gặm thức ăn hờ hững nhìn về phía bầu trời bọn chúng dường như cảm ứng được vật gì đó đi tới.
Một đạo hồng quang ngừng lại một thiếu niên giẫm phi kiếm huyết hồng từ từ rơi xuống.
Người tới chính là Đường Tiêu, bởi vì hắn đã cảm ứng được thần thức phi kiếm hắn giao cho Triệu Thanh bọn họ ở nơi này.
Nhưng mà hắn không ngờ được tình cảnh phát sinh dưới chân của hắn.
Mấy hồn thi cấp thấp nhìn thấy máu huyết mới lạ liền hét lên đánh về phía Đường Tiêu, Đường Tiêu liền xuất ra Hồng Viêm và Thiên Trảm bên người, lập tức đem mười đạo hồn thi chém thành từng khúc.
Một cái đầu lâu rơi trước mặt Đường Tiêu, Đường Tiêu vô ý thức mà quét qua đó, cảm thấy khuôn mặt hồn thi này có vẻ quen, tập trung nhìn thì phát hiện ra đây chính là đệ tử hạch tâm của Tinh Vũ Tông, Hoàng Miện.
Trong lòng Đường Tiêu cảm thấy lạnh lẽo, sau khi rơi xuống đất hắn tự tay nhặt lên một thanh phi kiếm có mấy vết máu loang lổ.