Đường Tiêu bình tĩnh, kiềm nén đau đớn từ trong túi trữ vật lấy ra quần áo, vừa mặc vào vừa nói chuyện với Dương Dĩnh, tránh cho cô quá mức lúng túng.
- Ta…ta…
Dương Dĩnh liếc Đường Tiêu một cái, vội xoay người ngồi xuống sau tảng đá.
- Hôm qua lúc ta xuống núi ở nghĩa địa gặp phải một bầy sói hoang.
- Ồ? Sói hoang?
Đường Tiêu bỗng nhớ tới đêm qua ảo giác ra bộ xương, bây giờ Dương Dĩnh bình yên vô sự, hắn như trút xuống gánh nặng.
Thủy Yêu đáng ghết, lần này chịu thiệt vào tay nó không nhỏ, đợi thu thập đủ dược liệu, nuốt vào hồn tinh cường đại, sau này phải trở về cho nó biết tay.
Dương Dĩnh nói tiếp:
- Ừ, ta hơi sợ, cho nên quay về đây, muốn đợi huynh hái dược xong trở về cùng nhau xuống núi.
- Ta ở bờ bên kia cũng gặp phải bầy sói hoang, thật không ngờ chỗ này có nhiều sói hoang đến vậy.
Đường Tiêu nhân lúc nói chuyện rốt cuộc mặc đồ xong.
- Đúng thế, làm ta sợ muốn chết. Tối hôm qua đám sói này hú cả đêm, sáng sớm mới yên tĩnh lại.
- A…là ta không nên để một mình muội tại đây.
Đường Tiêu xin lỗi Dương Dĩnh, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu bị sói hoang cắn thành bộ xương thật khiến người đáng tiếc.
Dương Dĩnh đánh giá Đường Tiêu từ trừ xuống dưới, có lẽ vì liên tưởng bộ dáng mới rồi hắn không mặc quần áo, mặt hơi đỏ hồng nói:
- Không sao! Thật ra người luyện võ chúng ta không nên sợ mấy con sói hoang này.
Bình thường Tôn Văn luôn theo đuổi Triệu Thanh, hơi cố ý trốn tránh Dương Dĩnh. Hôm nay cô lén nhìn thân thể Tôn Văn, còn bắt ‘trứng’ của hắn, mà hắn không tỏ vẻ giận dữ chút nào. Trong lòng Dương Dĩnh có chút đắc ý, thầm nghĩ, nếu Triệu Thanh biết những chuyện này phải chăng sẽ tức đến mũi nổ tung nhỉ?
Đường Tiêu nhìn chằm chằm Dương Dĩnh, dường như đang xác nhận đây không phải là ảo giác.
- Cô không có việc gì thì tốt rồi.
Cảm nhận ánh mắt ân cần và lời nói của Tôn Văn, trong lòng Dương Dĩnh dâng lên nhè nhẹ hạnh phúc. Thấy hắn nói năng như vậy coi như đáng giá cô một đêm lo âu hoảng hốt.
………….
Hai người nói chuyện, lại đi bờ sông rửa mặt, Dương Dĩnh từ túi tùy thân lấy ra chút hoa quả cho Đường Tiêu ăn. Đường Tiêu phát hiện cô không có túi trữ vật nên tiện tay tặng cho một cái. Ở Tứ Quý thành Đường Tiêu lục tìm được không ít mấy thứ này.
- Là túi trữ vật!
Dương Dĩnh nhận lấy món quà này thì rất hưng phấn. Bình thường thì khi cô được thân phận kiếm sư rồi ở trong tông mới phát cho một túi trữ vật, nhưng ít nhất phải cần tới mười năm, hai mươi năm, mà cũng chưa nhất định.
Đường Tiêu hỏi Dương Dĩnh:
- Có biết dùng không?
Dương Dĩnh lắc đầu:
- Không rành lắm.
- Ta dạy cho cô.
Có Đường Tiêu dạy bảo, Dương Dĩnh nhanh chóng nắm giữ cách sử dụng túi trữ vật. Sau đó cô thử bỏ đồ vào trong, lấy nó ra, cực kỳ hưng phấn, ánh mắt nhìn Đường Tiêu càng thêm dịu dàng.
Dương Dĩnh hỏi Đường Tiêu:
- Tôn sư huynh lấy nó từ đâu vậy?
- Lúc trốn ra khỏi thành, nhặt được từ thân thể mấy người bị hồn thi cắn chết.
- Vậy chắc là mạo hiểm lắm hả? Sư huynh kể cho ta nghe đi.
Dương Dĩnh nhìn chằm chằm Đường Tiêu, dường như không kiêng dè cái gì nữa.
Đường Tiêu cười cười, đứng lên:
- Trên đường xuống núi ta kể cho nghe.
Hai người một đường xuống núi, khi đi qua nghĩa địa thì hết sức cẩn thận, nhưng không gặp phải đàn sói hoang nữa. Đường Tiêu vừa kể cho Dương Dĩnh chuyện trong Tứ Quý thành vừa cùng cô xuống núi.
Giữa trưa khi hai người trở về tông thì quan hệ rõ ràng thân mật hơn ngày hôm qua lên núi nhiều. Trước kia Dương Dĩnh chỉ cảm thấy con người Tôn Văn tốt bụng, làm người lương thiện chính trực. Hôm nay cô mới phát hiện, Tôn sư huynh chẳng những con người tốt, còn rất thông minh và dũng cảm, trong lòng cô càng thích hắn hơn.
Mọi người trong viện tụ tập ăn cơm trưa, đang bàn tán Tôn Văn và Dương Dĩnh đi đâu, lập tức thấy hai người cười nói từ ngoài viện đi vào.
Ca ca của Dương Dĩnh là Dương Phàm vội đứng dậy hỏi cô:
- Tối hôm qua hai người đi đâu đó? Sao một đêm chưa về?
Triệu Thanh mặt đầy lo lắng cũng đứng lên đi hướng Đường Tiêu.
Phát hiện Đường Tiêu và Dương Dĩnh cười cười nói nói cùng đi trở về, hơn nữa biểu tình của Dương Dĩnh có chút ngại ngùng, trong lòng Triệu Thanh thầm oán.
Dương Dĩnh vội vàng giải thích với ca ca Dương Phàm:
- Đi lên núi hái thuốc, gặp phải bầy sói nên trốn trên đỉnh núi một đêm.
- Ô! Hai người ở trên núi một đêm, không xảy ra chuyện gì chứ?
Mọi người cùng ăn cơm trưa lập tức nhiều chuyện cười rộ lên.
Dương Dĩnh vẻ mặt đầy hạnh phúc, dỗi nói:
- Liên quan gì các người chứ?
Triệu Thanh nhỏ giọng hỏi Đường Tiêu, dường như sắc mặt không tốt lắm:
- Tôn sư huynh, cả đêm huynh ở chung với nàng ta?
Đường Tiêu thấy Triệu Thanh biểu hiện hơi ghen, thuận miệng lừa cô vài câu:
- Trên đỉnh núi có cái hồ, ta qua hồ hái thuốc. Cô ấy ở bờ bên kia, sáng sớm ta mới quay về bên bờ này.
Nghe thế sắc mặt Triệu Thanh mới đỡ hơn, nói chuyện với Đường Tiêu một lát, cô kéo tay áo hắn dẫn tới ngồi xuống cạnh mình, sau đó lấy cái bát, đi nhà bếp bới cơm cho hắn. Vừa lúc cô gặp phải Dương Dĩnh cầm hai chén cơm đi ra khỏi nhà bếp. Triệu Thanh và Dương Dĩnh ánh mắt nhìn nhau tràn đầy địch ý rồi phải gật đầu cười với nhau. Khi Triệu Thanh bưng chén cơm tới cho Đường Tiêu thì phát hiện hắn đã ăn rồi, hiển nhiên Dương Dĩnh thuận tay mang một chén cho Đường Tiêu.
May là Đường Tiêu sức ăn lớn, nuốt hai chén cơm thậm chí là thêm mấy chén cũng không thành vấn đề. Còn có hai cô gái một trái một phải ngồi bên cạnh gắp đồ ăn vào bát cho hắn. Ba tên con trai khác thấy tình hình này vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, thường trêu chọc vài câu. Nhưng Dương Dĩnh, Triệu Thanh không dễ chọc, lập tức dùng ngôn ngữ đánh trả, lúc này hai người kết thành minh hữu cộng đồng đánh giặc ngoài.
Liễu Yên ngồi đối diện thấy Triệu Thanh, Dương Dĩnh đem đồ ngon gắp hết vào chén ‘Tôn Văn’, rất là không vui chu môi. Tỷ tỷ của Liễu Yên là Liễu Phi nheo mắt cười, hiển nhiên thấy ra hai cô gái đang lấy lòng vị Tôn sư đệ này, thầm kỳ quái Tôn sư đệ thành thật, lương thiện sao đột nhiên biến thành công tử phóng đãng.
Đường Tiêu đem đồ ngon hai cô gái gắp cho mình chuyển sang chén của Liễu Yên, thế này thì cái môi chu của cô bé mới hạ xuống, rất là vui vẻ cảm ơn Tôn sư huynh, còn đắc ý liếc hai vị sư tỷ.
- Sao ta cứ cảm giác hôm nay trên đầu Tôn sư đệ nở hoa đào?
- Đúng thế, mấy vị sư tỷ, sư muội thật không công bình, sao chỉ lo cho mình Tôn sư đệ thế. Ba người bọn ta sau này chắc khỏi cần ăn cơm.
Ba tên con trai trong viện kiềm không được bắt đầu kháng nghị.