Dưới áp lực của lực xoay tròn cực đại, Đường Tiêu tiêu hao rất nhiều chân khí trong cơ thể mới khiến cho cái lồng sắt không bị văng ra chiếc lồng sắt va vào vai của Nghi Lan và Dực Thai công chúa khiến cho hai người kêu thảm liên tục, từng thanh âm rắc rắc như rang đậu liên tục vang lên.
- Nắm lấy song sắt. xem tại TruyenFull.vn
Đường Tiêu hướng về phía trong lồng mà rống lớn một tiếng.
Dực Thai công chúa và Nghi Lan quận chúa vừa chịu đựng xương vai gãy vô cùng đau đớn vừa khu động chân khí tro cơ thể mớ miễn cưỡng giữ chặt song sắt được, nhưng với tu vi của hai nàng cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Dực Thai công chúa có tu vi kém hơn Nghi Lan quận chúa không ít, xoay tròn ở trong lồng sắt một thời gian chân khí của nàng muốn tiêu hao tới mức gần như không còn, hộ thể cương khí cũng biến mất, Dực Thai công chúa trong lòng vô cùng hoảng sợ, nàng biết rõ một khi mất đi hộ thể cương khí, mất đi chân khí ở trong cơ thể nàng sẽ lập tức bị lồng sắt đánh trúng, toàn thân gãy xương đau đớn mà chết.
Nhưng đúng lúc này ở bên ngoài lồng sắt có một bàn tay hữu lực nắm lấy cánh tay của nàng, một chút chân khí truyền vào người của nàng, nhanh chóng tu bổ xương vai bị thương, Dực Thai công chúa lập tức cảm thấy khỏe lên không ít, tuy cái lồng sắt vẫn xoay tròn không ngừng trên không trung, khắp nơi đều là nước nhưng Dực Thai công chúa biết rõ, cánh tay bên ngoài kia vẫn không ngừng giúp nàng chữa thương.
Giờ khắc này nàng nhịn không được mà muốn khóc, nam nhân lạnh lùng khi nhục nàng bình thường thời khắc này lại ra tay cứu nàng.
Kỳ thật hắn cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Đường Tiêu vốn là võ giả Nhân Nguyên ngũ cấp, chân khí cường hoành của hắn không ngừng truyền vào trong cơ thể của Dực Thai công chúa, tu bổ vết thương cho nàng đồng thời còn khiến cho nàng có một áp lực rất lớn, Dực Thai công chúa bỗng nhiên phát hiện ra mình xuất hiện một lớp hộ thể cương khí mới, hơn nữa cương khí cũng không ngừng dày đặc lên.
Dực Thai công chúa đầu ông lên một tiếng, chẳng lẽ mình đột phá rồi?
Nàng ở Nhân Nguyên tam cấp đã nhiều ngày rồi, tuy nhiên nàng cũng nhận thức được rằng tu vi của mình chỉ là Nhân Nguyên tam cấp trung kỳ mà thôi, rất khó có khả năng đột phá, vậy mà hiện tại cứ như vậy đã tiến vào tứ cấp.
Tu vi võ giả thực sự không thể nhờ ngoại lực trợ giúp được, Dực Thai công chúa hien tại đột phá là do cơ thể nàng quán chú với chân khí cường đại của Đường Tiêu, cùng với thiên tư của nàng, tâm tình có quan hệ mà thôi. Tuy nhiên không không thừa nhận rằng, biến hóa trong lòng của nàng có quan hệ rất lớn với Đường Tiêu, công lao của Đường Tiêu dĩ nhiên rất nhiều.
Sau khi đột phá, Dực Thai công chúa lập tức cảm nhận thấy được chân khí của mình so với lúc trước mạnh hơn không ít, nàng nắm lấy lồng sắt cũng không khó khăn hơn nữa, hô hấp cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Con rùa biển nghìn năm cực lớn bị cuốn tới nghìn mét trên không trung, rơi xuống rồi lại bị cuốn vào, mấy lần như vậy nó đã tách khỏi cái lồng sắt.
Trong đầu Đường Tiêu tự hỏi, nếu như cứ tiếp tục rơi xuống như vậy đoán chừng Dực Thai công chúa trước khi cái lồng sắt rơi xuống đã tàn phế, cho dù không chết lúc đó thì cái lồng sắt chìm sâu xuống mặt nước cũng phải chết đuối.
Đường Tiêu vội vàng suy nghĩ cuối cùng cũng nhớ tới cái mai rùa màu vàng nhạt mà mình vừa luyện hóa xong hắn lập tức xuất ra, đặt dưới cái lồng sắt cuối cùng cũng khiến cái lồng lập tức ổn định.
Mai lùa cực lớn ở trong không khí sinh ra lực cản trở rất lớn, giống như là nhảy dù vậy rõ ràng đem cái lồng sắt hạ xuống chậm lại rồi, hơn nữa ở phía xa xa nhìn cái mai rùa rơi xuống sẽ giống như là một cái lá cây cực lớn từ từ rơi xuống mặt nước.
Cái lồng sắt sau khi ổn định lại Dực Thai công chúa mới phát hiện ra Nghi Lan quận chúa đã ngất đi.
Dực Thai công chúa vội vàng đỡ Nghi Lan quận chúa, rút ra một thánh dược trị thương cho nàng uống.
Cho dù tốc độ chậm lại nhưng sau khi mai rùa đáp xuống mặt biển vẫn khiến cho sóng biển vọt lên cao năm sáu thước, Dực Thai vừa khôi phục một chút thân khí vội vàng dùng hai đạo phù triện cực lực kéo cái mai rùa tránh cho nước biển lật úp nó cuối cùng chiếc mai rùa cũng đã ổn định lại, bên trong tuy tiến vào một chút nước nhưng không quá nhiều.
Đường Tiêu nhanh chóng xuất ra hai đạo phù triện xanh trắng, đem nước biển ở trong mai rùa đẩy hết ra ngoài, chiếc mai rùa màu vàng nhạt triệt để ổn định lại, Đường Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía, ở đây tuy vẫn còn có một chút gió bầu trời có nhiều mây nhưng đã không còn gió của vòi rồng nữa, không biết ở đây có xa Áo Bỉ Đảo lắm không.
Chu Kiền Phương Kích cùng với thất hoàng tử bọn họ bị bắt ở nơi nào?
Đường Tiêu hướng về phía Dực Thai công chúa ở trong cái lồng sắt hỏi một tiếng.
- Không biết sau khi bị bắt ta cùng với Cầm nhi tỷ tỷ bị nhốt ở trong lồng, ngươi mau cứu Cầm nhi tỷ tỷ tỷ ấy bị thương rất nặng.
Dực Thai công chúa không nghĩ tới chuyện của thất hoàng tử, chỉ nhìn Nghi Lan quận chúa bị thương nặng ở trong ngực của mình, thương tâm mà khẩn cầu Đường Tiêu.
- Không cứu!
Đường Tiêu lạnh lùng xoay người đi mà nói.
Dực Thai công chúa có phần tuyệt vọng mà nhìn theo bóng lưng của Đường Tiêu. Nàng liền cắn răng, dốc sức liều mạng truyền một chút chân khí ít ỏi của mình vào trong người của Nghi Lan quận chúa, Nghi Lan quận chúa sau khi phục dụng thánh dược của hoàng gia, lại được Dực Thai công chúa rót chân khí vào cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, tuy nhiên trên người của nàng nhiều chỗ vẫn bị gãy xương nên oa oa kêu loạn lên.
Đường Tiêu cuối cùng cũng quay đầu lại, khuôn mặt có phần hả hê, Nghi Lan quận chúa muốn chửi ầm lên nhưng ý thức được tình huống này đắc tội với Đường Tiêu tuyệt đối không có chỗ tốt, cuối cùng đành phải cắn răng chịu đựng.
Dực Thai công chúa sốt ruột cứu người, tiêu hao quá nhiều chân khí khiến cho khuôn mặt của nàng trắng bệch thoáng cái đã hôn mê đi rồi.
Đường Tiêu nhíu mày lại xoay người quan sát hình ảnh trên mặt biển.
- Ngươi không muốn cứu ta, Huyền Nhi không đắc tội với ngươi ngươi cũng mặc kệ nàng ta chứ?
Nghi Lan quân chúa nhịn đau hướng về phía Đường Tiêu mà hô lớn một tiếng.
- Ta cứu nàng, ta liều mạng tiêu hao chân khí trị thương cho tiểu tiện nhân này sao? Mơ tưởng.
Đường Tiêu quay đầu lại dựng ngón giữa lên cho Nghi Lan quận chúa sau đó lại rời đi.
- Cẩu tặc ngươi chết không yên lành đâu.
Nghi Lan quận chúa mắng xong lại ai ôi kêu thảm lên.