Càn Kình nói:
- Các ngươi có thể thử đi chỗ hiệu trưởng đại nhân tố cáo ta.
Ngũ bá tập thể liên tục lắc đầu. Không phải Lệ Bôn, Lưu Dũng, Tinh Sâm nhất và Giáp Ông Hỏa Lục, Hầu Tự Vượng Lực không có suy nghĩ này mà là vô dụng. Hiệu trưởng đại nhân tôn trọng phép tắc rừng rậm trần trụi, cho dù có đi tố cáo thì hiệu trưởng Y Sa chỉ càng chú trọng Càn Kình hơn, cùng lắm phạt hắn chạy bộ chứ không phạt nặng.
Xe ngựa rầm rập lăn bánh xe, Càn Kình ngửa đầu nhìn ánh trời chiều dần buông, lắc đầu thở dài. Mới trở về Vĩnh Lưu thành chưa đến một ngày đã liên tiếp gặp chuyện, khiến người tức giận nhất là nhi tử của thành chủ Lý Đức Ước Khắc, không biết thành chủ sẽ có phản ứng gì?
Hoàng hôn cuối cùng bị đường chân trời cắn nuốt, Chân Sách hoàng triều lại chìm trong bóng đêm.
Lý Đức Ước Khắc bước xuống xe ngựa trang sức xa hoa, mệt mỏi đi vào cửa thành phủ chủ. Mấy ngày nay thành chủ Lý Đức Ước Khắc thật tình quá mệt, Hồng Lưu Chiến Bảo nhờ có cường giả Lôi Địch nhập thánh ở sau lưng chống toát ra mũi nhọn chưa từng có.
Từ trước đến nay là bảy thế lực khác đè ép Hồng Lưu Chiến Bảo, theo ba tháng trước gia chủ của Lôi gia phá hỏng quy tắc cuộc quyết đấu bị Lôi Địch giết thì Hồng Lưu Chiến Bảo nương cớ này công kích Lôi gia thẳng tay.
Lôi gia liên tục mất sản nghiệp, thương lộ gần như tức giận, muốnl iều mạng với Hồng Lưu Chiến Bảo. Nếu xảy ra chuyện này thì Lý Đức Ước Khắc là thành chủ của Vĩnh Lưu thành tuyệt đối không thể thoát trách nhiệm, Thần Đô phát mệnh lệnh thì người xui xẻo trước tiên không phải Lôi gia hay Hồng Lưu Chiến Bảo mà là...
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc xoa màng tang đau nhức. Thế lực khác không sợ Hồng Lưu Chiến Bảo nổi lên, không cẩn thận vượt giới hạn. Dù sao các nghiệp đoàn đặc thù như Công Hội Thiết Tượng, Công Hội Dược Tề bắt chặt điểm yếu của Hồng Lưu Chiến Bảo, không sợ Hồng Lưu Chiến Bảo.
- Dù Hồng Lưu Chiến Bảo có mạnh cỡ nào thì vẫn cần trang bị.
- Dù Hồng Lưu Chiến Bảo điên cuồng đến đâu cũng nên biết là Chiến Sĩ luôn sẽ bị thương, bọn họ không thể tránh khỏi cần dược tề.
Mỗi một thế lực chỉ sợ Hồng Lưu Chiến Bảo và Lôi gia sống mái với nhau gây ra dư âm tổn thương ích lợi của mọi người, mấy ngày nay luôn tạo áp lực cho thành chủ Lý Đức Ước Khắc.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ngửa đầu, khẽ thở dài:
- Sao ta xui quá vậy?
Hồng Lưu Chiến Bảo cảm thấy đã ăn bớt được đủ rồi nên tạm thời không gây sự với Lôi gia, nhưng không hiểu Lôi gia mắc bệnh gì tìm được Công Hội Thiết Tượng, Công Hội Dược Tề chống lưng quyết đòi Hồng Lưu Chiến Bảo phun ra thứ đã nuốt.
- Làm thành chủ thật là...
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc bước vào đại sảnh, nhận lấy khăn lông từ người hầu lau mặt:
- ... Không thể sống yên ổn một ngày được sao?
Lôi gia có thể trở thành đại thế lực trong Vĩnh Lưu thành có nguyên nhân quan trọng nhất là về mặt dược tề, Ngâm Du Thi Nhân ra hai người rất có năng lực, là phó hội trưởng trong hai nghiệp đoàn.
- Con gấu Mộc Quy Vô Tâm đó có lẽ sẽ bị hai thế lực đè ép phải phun ra thứ gì.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ngồi phịch xuống ghế, đắp khăn lông lạnh lên trán.
- Nhưng Lôi gia đòi Mộc Quy Vô Tâm ói ra hết thì sẽ xảy ra chuyện, Lôi gia điên rồi sao?
- Phụ thân...
Ngoài cửa đại sảnh vang tiếng hét gần như thảm thiết. Thành chủ Lý Đức Ước Khắc quay đầu nhìn tiểu nhi tử Nặc Đức Ước Khắc lảo đảo chạy vào, mặt xám mày tro khóc ròng rã.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc kinh kêu:
- Ngươi làm sao vậy?
- Thành chủ đại nhân...
Một mỹ phụ xuất hiện sau lưng Nặc Đức Ước Khắc, diện mạo quyến rũ, đã tuổi trung niên vẫn đầy hấp dẫn.
Mỹ phụ mặt chảy hai hàng lệ nói:
- Người không nhìn ra sao? Nhi tử bị người ta đánh!
- Bị người đánh ai chán sống rồi?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ném khăn lông lạnh dán trên trán đi, một chưởng vỗ xuống bàn trà bên cạnh thành đống gỗ vụn.
- Phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì? Hắn không biết Nặc Đức là nhi tử của ta sao?
- Phụ thân, ta có nói với hắn phụ thân của ta là thành chủ đại nhân.
Nặc Đức Ước Khắc lén cảm kích liếc mẫu thân của mình. Quả nhiên mẫu thân đại nhân hiểu phụ thân đại nhân nhất, biết giả trang bộ dạng thê thảm thế này sẽ chọc giận phụ thân đại nhân.
- Nhưng mà... Nhưng mà...
Nặc Đức Ước Khắc khóc càng dữ hơn, chạy đến trước mặt thành chủ Lý Đức Ước Khắc nói:
- Nhưng thưa phụ thân đại nhân, người đó nói vốn chỉ muốn dạy ta một bài học, nếu ta là nhi tử của thành chủ thì phải cho bài học nhớ đời!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Trong Vĩnh Lưu thành này có ai dám huênh hoang như vậy? Biết rõ Nặc Đức Ước Khắc là nhi tử của thành chủ mà dám không nể mặt còn đánh ác hơn?
- Ai? Là ai!?
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén như mũi thương nhìn chằm chằm vào Nặc Đức Ước Khắc;. Mấy ngày nay thành chủ Lý Đức Ước Khắc bị vài thế lực làm áp lực muốn nổ đầu, đang lo không có chỗ trút giận, hôm nay có người chủ động đưa lên cửa cho gã trút giận, nếu không trút ra thì thật có lỗi với kẻ đó.
Nặc Đức Ước Khắc lén ngoái đầu nhìn mẫu thân mới đi vào đại sảnh, khóe môi cong lên nụ cười mưu kế thành công. Mẫu thân đại nhân nói quá đúng, trong thời gian này phụ thân đại nhân có cục tức không chỗ trút, lần này gã tìm đúng lúc rồi.
- Hắn... Hắn nói tên là Càn Kình...
- Càn Kình?
Ngọn lửa trong mắt thành chủ Lý Đức Ước Khắc tắt hơn một nửa, giọng nói chất chứa ba phần tò mò:
- Ngươi nói Càn Kình chính là Chiến Sĩ của Hồng Lưu Chiến Bảo đúng không?
Nặc Đức Ước Khắc nhanh chóng gật đầu. Tốt lắm, phụ thân biết người này, Càn Kình chết chắc rồi!
- Càn Kình trở về? Tại sao hắn đánh ngươi?
Lạ lùng là thành chủ Lý Đức Ước Khắc không có vẻ gì tức giận, ngược lại tò mò nhìn Nặc Đức Ước Khắc. Tuy thành chủ Lý Đức Ước Khắc không hiểu rõ Chiến Sĩ trẻ tuổi kia nhưng thoạt trông tính tình không tệ, thuộc loại người nếu ngươi không chọc hắn thì hắn sẽ không gây sự mới đúng.
Nặc Đức Ước Khắc ngẩn ngơ, sao có thể như vậy? Phụ thân đại nhân nghe tên Càn Kình tại sao tắt một nửa lửa giận rồi còn hỏi lý do gã bị đánh? Nhi tử của thành chủ đại nhân bị đánh còn cần hỏi lý do sao?
- Ta đang theo đuổi một thiếu nữ.
Nặc Đức Ước Khắc thấy mặt thành chủ Lý Đức Ước Khắc biến khó coi thì vội nói:
- Ta không cưỡng ép nàng, thậm chí không đụng vào một ngón tay của nàng, càng không hạ lưu trêu ghẹo. Ta thật sự theo đuổi thiếu nữ đó, Càn Kình trông thấy liền đánh ta.
Giành nữ nhân? Thành chủ Lý Đức Ước Khắc ngây người. Tiểu tử Càn Kình không phải loại người đó. Ta nghe nói nữ nhi của Lôi Địch, Cổ Nguyệt Gia Anh là vị hôn thê của hắn rồi mà? Tiểu tử kia chán sống rồi? Có nữ nhân như Cổ Nguyệt Gia Anh làm vợ còn chưa thấy đủ? Ta nghe nói La Thanh Thanh là vị hôn thê của Càn Kình, cô nàng đó có bộ dạng...