Làm chuyện này kiêng kỵ nhất chính là cười, cười khiến cho tất cả khí tức mập mờ trở nên hư ảo.
Tuy nhiên Vi Liên đối với Đường Tiêu nhất định phải muốn khi nhìn thấy Đường Tiêu mở to con mắt ra nàng vẫn không hề do dự cởi hết quần áo một lần nữa ngồi lên trên người của Đường Tiêu cầm chặt tiểu long của Đường Tiêu hướng về phía cực âm chi địa của nàng thăm dò tới.
- Ngươi không đủ ẩm ướt.
Đường Tiêu nhắc nhở Vi Liên một câu.
Vi Liên không nói gì cầm lấy tiểu long ma sát ở chỗ khe âm một phen, cuối cùng Vi Liên khẽ rên lên một tiếng nằm sấp lên trên người của Đường Tiêu tay vẫn cầm tiểu long mà mân mê chỗ đó của mình.
- Ướt chưa?
Vi Liên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Đường Tiêu.
- Ướt rồi.
Đường Tiêu cũng nở ra nụ cười.
- Cười chút nữa ta cho ngươi cười không nổi.
Vi Liên hờn dỗi nói hai má của nàng cũng trở nên đỏ thẫm.
- Ta tại sao lại cười không nổi.
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết.
Vi Liên hung hăng cầm lấy tiểu long điều chỉnh một phen đem nó từ từ hướng về phía cửa khẩu của mình.
Ở chỗ đó nước đã giàn dụa mọi sự chuẩn bị đều đã xong rồi.
Hô hấp của cả hai lúc này đều trở nên hơi kịch liệt, bốn mắt nhìn nhau Đường Tiêu nhìn bờ môi hồng của Vi Liên không nhịn được liền kéo nàng xuống dưới sau đó hung hăng mút lấy.
Cảm giác thân thể áp đảo tất cả bây giờ bọn họ cũng không quan tâm nhiều điều nữa rồi.
Đúng lúc Đường Tiêu cuồng bạo hôn lên đôi môi đỏ tươi của Vi Liên thì thân thể của Vi Liên vô ý thức chúi xuống đầu long giống như đột phá một lớp màng gì đó.
A.
Vi Liên khẽ nhíu mày đem đau đớn đè ép xuống đối với một võ giả mà nói nỗi đau này chẳng đáng kể gì, mà giờ khắc này nàng cực kỳ muốn.
Đường Tiêu cũng cảm nhận được cảm giác kia.
Giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim của cừu địch sau đó quấy đảo.
Vi Liên sau khi thích ứng một lát liền dùng dược đỉnh kia bắt đầu luyện hóa ngạnh long chỉ khi luyện hóa cho nó mềm đi dương cương lộ ra thì mới ngoan ngoãn kính dâng cho nàng.
Tuy nhiên cho tới bước này đã không cần lo lắng người khác đoạt đi nàng cứ từ từ hưởng thụ cảm giác luyện hóa.
Để cho hỏa dục kia cháy lên để cho dược đỉnh xoay tròn để cho ngạnh long dạo sâu vào trong đó.
Vi Liên đột nhiên ngồi xuống Đường Tiêu toàn thân nằm yên bất động lẳng lặng cảm nhận cảm giác song tu.
- Ta... ta nhanh không được.
Vi Liên xấu hổ dược đỉnh càng lay động điên cuồng.
- Không được sao vậy thì ngươi không lấy được đồ mà ngươi muốn.
Đường Tiêu lộ vẻ tự nhiên nhìn Vi Liên.
- Thật không?
Vi Liên co chặt dược đỉnh lại vây khốn ngạnh long một lần nữa lay động nó.
Dược đỉnh luyện hóa khiến cho thân thể của Đường Tiêu hơi biên động tuy nhiên hắn nhanh chóng nhịn được.
- Ta... ta không tin.
Vi Liên sợ hãi kìm chế tuy nhiên không được nữa thủy dược ở trong dược đỉnh đã giàn dụa ra rất nhiều mà ngạnh long vẫn lù lù bất động.
A A A.
Vi Liên tăng lực khàn cả giọng mà điên cuồng cố gắng luyện hóa ngạnh long.
Tuy nhiên khi nàng hữu khí vô lực nằm sấp xuống người của Đường Tiêu, ngạnh long vẫn như cũ không có dấu hiệu nào bị luyện hóa.
- Nghỉ ngơi hồi phục một lát sau khi chân khí hồi phục xong ta tái chiến với ngươi.
Vi Liên tiếp tục dùng dược đỉnh quấn lấy ngạnh long cũng không để nó rời khỏi cứ như vậy mà nằm sấp xuống người Đường Tiêu mà nghỉ ngơi hồi phục.
Đường Tiêu mỉm cười thoát thai hoát cốt xong tâm tình của hắn rất tốt cho dù hắn biết rõ Vi Liên lòng làm loạn muốn cho long thể dương cương của hắn lộ ra nhưng hắn cũng mặc hơn nữa hiện tại long thể đang nóng lên cần có người tiêu hỏa.
Mười phút sau Vi Liên lại ngẩng đầu lên trên mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ, kịch liệt lắc lư dược đỉnh bắt đầu luyện hóa lần thứ hai.
Vi Liên bề bộn ba canh giờ vẫn y nguyên không thể luyện hóa được ngạnh long cuối cùng mệt mỏi ngồi phịch ở trên thân thể của Đường Tiêu hữu khí vô lực giận dỗi hắn một phen.
Hẳn là nàng đối với long thể dương cương vừa lộ ra vô duyên như vậy sao/
Đường Tiêu cuối cùng cũng xoay người đứng lên, đặt lên trên người của Đường Tiêu cuồng dã xông vào sau đó dùng cánh tay ôm eo thon của nàng trước sau như một mà xuyên qua, dũng mãnh vô cùng, lại đặt đùi của nàng ở trên vai thay đổi tư thế đến hơn nghìn lần sau mấy canh giờ mới mãnh liệt phun vào bên trong, cực độ dương nhiệt truyền khắp tứ chi bách hải của nàng.
Trải qua trùng kích này thân thể mềm mại của Vi Liên hơi chuyển động giống như đã bắt đầu thoát thai hoán cốt vậy.
Cả hai người đều mệt mỏi vô cùng ở trong đầm ôm nhau ngủ.
Mấy canh giờ sau Vi Liên và Đường Tiêu đều đã tỉnh dậy nàng nhìn ngạnh long của Đường Tiêu rồi nói:
- Ta nghe nói có một môn công pháp súc dương có thể đem những vật này thu vào trong hang bụng.
Vi Liên dùng tay vuốt ve thiêu hỏa côn của Đường Tiêu vừa nói với hắn.
- Súc Dương công?
Đường Tiêu hơi nhíu mày đúng thế cái này nếu như để ở bên ngoài sẽ mang lại tai họa ngầm nếu như có súc dương công thu nó vào bên trong long lân giáp thì hoàn hảo.
- Ngươi nếu thấy hứng thú thì ta có thể dạy cho ngươi.
Vi Liên cười cười với Đường Tiêu.
- Đương nhiên là muốn học.
Đường Tiêu đáp lời Vi Liên.
Vi Liên nhớ lại một lúc sau đó đem Súc Dương công truyền thụ cho Đường Tiêu công pháp này cũng không khó học, sau nửa canh giờ Đường Tiêu đã có thể đem thiêu hỏa côn và hai trái nho của mình tùy tâm sở dụng thu vào trong bụng.
Đương nhiên lúc muốn dùng đều dễ dàng phóng xuất nó ra được.
Vi Liên cười hì hì nhìn thiêu hỏa côn của hắn thu vào trong bụng lại không nhịn được thò tay vuốt ve long lân trên cơ thể của hắn.
- Sao vậy còn muốn nữa sao?
Đường Tiêu trêu chọc Vi Liên một câu.
- Ta muốn long lân của ngươi dùng nó họa phù đảm bảo mạnh mẽ vô cùng.
Vi Liên chuyển chủ đề.
- Thật không/
Đường Tiêu đột nhiên kéo xuống từ cánh tay của mình vài miếng long lân đưa cho Vi Liên.
Xé long lân cũng hơi đau Đường Tiêu cũng hiơ nhíu mày
- A... ta vừa nói đùa ngươi tại sao lại xé thực?
Vi Liên hoảng sợ nàng rất rõ sự đau khổ của kéo long lân.
- Cái này thì đáng gì qua vài ngày sẽ dài ra lại.
Đường Tiêu lộ vẻ không thèm để ý.
- Về sau đừng ngốc như vậy nữa.
Vi Liên hơi đau lòng giận dỗi nói với Đường Tiêu.
Sau khi cất kỹ long lân Vi Liên lấy túi trữ vật thu thập hạch đào đưa cho Đường Tiêu.