Từ khi đi vào thân thể của Tôn Văn, Đường Tiêu biến thành một người trạng thái Nhân Nguyên tam cấp, ngay cả một đạo Phù Triện cũng không có. Đến bây giờ đạt được Địa Nguyên tam cấp bốn đạo Vân Triện. Trong quá trình này vốn dĩ không có thuyết bình cảnh gì, nguyên nhân là thần hồn của hắn đã sớm vượt đột phá qua những bình cảnh này.
Nhưng mà, thoát thai hoàn cốt thì không được, đây mới là một bình cảnh mới.
Một buổi tối nửa tháng sau, Đường Tiêu vô cùng buồn rầu, võ công tu vi đột phá, tâm tình của hắn càng thêm cấp bách, càng không có cách nào hoàn thành. Cảm giác trước một tháng thoát thai hoàn cốt, dường như tùy từng thời điểm đều có thể xảy ra, nhưng vẫn chưa thấy xảy ra.
Trái lại tâm tình càng thêm cấp bách, lại càng khó đột phá bình cảnh, cái này giống như một vòng tuần hoàn ác tính. Lần đầu tiên Đường Tiêu cảm giác được mình không thể điều khiển được tình cảm của mình. Có lẽ là vì quá mong muốn hoàn thành thoát thai hoàn cốt, quá mong sớm trở về đảo Áo Bỉ.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, trời quang không mây. Đường Tiêu quen hướng lên bầu trời ngắm sao định phương hướng. Bỗng nhiên lúc đó hắn kinh ngạc phát hiện ra, những văn tự cổ trên bầu trời đen sâu kia rõ ràng là bảy vị biến thành sáu vị, thiếu đi mất một vị.
Nhớ rõ kết quả nghiên cứu cùng với Áo Bỉ lão ma lúc trước, quả là hôm đó bảy vị văn tự cổ trên trời biến thành sáu vị một ngày sau đó. Sau mười ngày nứa ngược lại sẽ là kết thúc.
Mười một ngày sau, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?
Đường Tiêu trong lòng có một dự cảm không tốt, một cái gì bị vỡ vụn giữa hư không, một xã hội loài người bị tê liệt triệt để. Một đại quân hồn thi tấn công đại lục tàn sát bừa bãi. Thân là một kẻ thống trị cấp một thiên giới Bí Cảnh, sẽ đưa ra quyết định gì?
Có lẽ trong mắt bọn chúng, Huyền Vũ đại lục giống như là cơ quan ung thư vậy, nếu như không thể trị hết thì nhất định phải cắt bỏ. Có thể tưởng tượng, so với đoàn quân hồn thi trên Huyền Vũ đại lục vẫn còn một chút mạnh hơn so với thần hồn, sống nhờ vào thân thể bên ngoài, che giấu tu vi bên trong trở thành tai họa ngầm trong tương lai của thế giới.
Những đoàn hồn thi gửi thân này, xen lẫn bên trong loài người, giống như tế bào ung thư hỗn tạp trong những tế bào bình thương, lại khiến cho thiên giới bắt đầu khó giải quyết. Ngươi đã không có cách nào cắt bỏ nó vì vậy chỉ có thể được chọn một cái.
Hủy diệt toàn bộ.
Thời gian đảo lại kết thúc rất csot hể cũng là ngày hủy diệt toàn bộ Huyền Vũ đại lục Bí Cảnh.
Võ giả Tinh Vũ Tông đạt tới tu vi kiếm thánh trở lên, vì sao biến mất tập thể. Đường Tiêu suy đoán ra rất có thể có quan hệ với sự hủy diệt sắp tới của Bí Cảnh. Những người này đều là người tinh anh ở Huyền Vũ đại lục, thiên giới nhất định sẽ tiến hành một trận đặc thù với bọn họ, kiểm tra sức khỏe. Xác nhận bọn họ không hề bị hồn thi chiếm giữ thân thể, sau đó dùng một lý do nào đó sớm đưa họ đi, những đệ tử bình thường ở lại chờ chết.
Nhưng mà những tông phái khác lớn hơn so với Tinh Vũ Tông, ví dụ như Tinh Hoàng Tông cùng với một vài đại tông phái khác còn lưu lại vài tên kiếm thánh. Rất có thể những kiếm thánh này bình thường bất hòa với những người cao hơn ở trong tông phái, bởi vậy nên mới bị vứt bỏ ở chỗ này.
Nếu là như vậy, Đường Tiêu nhất định phải sớm có dự định, trước khi toàn bộ Bí Cảnh có thể bị hủy diệt, Đường Tiêu cảm giác mình có thể may mắn thoát khỏi. Một khi toàn bộ Bí Cảnh bị hủy diệt, toàn bộ Bí Cảnh sẽ biến thành vô số mảnh vỡ hôn vùi trong hắc ám hư không quét sạch người tấn công thành tro bụi tiêu tán phía dưới. Như vậy Đường Tiêu cho dù thần hồn bất diệt cũng lại một lần nữa lưu lạc trong hắc ám hư không, làm một trong những oan hồn đáng thương.
Nếu như thế, muốn cứu Bạc Hà trở về coi như là nói suông. Bạc Hà từng vì cứu hắn rời khỏi hắc ám hư không mà tất cả những hy sinh đều phó mặc.
Không có người bên ngoài xé rách được hư không, Đường Tiêu cảm giác mình muốn ra khỏi hắc ám hư không là chuyện không thể nào.
Lại một lần nữa lâm vào hắc ám hư không, Đường Tiêu cảm giác mình sẽ không còn dũng khí để kiên trì nữa ròi.
Chỉ còn mười ngày, mình nên cứu như thế nào đây?
Đánh tiếc vẫn chưa vượt qua được Địa Nguyên cấp bốn, nếu không truyền ra một tia thần hồn trở lại đảo Áo Bỉ. Thân thể này cho dù là bị hủy diệt, còn có thân thể kia tồn tại, mình cũng không phải lưu lạc hắc ám hư không lần nữa.
Cùng với Áo Bỉ lão ma trong hồ lô đếm ngược thời gian, Áo Bỉ lão ma đoán Đường Tiêu cũng không khác nhiều, có thể là vì đếm ngược lúc Huyền Vũ đại lục bị hủy diệt. Nếu như trong vòng mười ngày không tìm được cách rời khỏi đây, thậm chí sẽ lại một lần nữa lưu lạc vào hắc ám hư không.
Chỉ là, với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, Áo Bỉ lão ma cũng không đề nghị gì hắn, càng không có cách nào để hắn rời khỏi Huyền Vũ đại lục đến Bí Cảnh khác tránh vận mệnh hủy diệt.
Đường Tiêu quyết định ngày mai lúc hừng đông, rời khỏi núi Tinh Võ, đi ra ngoài tìm hiểm một chút tin tức. Bất luận thế nào ngồi chờ chết cũng không phải phong cách của hắn, hơn nữa công tác chuẩn bị tiến vaò Địa Nguyên cấp bốn đều đã chuẩn bị cả rồi, chỉ thiếu một cơ hội đột phá, nói không chừng đi ra ngoài lúc nào đó lại đột phá ngoài ý muốn.
Triệu Thanh, Dương Tĩnh, Đường Tiêu tuy ràng không muốn buông bọn họ, nhưng bây giờ sao có thể? Đường Tiêu không có khả năng đem theo các nàng chu du bên ngoài.
Nếu như, có thể sớm điều tra sau mười ngày đếm ngược chấm dứt, sẽ xảy ra chuyện gì còn có thể mang bọn họ theo. Đường Tiêu nhất định sẽ tận lực mang theo bọn họ, tất cả mọi người trong viện, có thể mang đi bao nhiêu người thì sẽ mang đi bấy nhiêu.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trời vừa mới sáng lên, khi Đường Tiêu đã thu xếp hành trang chuẩn bị mở vửa ra, phát hiện Vi Liên đang ôm một thanh kiếm, khoanh chân ngồi trong sân, nhìn về phía căn phòng Đường Tiêu.
- Ngươi tìm ta?
- Sắp ra ngoài à? Ta đi cùng với.
Vi Liên đứng dậy.
- Làm sao ngươi biết?
- Còn có mười ngày.
Vi Liên chỉ tay lên bầu trời.
Đường Tiêu đột nhiên khiêm tốn, liền kéo Vi Liên vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.
- Ngươi cũng biết những điều đó?
Đường Tiêu khoảng cách gần nhìn khinh bỉ Vi Liên.