- Càn Kình phải không?
Phần Đồ Cuồng Ca đi xa, trong miệng khẽ nói:
- Ta sẽ không trúng kế của người khác, nhưng cũng muốn thử một chút.
Giam giữ mười ngày đối với rất nhiều người mà nói, đó là một chuyện đặc biệt đau khổ.
Càn Kình lại sớm quen với chuyện này. Bị nhốt ở trong sơn cốc Tứ Quý hai năm, nơi đó có thể xem như là một phòng tạm giam lớn.
Bị giam trong căn phòng nho nhỏ này mười ngày, Càn Kình có cảm giác như được nghỉ phép, ngoại trừ ăn cơm chính là cô đọng đấu khí, thỉnh thoảng còn có thể bớt thời gian mượn ánh sáng yếu ớt, xem Thần Xạ một chút, muốn từ đó tìm ra điều kỳ quái mà bản thân vẫn cảm giác.
Đoạn Phong Bất Nhị bị giam giữ mười ngày, lại cho thấy một phương diện khắc khổ. Thời gian mười sáu giờ tỉnh táo, ngoại trừ ăn uống thoải mái ra, sẽ bỏ ra một giờ nói chuyện phiếm với Càn Kình, thời gian còn lại hắn cũng vùi đầu vào tập luyện.
- Ta muốn trở thành Tân Nhân Vương! Ta muốn lấy được đấu giới quả! Ta muốn chứa đầy thuốc lá trong không gian đấu giới! Vì giấc mộng vĩ đại này, ta phải cố gắng!
Mỗi lần Càn Kình nghe tới khẩu hiệu của Đoạn Phong Bất Nhị, bao giờ cũng phải rất nghiêm túc tự hỏi một hồi, nghiên cứu xem giấc mộng nỳ rốt cuộc vĩ đại ở chỗ nào? Nếu như nói trở thành Tân Nhân Vương, như vậy mục tiêu này vẫn tính là giấc mộng vĩ đại. Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại thêm một câu chứa đầy thuốc lá... Giấc mộng... liệu La Lâm biết có nói là quá vĩ đại hay không?
Cánh cửa gỗ lùa gió lùa từ từ mở ra. Ánh sáng mặt trời lập tức xâm chiếm không gian của căn phòng tối tăm này.
Càn Kình hơi nheo mắt lại, thoáng thích ứng một chút với ánh sáng, sau đó đi ra ngoài.
- Nghỉ phép xong rồi...
Đoạn Phong Bất Nhị duỗi thẳng lưng đi ở bên cạnh Càn Kình nhỏ giọng nói:
- Cho thêm bao thuốc lá?
Càn Kình lập tức nhấc chân hoàn thành ước muốn suốt mười ngày nay, ngày nào cũng muốn làm, đạp cho hắn một cước!
- Ôi!
Đoạn Phong Bất Nhị té ngã trên mặt đất ôm phần mông đau nói:
- Ta bị thương... Đau quá! Cần giảm đau. Cho ta một điếu thuốc cắt đau...
- Ngay cả trò lừa bịp tống tiền cũng giống nhau...
Càn Kình thở dài, đặt một gói thuốc lá ở trước mặt Đoạn Phong Bất Nhị. Người này vừa rồi còn đang kêu đau thảm thiết lập tức dừng lại.
- Ngươi vừa rồi có thể tránh được.
Càn Kình có lòng tốt nhắc nhở Đoạn Phong Bất Nhị.
- Tránh ra, ngươi sẽ cho ta gói thuốc lá sao?
Đoạn Phong Bất Nhị xoa xoa mông, nhìn Càn Kình ngạc nhiên:
- Cho nên! Trúng một cước này thật sự không thua thiệt.
- Đoạn Phong Bất Nhị!
Một nữ nhân mặc trang phục lão sư, vẻ mặt tức giận đi tới:
- Ngươi thật sự khiến ta mất mặt! Lại bị giam? Xem hôm nay ta...
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn thấy nữ nhân kia, xoay người hai chân phát lực chạy như điên về phía hướng khác, cũng không quay đầu, để lại cho Càn Kình một câu nói:
- Chiến hữu! Hôm nào ta sẽ tới tìm ngươi. Thực sự không được thì chúng ta gặp lại ở học viện Chinh Phạt. Ngươi nhất định phải thi đậu!
- Muốn chạy?
Một mùi thơm lướt qua bên cạnh Càn Kình. Một mỹ nữ tóc vàng trong nháy mắt cũng biến mất không thấy bóng dáng.
La Đức dẫn theo các học viên của học viện đứng ở ngoài cửa cách đó không xa. Bích Lạc dường như vẫn rụt rè như mọi ngày. Trong ánh mắt của những học viên khác lại lộ vẻ kinh ngạc hiếu kỳ không giải thích được.
- Tiểu tử.
La Đức đi tới trước mặt Càn Kình nói:
- Tự mình nói đi? Chuyện gì đã xảy ra? Mười ngày trước ngươi không mạnh như vậy. Không ngờ giấu chúng ta lâu như vậy?
Đám người Đạt Khắc vội vàng dựng lỗ tai lên. Mấy ngày qua, mọi người trước sau đều vây quanh Bích Lạc, cũng muốn hỏi xem Càn Kình làm sao lại mạnh như vậy. Nhưng học viên ma pháp này trước sau vẫn đóng miệng không trả lời. Bọn họ hiếu kỳ đã lâu, giờ phút này cuối cùng đã có thể nghe được kết quả.
- Lão sư...
Càn Kình nhún vai:
- Trước đây mọi người cũng không hỏi ta. Hơn nữa, mọi người vẫn luôn có lòng tốt an ủi ta. Nhìn các ngươi chân thành như vậy, ta thực sự không có ý nói ra chân tướng cho mọi người... Nếu không giây phút đó thực sự sẽ khiến các ngươi mất mặt.
La Đức tiến lên sử dụng cánh tay quàng vào cổ Càn Kình:
- Hiện tại, bảo chúng ta rất có mặt mũi sao? Ta càng nghĩ càng giận. Tiểu tử ngươi vẫn coi ta là hầu tử để đùa giỡn đúng không? Nói! Ngươi có phải đã là chiến sĩ thập cấp đỉnh phong hay không?
- Lão sư... Ta là chiến sĩ Hàng Ma... Nhưng không phải là Hàng Ma nhất chiến...
- Cái gì! Chiến sĩ Hàng Ma?
Ngoại trừ Bích Lạc ra, La Đức, Đạt Khắc và các học viên khác của học viện Áo Khắc Lan, thậm chí cả mấy người lĩnh già ở gần đó đều kinh ngạc đến mức không thể tin được kêu lên.
Chiến sĩ Hàng Ma! Có thể lấy thân phận chiến sĩ thập cấp tiến vào học viện cao cấp, đều là chuyện đặc biệt không dễ dàng! Chiến sĩ Hàng Ma tiến vào học viện cao cấp? Điều này gần như có thể nói là chuyện dành riêng cho chiến sĩ Huyết Mạch.
- Cái gì là Hàng Ma nhất chiến?
La Đức không giải thích được. Đạt Khắc cũng không hiểu nói ra nghi vấn của mình.
- Hàng Ma nhất chiến, chính là thực lực đẳng cấp trong chiến sĩ Hàng Ma...
La Đức thấy Càn Kình còn chưa mở miệng, phía sau đã có một giọng nói chậm rãi truyền đến. Hắn vội vàng cùng mọi người quay đầu nhìn lại.
Phần Đồ Cuồng Ca mặc trang phục chiến sĩ ôm sát người, nổi lên cơ bắp cường tráng của hắn, bước đi vững vàng chậm rãi tiến tới. Hắn lại nói tiếp:
- Chiến sĩ Hàng Ma, ở trong mắt rất nhiều người dường như đều giống nhau. Kỳ thực chiến sĩ Hàng Ma lại chia thành Cửu chiến. Người mạnh nhất chính là Hàng Ma cửu chiến. Hàng Ma nhất chiến chính là chiến sĩ nhập môn trong chiến sĩ Hàng Ma.
La Đức quay đầu lại nhìn Càn Kình, ánh mắt rõ ràng đang hỏi, những lời này là thật hay giả.
- Đúng.
Càn Kình nhìn Phần Đồ Cuồng Ca:
- Đẳng cấp của ngươi là gì?
- So đấu một chút chứ?
Trong giọng nói của Phần Đồ Cuồng Ca lộ vẻ thân mật, cũng không hề có mùi vị khiêu khích. Có thể ở trong quân doanh gặp phải học viên còn chưa cuộc thi lớn, lại còn không phải là chiến sĩ Hàng Ma nhất chiến bình thường, điều này thật sự khiến hắn có chút bất ngờ và hưng phấn.
Cho tới bây giờ, thế gia Phần Đồ đối với bất kỳ chiến sĩ bình thường ưu tú nào, đều đối xử và nâng đỡ rất nghiêm túc, còn dùng hết khả năng thu nhận chiến sĩ đó vào trong quân đoàn Tấn Tây Châu.
- Được.
Càn Kình không để ý gật đầu. Hai năm sống trong sơn cốc Tứ Quý, hắn đã sớm tạo thành thói quen không quan tâm hay sợ hãi đối với sự khiêu chiến như vậy.
Bất kỳ một quân doanh nào trong hoàng triều Chân Sách, hầu như đều có một lôi đài. Tác dụng của những lôi đài này, dưới tình hình chung đều để cho các quân nhân trong lúc buồn chán rảnh rỗi so đấu. Bởi vì là so đấu ở trước mặt mọi người, bên thua tất nhiên sẽ mất mặt, tất nhiên sẽ càng chăm chỉ rèn luyện hơn, tranh thủ sớm ngày so đấu, tìm lại mặt mũi. Đây cũng là một cách rèn luyện được tạo ra từ trong quân đội.
Kỳ thực, truyền thống này chắc chắn được kế thừa tới các đại học viện cao đẳng chiến sĩ.