Tuy Liễu Yên mười bốn tuổi nhưng xem thì như cô bé mới mười hai chưa phát dục, mặt mày còn có tính trẻ con, ngực chưa nhô ra nữa là.
Thấy Đường Tiêu mở cửa cô lập tức đẩy cửa xông vào, vươn tay hướng hắn:
- Tôn Văn! Ta nhờ huynh mua đồ đâu?
- Mua cái gì?
Đường Tiêu ngây ra, lập tức lục tìm ký ức Tôn Văn.
- Thì bao kiếm thêu hoa á! Đừng nói là huynh quên rồi nha?
Liễu Yên buồn bực trừng Đường Tiêu, biểu tình thật giống đứa con nít chưa trưởng thành.
Lúc này Đường Tiêu đã lục tìm ký ức Tôn Văn ra việc đó, nhưng không thấy trong vật phẩm tùy thân của Tôn Văn có bao kiếm thêu hoa Liễu Yên muốn. Lại lần nữa tìm tòi ký ức, Đường Tiêu phát hiện Tôn Văn đích thực là chưa đi mua bao kiếm thêu hoa.
- Ta không quên, nhưng trong thành xuất hiện rất nhiều hồn thi, lúc đó chỉ có thể chạy trốn, không cách nào mua giúp muội.
Đường Tiêu thật tình không muốn làm công việc nhàm chán là giải thích với con nít, nhưng không muốn lộ thân phận, đành nhẫn nhịn giải thích với Liễu Yên một phen.
Liễu Yên bĩu môi, bộ dạng mất vui:
- Vậy cũng không được! Huynh đã đồng ý ta rồi thôi! Tại sao việc nhỏ như vậy cũng không làm tốt được chứ?
- Muội phiền quá! Ta đã giải thích lý do với muội rồi, còn muốn sao nữa?
Đường Tiêu thật tình không có kiên nhẫn giải thích dài dòng với Liễu Yên. Xem ra cô bé không hiểu được đại quân hồn thi nguy hiểm cỡ nào.
- Tức chết được! Mấy ngày nữa là sinh nhật của tỷ tỷ, bị huynh hại chết rồi! Sau này không thèm để ý huynh nữa!
Liễu Yên bị Đường Tiêu quở trách mấy câu liền bật khóc, xoay người uất ức chạy ra ngoài phòng.
- Quay lại!
Đường Tiêu lắc đầu, từ trong túi trữ vật lục tìm Đào Tâm kiếm, gồm cả vỏ kiếm Đào Tâm cũng lấy ra, đây là lúc trước hắn ở trong Tứ Quý thành tìm ra loại kiếm tu cho nữ dùng. Sau đó hắn đưa nó tới trước mặt Liễu Yên.
- Cái này tặng muội, đưa cho tỷ tỷ muội làm quà sinh nhật đi.
- Oa! Đẹp quá đi!
Liễu Yên trọn to mắt. Bé gái rất dễ bị lừa, thấy đồ gì xinh đẹp liền nín khóc mỉm cười.
- Lần này hết khóc rồi đi?
Đường Tiêu cười cười, nghĩ lại thấy lúc nãy mình đúng là không nên hung dữ với đứa con nít.
- Kiếm của huynh cần bao nhiêu linh thạch lận?
Liễu Yên có chút bất an hỏi Đường Tiêu, con mắt thì nhìn chằm chằm Đào Tâm kiếm xinh đẹp.
Linh thạch là vật cần thiết để dưỡng kiếm linh, cũng là vật đổi giá thường thấy nhất trên đại lục kiếm tu, giống như kim ngân nhưng còn quý hơn hoàng kim, người tu võ thường lấy linh thạch làm giao dịch.
- Tặng cho muội!
Đường Tiêu quăng Đào Tâm kiếm vào ngực Liễu Yên, sau đó đẩy cô ra ngoài cửa.
Đuổi Liễu Yên đi xong, Đường Tiêu đóng cửa phòng, quay vào trong suy nghĩ vấn đề làm cách nào nhanh chóng hồi phục thực lực.
Nuốt hồn tinh trong linh khí có thể khiến phù triện của Đường Tiêu nhanh chóng tiến hóa, ý niệm mau hồi phục, nhưng sẽ xảy ra nổ tan xác. Một khi nổ tung thì xác không còn, thần hồn cũng bị tổn thương cực lớn, thậm chí triệt để mất ý thức. Một khi thần hồn mất ý thức thì không thể lại đoạt xá trọng sinh, có lẽ Đường Tiêu sẽ vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
Lúc cơm chiều Triệu Thanh, đệ tử hạch tâm Bồ Chân cùng quay lại viện tử. Bồ Chân nói ngày mai hoặc hôm sau nữa gã sẽ chuyển tới ngụ ở trong viện, tạm thay Hoa Nghĩa quản sự viện này.
Sau cơm chiều, nghe Triệu Thanh kể lại, Hoàng Miện triệu tập tất cả đệ tử hạch tâm lại bàn bạc. Chủ yếu là phân công sự vụ trong tông phái, không hỏi Triệu Thanh quá nhiều vấn đề, chỉ hỏi tình hình hiện tại ở Tứ Quý thành. Triệu Thanh thành thật trả lời họ tất cả, không ai nghi ngờ hay chất vấn cô và Tôn Văn làm sao sống sót trở về.
Triệu Thanh ngồi trong phòng Đường Tiêu tới khi trời tối den mới lưu luyến rời đi.
Đêm khuya không có ai, Đường Tiêu từ trong đan điền lấy ra con Gia Hồ cầm trong tay. Đường Tiêu nhìn Gia Hồ này, trong lòng hắn đầy thắc mắc.
Đầu tiên là Gia Hồ rốt cuộc ai đưa tới, là Bạc Hà sao? Hay là Noãn Dương Dương? Hoặc là trong cửu tôn, một trong bảy tôn kia?
Người đàn ông trong mộng nói những lời đó, rốt cuộc có nên tin hay không?
Chần chờ thật lâu sau, Đường Tiêu đem thần thức dò xét vào trong Gia Hồ, không mất bao nhiêu sức lực đã luyện hóa con Gia Hồ này. Luyện hóa xong, Đường Tiêu phân một lũ thần thức vào trong Gia Hồ, có thể cảm nhận rõ ràng trạng thái bên trong Gia Hồ. Ban đầu cảm giác một mảnh hỗn độn, xung quanh đầy sương mù, không nhìn rõ được gì.
Đang khi Đường Tiêu chuẩn bị thu hồi thần thức thì vang lên một thanh âm già nua.
- Tiểu hữu hãy dừng bước.
Thần thức Đường Tiêu quét bốn phía một vòng, sương mù trong Gia Hồ tán đi, một ông lão ngồi xếp bằng trên mặt đất hiện ra trước mắt hắn.
Đường Tiêu lập tức nhận ra người kia là ai:
- Áo Bỉ Lão Ma?
Áo Bỉ Lão Ma mở mắt ra, đánh giá Đường Tiêu từ trên xuống dưới:
- Ha ha, tiểu hữu nhận biết lão ma ta?
- Chẳng phải cần tập hợp chín Gia Hồ thì ngươi mới sống lại được sao?
Mắt Đường Tiêu lấp lóe, hắn có nghe nói qua uy danh của Áo Bỉ Lão Ma. Người đưa hắn Gia Hồ không cho gợi ý nào, hắn không dám bảo đảm thể xác đoạt xá hiện tại của mình có thể hoàn toàn khống chế vị lão ma này không.
Đường Tiêu đột nhiên nhớ tới một việc. Áo Bỉ Lão Ma này vốn là một gia thụ sống mấy ngàn vạn năm, chắc chắn có thể giúp hắn quay lại Áo Bỉ Đảo chứ?
Áo Bỉ Lão Ma giải thích với Đường Tiêu:
- Hiện tại lão ma chỉ ngưng tụ sáu phân thân mà thôi, ký ức mới chỉ hồi phục hơn phân nửa. Nếu ngươi có thể giúp lão ma kiếm lại ba phân thân khác, lão ma hoàn toàn sống lại thì lúc ấy vô cùng cảm tạ tiểu hữu.
- Không phải ngươi ở Áo Bỉ Đảo sao? Tại sao xuất hiện tại Huyền Vũ Đại Lục?
Đường Tiêu lại hỏi Áo Bỉ Lão Ma một vấn đề khác, đương nhiên hắn phải hỏi việc mình muốn biết trước nhất.
Áo Bỉ Lão Ma dường như không hề hay biết điều này:
- Đây là Huyền Vũ Đại Lục?
- Đúng thế, sao ngươi lại đây được?
- Cái này phải hỏi tiểu hữu ngươi mới đúng, lão ma không rõ ràng lắm.
Áo Bỉ Lão Ma lắc đầu. Lão vừa tỉnh táo thì người đầu tiên gặp chính là Đường Tiêu. Lão tập hợp đủ sáu phân thân chưa thấy qua Bạc Hà và Noãn Dương Dương, tất nhiên không có ấn tượng với họ. Huống chi phân thân chỉ có một ít ý thức bản năng mà thôi, không thể giao lưu quá nhiều.
Đường Tiêu lại hỏi một câu, vấn đề mà hắn muốn hỏi ra nhất:
- Vậy ta nên làm sao quay về Áo Bỉ Đảo?
- Ngươi nói nơi này là Huyền Vũ Đại Lục?