- Còn gọi ta là ẻo lả, ta thêm mấy lỗ máu trên cổ cho ngươi trước.
Thiết Khắc từ cao nhảy xuống đất, nhìn Phần Đồ Cuồng Ca:
- Ngươi nói thì tốt, nhưng làm không tốt.
Phần Đồ Cuồng Ca biết thủ đoạn của Thiết đẹp trai là cái gì. Trong miệng hắn phát ra một tiếng thở dài nặng nề. Nếu như người trước mắt không phải là Lục thúc, mà là một người khác, mình thật sự đã sớm động thủ! Nhưng vừa nãy mình để mặc cho Lục thúc nói như vậy...
Phần Đồ Hưng Vũ ngâm ở trong nước một hồi có thật sự tỉnh táo lại hay không, Phần Đồ Cuồng Ca cũng không biết, nhưng ít ra nhìn Lục thúc lúc này ngồi ở trên ghế uống nước ấm, thay quần áo mới, đã bình tĩnh lại, hắn đặc biệt ích kỷ, tâm tình cảm thấy hưng phấn.
- Lục thúc, ngài tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Phần Đồ Hưng Vũ đã bình tĩnh trở lại nói:
- Hiện tại thúc có thể nói được chưa?
- Còn không phải là vì Cuồng Khiếu sao?
Lời nói của Phần Đồ Hưng Vũ đã không còn phách lối như lúc đầu.
Có thể bởi vì trong phòng khách lúc này còn có Đoạn Phong Bất Nhị đang ngồi. Có thể bởi vì ánh mắt sắc lạnh như kiếm của Thiết Khắc, cũng có thể vì Phần Đồ Hưng Vũ đã thật sự tỉnh táo lại.
Phần Đồ Cuồng Ca không muốn suy đoán lý do vì sao vị Lục thúc này lại trở nên bình tĩnh như vậy. Sau khi nghe được tên của ca ca Phần Đồ Cuồng Khiếu, lực chú ý của hắn đã không còn đặt ở trên người Phần Đồ Hưng Vũ nữa.
- Đại ca của ta làm sao?
- Cuồng Khiếu hắn vẫn như vậy...
Trong ánh mắt Phần Đồ Hưng Vũ thoáng cái đã trở nên ảm đạm:
- Một thiên tài tốt như vậy lại phát điên. Nếu như bây giờ hắn có thể tỉnh táo lại, trong thận thi đấu Tân Nhân Vương sắp tới, thế gia Phần Đồ chúng ta nhất định có thể đạt được tới một cao độ chưa bao giờ có.
- Ca ca hắn...?
- Ngươi có thể không ngờ được, sau những năm tháng hắn phát điên, không ngờ thực lực tăng lên với tốc độ nhanh tới bất ngờ.
Phần Đồ Hưng Vũ lắc đầu không ngừng thở dài:
- Đấu Hồn đỉnh phong, nhưng lại không giống với trạng thái đỉnh phong...
Đúng là không điên, không thành công!
Trong đầu Phần Đồ Cuồng Ca đột nhiên nhớ tới lời Mã Tặc Vương Bát Hoang Vô Sinh đã từng nói. Không điên không thành công!
- Đại ca... Đây xem như là thành công sao?
Phần Đồ Cuồng Ca kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa.
Một trận gió lạnh gào thét, bầu trời âm trầm cuối cùng đã khiến người ta cảm thấy được hoa tuyết lạnh lẽo từ trên bầu trời rơi xuống, theo cơn gió xoáy qua, lại cuốn theo không ít hoa tuyết, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ tới hơi lạnh trong không khí.
- Lần này ta tới đây chính là muốn tìm ngươi lấy một Hồn Binh. Hoặc là...
Phần Đồ Hưng Vũ nhìn Phần Đồ Cuồng Ca:
- Có thể cho ta một lọ thuốc để Cuồng Khiếu tỉnh táo lại. Đương nhiên, tốt nhất là cho ta một Hồn Binh...
Phần Đồ Cuồng Ca đang nắm lấy tay vịn ghế trong nháy mắt đã bóp nát. Ánh mắt hắn lộ ra một sự căm phẫn, trầm mặc nhìn chằm chằm vào Phần Đồ Hưng Vũ.
Hồn Binh? Tốt nhất là cho Hồn Binh? Thứ hai mới là thuốc khiến ca ca Cuồng Khiếu tỉnh táo lại!
Đây là ý gì? Để đại ca trong trạng thái của một người điên nhập thánh sao? Để đại ca trong trạng thái như vậy đi tham gia cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sao?
Không sai! Đại ca như vậy có lẽ thực lực sẽ rất mạnh! Nhưng một người điên, trong khi chiến đấu sẽ càng nhiều sơ hở, có lẽ càng dễ bị giết chết!
Lục thúc của mình... Lục thúc của mình... Không ngờ vì vinh quang của gia tộc, lại lựa chọn coi trọng Hồn Binh hơn là thuốc chữa!
Ngực Phần Đồ Cuồng Ca không ngừng phập phồng:
- Yêu cầu như vậy là do bản thân thúc nghĩ ra sao? Hay là gia tộc cho thúc tới nhắn nhủ?
Phần Đồ Hưng Vũ sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Không phải hai điều đó đều như nhau sao?
- Tốt. Xem ra gia tộc còn chưa quyết định đến nước này. Vừa rồi chỉ là suy nghĩ của bản thân thúc.
Phần Đồ Cuồng Ca chậm rãi gật đầu, hắn nghiêm mặt hắng giọng giống như bất cứ lúc nào có thể phun ra nước đen:
- Lục thúc, đây là lần cuối cùng ta gọi thúc như vậy. Thúc vì vinh quang của gia tộc, đây là tín điều trong cuộc sống của thúc. Ta không thể can thiệp vào. Nhưng… Phần Đồ Cuồng Ca ta cũng có tín điều trong đời mình! Ta không còn là Phần Đồ Cuồng Ca, người bị thúc nhồi nhét tín điều của đời mình, trở thành thúc thứ hai nữa.
- Đừng nói trong tay ta không có Hồn Binh! Cho dù có, ta cũng sẽ không cho thúc!
Phần Đồ Cuồng Ca dùng một chưởng trực tiếp đập vỡ một góc bàn. Hắn nhìn sắc mặt Phần Đồ Hưng Vũ xám xịt:
- Cám ơn thúc, cám ơn thúc đã tới nói cho ta biết về chuyện của đại ca ta. Thế gia Phần Đồ, ta sẽ trở về! Hơn nữa ta sắp trở về rồi. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhờ Càn Kình giúp ta rèn Hồn Binh, mà nhờ hắn cùng ta trở lại, chữa bệnh cho đại ca của ta!
- Ngươi...
Hai tay Phần Đồ Hưng Vũ không ngừng run rẩy. Hắn vốn cho rằng lần này mình tới đây, có thể mang về một Hồn Binh. Nhưng hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại hoàn toàn thoát khỏi sự giáo dục của mình dành cho hắn bao năm qua.
- Ngài chắc bận rộn nhiều việc? Ta đây không giữ ngài lại nữa.
Phần Đồ Cuồng Ca đứng dậy không hề liếc mắt nhìn Phần Đồ Hưng Vũ, đi về phía ngoài cửa.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Phần Đồ Hưng Vũ bỗng nhiên đứng dậy gầm thét:
- Ngươi không để cho ta đi tìm Càn Kình, tự ta sẽ không đi sao? Ta chẳng qua chỉ cảm thấy, ngươi và Càn Kình tương đối thân quen, hắn có thể là người hỗ trợ ngươi. Ta chẳng qua cảm thấy, muốn để ngươi mang theo một Hồn Binh trở lại thế gia Phần Đồ, tăng thêm một ít vinh quang và công lao cho ngươi. Nếu như ngươi không biết tốt xấu, vậy ta tự mình đi tìm Càn Kình!
- Không sai! Tự ta đi tìm hắn!
Phần Đồ Hưng Vũ đi nhanh về phía cánh cửa, ra ngoài. Mình đường đường là người của thế gia Phần Đồ, tìm tới chiến sĩ bình thường như Càn Kình, chắc chắn Càn Kình phải coi trọng mình, cho mình mặt mũi. Chỉ cần mình nói chuyện này với Càn Kình, hắn còn không phải ngoan ngoãn lập tức đáp ứng sao?
- Ngươi không tìm ta nữa.
Giọng nói trầm ổn của Càn Kình cắt ngang lời Phần Đồ Hưng Vũ:
- Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ không rèn Hồn Binh cho ngươi.
Phần Đồ Hưng Vũ sững sờ ngây người ngay tại chỗ. Những người tuổi trẻ này đều làm sao vậy? Trước đây nếu như các chiến sĩ bình thường nghe thấy thế gia Phần Đồ có việc cần đến hắn, còn không phải hưng phấn đến mức muốn quỳ lạy thế gia Phần Đồ sao? Nhưng ngày hôm nay, những người tuổi trẻ trước mắt này...
- Ngươi...
Phần Đồ Hưng Vũ vừa phẫn nộ trợn tròn mắt, liền thấy phía sau Càn Kính xuất hiện hai chiến sĩ sắc mặt hung tợn. Trong hai người này có một người là chiến sĩ bình thường, toàn thân mặc y phục màu đen. Trên người hắn tản ra khí tức cuồng dã của một mã tặc ngoài tái ngoại.
Một người khác cao chừng hơn hai thước, cánh tay cường tráng lớn hơn so với bắp đùi của nhiều người. Rõ ràng có vẻ ngoài của nhân loại lại khiến người ta có một cảm giác như dã thú bá đạo.