Dương Dĩnh ở dược phòng thầm thì với Ngô Đồ một lúc, bước nhanh đuổi theo Đường Tiêu, kéo hắn lại, nói cô biết tìm Huyền Âm Thảo tại đâu trong Tinh Võ Sơn. Đường Tiêu không làm thì thôi, đã làm là không từ bỏ, để cô mang mình đi tìm Huyền Âm Thảo.
Tinh Võ Sơn rất lớn, trước khi kiếm sĩ chưa tiến vào cấp cao, không có phù triện thì chưa thể ngự kiếm phi hành, tu vi hiện tại của Dương Dĩnh chỉ có thể đi bằng đôi chân. Đường Tiêu thì có thể ngự kiếm phi hành, nhưng lần trước nổ xác xong chưa hồi phục, phù triện trong người rất yếu, không thể bay quá lâu, hắn đành cùng Dương Dĩnh leo lên núi.
Đường lên núi ngẫu nhiên gặp một số đệ tử Tinh Võ Tông trong viện khác hái dược, hoặc là săn yêu thú loại hình nhỏ. Tuy cùng một tông nhưng không sinh hoạt chung viện, biết nhau chứ không quen thân, nên khi lướt qua nhau chỉ gật đầu ý chào mà thôi.
Nơi Huyền Âm Thảo sinh trưởng là dưới vực sâu ngàn mét dưới Tinh Võ Sơn. Dương Dĩnh chỉ nghe Ngô Đồ nói tới chỗ này, đây là lần đầu tiên cô đi vào Tinh Võ Sơn sâu như vậy.
Vách đá ngay trước mắt, nhưng leo núi ba canh giờ mà vẫn không rút ngắn khoảng cách chút nào.
Dương Dĩnh có chút chần chờ nói:
- Còn chưa tới nữa sao? Đã vào sâu quá rồi, trong núi chắc không có yêu thú gì lợi hại lắm chứ?
- Nếu không thì muội về đi, một mình ta đi là được.
Nếu Đường Tiêu đã biết Huyền Âm Thảo ở đâu thì không cần Dương Dĩnh luôn theo mình nữa.
- Thôi, chắc không xa lắm, ta đi cùng huynh thôi.
Dương Dĩnh suy nghĩ một lúc, quyết định không quay về, một người xuống núi rất chán.
Nơi này cơ bản vẫn là ở ngoài sơn mạch Tinh Võ Sơn, không có yêu thú quá nguy hiểm. Dương Dĩnh cảm thấy cô và Tôn Văn, hai kiếm sĩ cùng một chỗ thì ít nhất giữ sinh mạng không thành vấn đề.
Lại một canh giờ qua đi, hai người đi tới một nghĩa địa tiêu điều. Nhưng đó không phải nghĩa địa của Tinh Võ Tông, từ văn tự khắc trên một số tảng đá hư hại thì chắc là thời trung cổ, thậm chí là thời thượng cổ.
Lúc này đã qua giữa trưa, ánh nắng yếu bớt. Đi qua nghĩa địa, Dương Dĩnh có chút sợ, vội sát người Đường Tiêu hơn.
Qua nghĩa địa rồi thì vách đá gần ngay trước mắt, nhưng đi mười mấy phút sau xảy ra một chuyện rất bất ngờ.
Từ chỗ hai người đứng tới vách đá đối diện không ngờ có on sông lớn rộng dừng ngàn trượng! Có lẽ là hồ, có lẽ là một sơn cốc rất sâu hình thành cái ao. Nhưng mặt nước này chỉ thấy đến đối diện, trái phải đất trập trùng, khắp nơi là cây cối, không thể thấy giới hạn hai bên mặt nước.
Hai người mệt mỏi trước khi biết rõ tình hình thật là không dám tùy tiện đi đường vòng, có trời mới biết sẽ xa bao nhiêu?
- Điên lên mất!
Dương Dĩnh mạnh vỗ đầu. Khi rời khỏi dược phòng, Ngô Đồ thuận miệng nói với cô vách đá này chứ không nhắc tới sông lớn. Đương nhiên lấy tu vi như Ngô Đồ có thể ngự kiếm bay qua, hơn nữa Ngô Đồ muốn qua loa Tôn Văn, chưa bao giờ ngờ Dương Dĩnh sẽ cùng Tôn Văn lên núi hái dược.
Tu vi của Dương Dĩnh chỉ tương đương với Nhân Nguyên tam cấp trên Áo Bỉ Đảo, bây giờ không thể ngự kiếm phi hành. Kiếm tu trên Huyền Vũ Đại Lục trước khi tiến vào kiếm sĩ cao cấp thì không có công pháp bay giống Hóa Điêu Lạc Không Nhất Thức. Vậy nên nếu cô muốn qua thì chỉ còn cách bơi.
Đường Tiêu nghĩ tuy bây giờ tu vi còn chưa hồi phục, nhưng chỉ cần hắn không dùng niệm lực, có thể ngự kiếm bay lên một chút, hoặc là ngưng khí hóa điêu sau đó bơi một lúc, chắc nửa canh giờ có thể tới bên dưới vách đá đối diện.
Nhưng Đường Tiêu không muốn lộ ra thực lực trước mặt Dương Dĩnh, một Triệu Thanh biết bí mật của hắn là đủ rồi. Trước khi thực lực Đường Tiêu chưa hoàn toàn hồi phục, người biết càng nhiều thì hắn sẽ càng nguy hiểm. Những cô gái này tuy bình thường quan hệ với Tôn Văn không tệ, nhưng ai bảo đảm họ có thể giữ kín miệng được không?
Đường Tiêu nói với Dương Dĩnh:
- Muội về trước đi, ta bơi qua.
Dương Dĩnh nhìn bờ đối diện, lòng run sợ:
- Nó rộng như vậy, huynh có thể bơi qua sao?
Đường Tiêu nói với Dương Dĩnh:
- Lại qua một canh giờ là trời sẽ tối, muội mau xuống núi đi, ta bơi qua đó hái Huyền Âm Thảo rồi sẽ trở lại.
Dương Dĩnh ngó lên trên thấy mặt trời lặn xuống phía tây. Cô thở dài, dặn dò vài câu bảo Đường Tiêu chú ý an toàn, sau đó một mình xuống núi.
Đây là lần đầu tiên Đường Tiêu sinh hoạt trong tông phái, khác với mấy đời trước hắn trải qua. Đường Tiêu biết rất có thể Dương Dĩnh thầm mến Tôn Văn trước kia, nhưng nghe những lời quan tâm của cô thì trong lòng cũng có chút hảo cảm.
Thấy Dương Dĩnh đi xa, Đường Tiêu cởi xuống quần áo bỏ vào túi trữ vật, bùm một tiếng nhảy xuống hồ nước, dốc sức bơi qua bên kia.
Bơi một lúc Đường Tiêu mới lao ra khỏi nước, định ngưng khí hóa điêu. Kết quả phát hiện thể xác này không có thời gian dài luyện tập Hóa Điêu Lược Không Thất Thức, không thể ngưng tụ thành hình điêu, thậm chí ngưng tụ ra cánh còn khó khăn.
Đường Tiêu thở dài, lại thử muốn ngự kiếm phi hành. Nhưng Tôn Văn trước kia không có tập thuật ngự kiếm phi hành, không thể giống như Kiếm Thánh đạp kiếm bay đi.
Thất bại phi hành, Đường Tiêu chỉ đành ngoan ngoãn bờ qua bờ bên kia. Tuy thân thể Tôn Văn tệ hơn cái xác của Đường Tiêu tại Áo Bỉ Đảo nhiều, nhưng dù sao cũng là người luyện võ, thêm vào phù triện của Đường Tiêu hỗ trợ, bơi đi không đến nỗi quá mệt.
Bơi bơi bơi, Đường Tiêu đột nhiên cảm thấy dưới mặt nước có thứ gì nguy hiểm tới gần. Hắn vội ngừng thở, ngừng bơi, lặng lẽ lặn xuống dưới quan sát đáy nước.
Có một bóng đen khổng lồ mơ hồ xẹt qua đáy nước, nhưng dường như không chú ý tới Đường Tiêu trên mặt nước. Thể hình của nó còn lớn hơn cá voi dưới đáy biến gấp mấy lần. Đường Tiêu thầm chấn kinh, không thể không nói, hắn lặn xuống nước như vậy thì có chút làm liều.
May là ở trong hắc ám hư không mấy vạn năm, bây giờ Đường Tiêu trực giác nguy hiểm nhạy hơn trước rất nhiều. Nếu có nguy hiểm thì hắn có thể trước tiên đề phòng.
Cảm giác nguy hiểm dưới mặt nước chậm rãi biến mất, Đường Tiêu mới tiếp tục cố gắng bơi tới trước.
Sau khi Dương Dĩnh tách khỏi Đường Tiêu thì đi xuống núi. Cô đi không được bao lâu đã tới gần chỗ nghĩa địa lúc trước đi ngang qua.