Trảm Mã Đao của Càn Kình hung hang chém ngang một cái, bỗng nhiên quay đầu lại hung hăng trừng mắt với con Hồng Lang chuẩn bị công kích!
Thân thể Hồng Lang bỗng nhiên rùng mình một cái, sự hung bạo trong ánh mắt chợt giảm đi rất nhiều. Lông trên người dang dựng đứng chợt xẹp xuống. Đuôi kẹp giữa hai chân sau liên tục lui lại phía sau, trong miệng kêu lên ư ử lộ ra vẻ sợ hãi.
Sát khí!
Theo bản năng Hồng Lang cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Càn Kình. Đây tuyệt đối là cường giả bước lên từ trong núi thây, biển máu.
Trực giác của sói vượt xa trực giác của con người. Đám Hồng Lang di chuyển xung quanh Càn Kình, nhe răng, cẩn thận theo dõi hắn, đuôi kẹp ở giữa hai chân liên tục lui về phía sau.
Chúng nó không dám tiến lên báo thù cho con sói đầu đàn. Bất luận là người cầm đao, hay Trảm Mã Đao, đều tản ra sát khí nồng đậm!
Ngao ô...
Lại là một tiếng sói tru lên. Đám Hồng Lang còn lại đồng loạt quay đầu chạy trốn vào trong rừng cây, rất sợ chạy chậm sẽ bị cuồng ma này tàn sát làm thịt.
- Như vậy là xong rồi sao?
Càn Kình bất ngờ nhìn chiến trường vắng lặng, có chút sững sờ iên tục nhíu mày:
- Không phải bầy sói đều không biết sợ sao? Tại sao hôm nay những con Hồng Lang này lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Đi cũng tốt, bớt phiền phức cho ta.
Càn Kình hít mạnh một hơi, dùng ra phương pháp hít thở rèn sắt cảm nhận xung quanh một chút, tìm kiếm quặng băng sắt trăm năm đã tìm ba ngày.
Lạnh? Lạnh quá! Giống như khối băng!
Càn Kình nhắm mắt khua tay hai tay, cảm nhận được đến từ hơi lạnh từ các vị trí khác nhau ở xung quanh. Phía dưới đất đai nham thạch là một quặng sắt thật lớn. Nó giống với khoáng thạch sắt bình thường, chỉ có một điểm khác nhau lớn nhất là nó cho một loại cảm giác lạnh lẽo.
Đây là?
Càn Kình bỗng nhiên cảm giác được, ngoại trừ kim loại lạnh lẽo ra, còn có một nơi có một chút hơi nóng. Cảm giác đo một loại hoàn toàn ngược với băng sắt. Nó thuộc về cực nóng, phải chừng trên trăm độ! Chỉ có điều điểm nón này rất nhỏ...
Càn Kình mở mắt, nhìn về phía điểm nóng kia, phát hiện vị trí của nguồn nóng không ngờ chính là trên người con sói đầu đàn đã chết.
Trảm Mã Đao chém thi thể của con sói đầu đàn, trong bụng nó lộ ra một tảng đá màu đỏ chỉ bằng ngón út. Đưa tay ra lại phát hiện viên đá màu đỏ này rất nóng.
- Đây là ma hạch sao?
Càn Kình không dám xác định sử dụng đao lấy viên đá đỏ ra, lại chém xuống một mang da Hồng Lang, gói chặt viên đá đỉ nhét vào trong túi da, cảm thán:
- Chắc hẳn đây chính là ma hạch. Không ngờ, nó đã sinh ra ma hạch. Xem ra cho nó chút thời gian nữa, sẽ đến phiên ta nhức đầu.
Nếu là người bình thường nhặt được một viên ma hạch hẳn sẽ bất ngờ. Đối với hắn mà nói, tác dụng duy nhất chính là một khoản tiền tài phong phú. Tùy tiện tìm một phòng đấu giá đăng ký bán đấu giá, có thể kiếm về một khoản tiền không nhỏ.
Đối với những nghề nghiệp khác nhau như ma pháp sư, chiến sĩ, dược sư, rèn tạo sư mà nói, lại có ý nghĩa khác nhau.
Nghe đồn dược sư có thể sử dụng chúng chế tạo thành loại thuốc thần kỳ. Ma pháp sư có thể tìm người sử dụng phương pháp đặc biệt khảm ở trên pháp trượng, dùng để chế thành một vài quyển trục ma pháp. Mặc dù không phải là ma chú sư, rèn tạo sư, cũng có thể lợi dụng ma hạch tăng phẩm chất nhất định cho Đấu Binh.
Tuy rằng Càn Kình không biết viên đá đỏ này có phải là ma hạch gì đó hay không, hắn có không cách nào mang về trường học, nhưng có thể để ở cửa hàng rèn Bố Lai Khắc. Trong lúc rèn vũ khí, nhận được nhiều kinh nghiệm rèn đúc, sau này nếu như may mắn trong tay có ma hạch, cũng sẽ không mù quáng, tới mức không biết nên lợi dụng nó như thế nào để rèn Đấu Binh.
Khoáng băng sắt trăm năm cũng không phải luyện chặt thành một mảnh. Chúng giống như từng khối đá lớn, theo thời gian trôi qua chậm rãi sinh trưởng.
Càn Kình mở mấy khối nham thạch ra, lựa chọn phía dưới một chút, xác định một khối băng sắt trăm năm chừng một trăm mười cân, sau đó sử dụng da của Hồng Lang bọc hàn thiết lại. Nếu chỉ khiêng hàn thiết này xuống dưới chân núi, còn sợ rằng chưa đi được tới chân núi, đã bị hàn thiết làm bản thân đông thành tảng đá.
Càn Kình khiêng chừng trăm cân băng sắt trăm năm, lại nhìn Hồng Lang bị loạn đao phân thây một chút, trong lòng cảm khái và biết ơn. Nếu như không phải lần này Bố Khải Lạc bảo hắn một mình hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không cách nào biến một vài tri thức về chiến sĩ trong sách giáo khoa thành thực tiễn.
Nếu không phải ba ngày nay tìm kiếm và chiến đấu kịch liệt, chỉ ở trong lò rèn chế tạo rèn sắt, đấu lực có thể tăng lên tới bát cấp hay không cũng khó nói.
Càn Kình phát hiện đẳng cấp đấu lực của chiến sĩ càng lên cao, số lượng đấu lực cần thiết sẽ càng lớn hơn. Mặc dù ở trong thế giới vô tận này không ngừng chiến đấu kịch liệt, dưới tình thế đấu lực tăng trưởng rất nhanh, tốc độ đẳng cấp đấu lực tăng cấp đột phá rõ ràng lại chậm hơn rất nhiều.
Càn Kình nắm chặt Trảm Mã Đao trở về. Trên đường về, hắn rất nhanh phát hiện một chuyện làm cho người ta không thể hiểu được. Không ngờ lúc tới tất cả đao thủ trong các sơn trại đều bị tàn sát đến không còn một người, hiện tại bọn họ đều đã sống lại?
Lúc tới là đánh tới. Lúc trở về... Càn Kình phát hiện mình vẫn phải giết trở về.
Nhảy vào trong sơn trại, bỏ lại băng sắt trăm năm trên lưng, Càn Kình cũng lười nói gì. Nếu muốn chiến thì chiến! Đấu lực chiến sĩ cửu cấp trong Đấu Binh cuồn cuộn lưu chuyển. Trảm Mã Đao sáng như tuyết ở trong sơn trại tung bay.
Qua hai ngày, trên người Càn Kình đầy vết máu cầm theo Trảm Mã Đao đứng ở bên ngoài cửa lớn của thôn, trong lòng mơ hồ có một chút kích động.
Hắn vốn tưởng rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh rất dễ dàng, nhưng không nghĩ tới chuyến đi này lại phải mất những năm ngày. Trong năm ngày đó có rất nhiều lần hắn thiếu chút nữa bị đám đao thủ chém chết, hoặc bị bầy sói cắn chết.
Năm ngày, Càn Kình cảm giác này học được nhiều hơn rất nhiều so với ở trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan một năm. Chuyến đi này không phải chỉ có đẳng cấp chiến sĩ tăng lên, còn có tố chất và kỹ năng chiến sĩ được thăng cấp toàn diện.
Mặc dù không tính tới đẳng cấp chiến sĩ cửu cấp, Càn Kình cũng tự tin là học viên đạt tiêu chuẩn nhất trong học viên chiến sĩ.
Đẩy cánh cửa ra, Càn Kình bước nhanh trên đường, gần như chạy ào tới bên ngoài cửa hàng rèn thoạt nhìn rất cũ nát cửa.
Bố Lai Khắc ngồi trong góc tường ngủ gật, vừa thấy Càn Kình xuất hiện, trong mắt thoáng lộ vẻ bất ngờ. Hắn hít mạnh một hơi thuốc, trên mặt lộ vẻ tỉnh ngủ, vỗ mông đứng dậy nói:
- Trở về sớm hơn so với dự tính của ta. Băng sắt trăm năm đâu?
Càn Kình tháo băng sắt trăm năm đeo sau lưng xuống:
- Đại thúc, tấm địa đồ của ngài thật quá tốt. Ta thiếu chút nữa bị địa đồ của ngài hại chết trăm lần.
Bố Lai Khắc ngồi xổm xuống đất nhìn băng sắt trăm năm, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Không phải ngươi vẫn còn sống trở về sao? Nếu như chết, đại biểu ngươi thiếu tư cách làm thợ rèn, chết đáng đời.