Bà nội ngươi, Càn Kình là ân nhân của lão tử!
Cuồng Long đứng bật dậy túm áo Mãnh Hổ. Rống to:
- Muốn giết Càn Kình phải hỏi ta!
- Cuồng Long, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?
Mãnh Hổ nhìn Cuồng Long, nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi lớn hơn ta một thủ khi đánh nhau thì ta không đánh lại ngươi!
Càn Kình phát hiện dưới tình huống rối ren này thúc thúc Quân Vô Đạo không có vẻ gì muốn can thiệp, ngược lại khoanh tay xem kịch vui.
Càn Kình ngồi không yên. Nếu không thấy thì thôi, thấy Cuồng Long, Mãnh Hổ tranh luận người không liên quan cũng chẳng sao, nhưng Càn Kình chính là tâm điểm cuộc cải vã.
Càn Kình ho khan:
- Khụ.
Trong đại sảnh như chỉ có Cuồng Long, Mãnh Hổ thì tiếng ho này đặc biệt đột ngột. Cuồng Long, Mãnh Hổ đang nổi điên bị hấp dẫn nhìn sang.
Càn Kình nói:
- Hai vị, thật xin lỗi, ta không muốn quấy rầy các ngươi nhưng...
Càn Kình nhún vai nói:
- Cuồng Long tin sinh, nếu Mãnh Hổ muốn giết Càn Kình thì cứ để hắn đi.
- Ngươi là cái thứ gì?
Cuồng Long rướn cổ quát:
- Có tin là ta giết ngươi ngay bây giờ không?
- Ha ha ha ha ha ha! Cuồng Long thúc thúc.
Càn Niệm Thành vỗ tay, vui vẻ nói:
- Nếu thúc thúc giết ca ca của ta thì chẳng phải là giết ân nhân của mình sao?
- Ca ca của ngươi?
Cuồng Long, Mãnh Hổ tò mò nhìn Càn Kình, bọn họ chưa từng nghe nói Càn Niệm Thành có một ca ca.
- Ân nhân?
Cuồng Long cảm thấy não kẹt, nói:
- Ân nhân của ta gồm hai người, một là Vô Đạo ca, một là Càn...
Cuồng Long trợn to mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi... Ngươi là Càn Kình?
Càn Kình cười gượng, xòe hai tay nói:
- Nếu ngươi tìm Càn Kình giết Lôi Nguyệt Nguyệt thì đúng là ta.
- Ân nhân!
Cuồng Long bước nhanh tới gần Càn Kình, nói:
- Ngươi là ân nhân của ta?
Càn Kình khó xử nói:
- Không tính là ân nhân đi? Ta trùng hợp xích mích với Lôi Uy, tỷ tỷ của hắn, Lôi Nguyệt Nguyệt muốn giết ta nên ta chém chét nàng, thật tình không có ý báo thù giúp ngươi.
Cuồng Long quay đầu nhìn Quân Vô Đạo, nói:
- Vô Đạo ca sẽ không định lừa ta nên kiếm một ân nhân giả đi?
Mãnh Hổ lộ vẻ mặt nghi hoặc, chân mày rậm nhíu chặt, tóc ngắn đen trên trán lắc lư như vằn hổ.
Mãnh Hổ hỏi:
- Vô Đạo ca, chuyện này là sao?
Quân Vô Đạo nhún vai, chỉ vào Càn Kình nói:
- Đây là điệt tử ruột của ta, Càn Kình, các ngươi chào nhau đi.
Mãnh Hổ ngẩn ra, đánh giá kỹ Càn Kình, mắt hổ toát ra địch ý và nghi ngờ.
Mãnh Hổ khẽ thở dài:
- Xem ra Vô Đạo hội chúng ta không có cơ hội kiếm một trăm vạn kim tệ rồi.
- Ai nói không được?
Quân Vô Đạo không thèm quan tâm thong dong đứng dậy cất bước:
- Ta đã hắc ăn hắc, nuốt kim tệ của Lôi gia.
- Cái gì?
Mãnh Hổ nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Quân Vô Đạo dám nuốt kim tệ của Lôi gia? Vậy sau này rất khó hợp tác với Lôi gia nữa hay thậm chí là đối địch.
- Nếu không có việc gì thì cùng nhau tâm sự đi.
Quân Vô Đạo chỉ mặt đất, nói:
- Sau này có lẽ các ngươi sẽ gặp mặt nhiều, bây giờ gần gũi chút.
- Được!
Cuồng Long là người thứ nhất ngồi xuống đất, nói:
- Càn Kình, ngươi ngồi đi.
Mãnh Hổ do dự giây lát, lắc đầu, nói:
- Vô Đạo ca, thôi ta đi về trước. Mới nãy ta biết Lôi gia định mua mạng Càn Kình đã triệu tập các huynh đệ lại, bây giờ cần thông báo với bọn họ là hủy kế hoạch.
Quân Vô Đạo phất tay, Mãnh Hổ không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi phòng. Trên đường đi Mãnh Hổ không ngừng suy nghĩ lời Quân Vô Đạo nói. Cái gì mà sau này thường gặp mặt? Không lẽ người này sẽ gia nhập Vô Đạo hội? Không lẽ Vô Đạo ca muốn kế nghiệp?
Kế nghiệp? Được, không sao! Mãnh Hổ bước ra đại sảnh, ngẩng đầu nhìn trời, mắt hổ lóe tia sắc lạnh.
- Vô Đạo ca xây dựng thế lực này không dễ dàng, nếu Càn Kình dám gia nhập Vô Đạo hội thì phải biểu hiện ra năng lực khiến ta khâm phục. Nếu Càn Kình không có năng lực đó mà muốn leo lên ngôi thì phải hỏi nắm tay của ta!
- Mãnh Hổ, có chuyện gì mà tức giận như vậy?
Dưới ánh trăng, trong xe ngựa đậu trước cửa Vô Đạo hội có một người bước xuống. Áo dài màu xanh, tay cầm cây quạt, mũi ưng, đôi mắt hẹp dài như khe cửa trông như thư sinh yếu đuối.
Mắt Mãnh Hổ lóe tia đề phòng, hỏi:
- Sao phó hội trưởng ở đây?
- Đi ngang qua, hôm nay hết công chuyện nên tình cờ đi ngang.
Phó hội trưởng phe phẩy quạt, hỏi:
- Mãnh Hổ Đường chủ đang...?
- Không có gì, đến chơi.
Mãnh Hổ hếch cằm, nhảy lên lưng ngựa, nói:
- Đi trước.
- Không tiễn.
Phó hội trưởng phẩy quạt, lạnh lùng cười:
- Ngươi muốn làm gì tưởng rằng Khôi Nhật Trường này không biểt sao? Ngôi báu hội trưởng đời tiếp theo là của ta!
- Phó hội trưởng đại nhân, hôm nay hội trưởng tiếp khách, sẽ không gặp ai.
Khôi Nhật Trường nhấc chân lên khựng tại chỗ, tò mò nhìn thành viên Vô Đạo hội canh gác, hỏi:
- Ngươi có biết là ai không?
- Không biết.
Khôi Nhật Trường đầy ẩn ý ngâm dài:
- A!
Khôi Nhật Trường phó hội trưởng phẩy quạt xoay đi, lúc leo lên xe ngựa gã có ngoái đầu nhìn Vô Đạo hội.
- Rốt cuộc là ai?
* * *
- Là ai? Ai đánh?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu nằm trên giường, trừng muốn nứt khóe mắt. Trong Vĩnh Lưu thành, lão bà của mình bị đánh trước mặt mọi người và còn gãy bảy cây xương sườn.
Bốn Chiến Sĩ hỗ trợ tàn phế, một Ma Pháp Sư hỗ trợ bị buộc tự hại mình.
Nếu không chính mắt trông thấy thì thành chủ Lý Đức Ước Khắc còn tưởng người nói tin này với gã chưa tỉnh ngủ. Thành chủ Lý Đức Ước Khắc là thành chủ Vĩnh Lưu thành lão bà của mình bị người đánh.
- Càn Kình, là Càn Kình!
Tư Đồ Nghệ Tiêu nằm trên giwòng mắt ngấn lệ nói:
- Là Càn Kình dẫn người đến đánh ta...
Càn Kình?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc hơi bớt giận. Tại sao lại là Càn Kình? Không lẽ tiểu tử này điên rồi? Trông không giống, Càn Kình rất tỉnh táo mới đúng.
- Phụ thân đại nhân.
Hồng Sắt Ước Khắc chậm rãi bước vào phòng.
Tư Đồ Nghệ Tiêu thấy Hồng Sắt Ước Khắc thì nổi gân xanh, rống lên:
- Ngươi muốn nói xấu ta đúng không?
Hồng Sắt Ước Khắc mỉm cười nhẹ gật đầu với Tư Đồ Nghệ Tiêu, nói:
- Mẫu thân đại nhân, ta chỉ là nói ra sự thực, tuyệt đối không có cấu nào lừa gạt phụ thân.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc nhíu mày chỉ vào Hồng Sắt Ước Khắc, gằn giọng:
- Nói đi, có chuyện gì?
Hồng Sắt Ước Khắc liếc trộm gân xanh trên tay thành chủ Lý Đức Ước Khắc. Bây giờ phụ thân đại nhân sắp nổi khung nhưng cố kiềm chế là bởi vì Hồng Lưu Chiến Bảo, Lôi Địch, nếu không thì phụ thân đại nhân thậm chí không thèm hỏi đã lôi Càn Kình ra giết.
- Mẫu thân đại nhân tại cửa hàng...
Hồng Sắt Ước Khắc thuật lại toàn bộ đầu đuôi, liếc trộm thành chủ Lý Đức Ước Khắc, chờ phụ thân đại nhân giận dữ tuyên bố bắt Càn Kình đến.
- Cho dù là như vậy...
Ngực thành chủ Lý Đức Ước Khắc phập phồng, mặt xanh mét nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu nằm trên giường, nói:
- Hắn cũng nên kiêng dè thân phận phu nhân một chút đi. Không lẽ Càn Kình cho rằng có Hồng Lưu Chiến Bảo và Lôi Địch chống lưng thì bản thành chủ không dám làm gì hắn sao?