Ngón tay lão già liên tục vẽ trên mặt đất tính toán gì đó. Giữa hai lông mày nhíu chặt, càng nhiều thất vọng. Cuối cùng lão chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt lộ vẻ đau khổ, ánh mắt nhìn Càn Kình nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự không gặp may. Cho dù ngươi may mắn luyện thành Đấu Khí Phong Vân, sợ rằng cũng chỉ có thể là là chiến sĩ cường đại đứng thứ bảy trong đại lục... Ai! Chỉ có điều cũng tốt, cho dù là một trăm một nghìn vẫn có thể là chiến sĩ vĩ đại. Đứng thứ bảy là chiến sĩ vĩ đại.
- Thứ bảy?
Càn Kình có chút không hiểu nhìn lão già:
- Thế nào lại là thứ bảy? Dựa theo cách nói của ngài, nếu như ta may mắn, chắc là đứng thứ ba sao?
- Ai... Ngươi ra đời không phải lúc.
Thần săc lão già có phần đau khổ, bàn tay vỗ vào vai Càn Kình:
- Tiểu tử, ngươi biết hiện tại, chiến sĩ huyết mạch nhà nào sẽ thức tỉnh chung cực không?
Càn Kình nở nụ cười. Chuyện này còn có thể không biết sao?
- Càn gia!
- A? Không nghĩ tới ngươi cũng biết một chút.
Trong mắt lão già lại có phần bất ngờ.
Nụ cười trên mặt Càn Kình lại biến thành cười khổ. Bản thân là người đi tham gia kiểm tra huyết mạch thức tỉnh, kết quả ngay cả thức tỉnh sơ cấp cũng thất bại. Sở trường đặc biệt duy nhất chính là xem sách. Căn cứ vào ghi chép và suy tính của Càn gia, thế hệ Càn gia này, trong các huynh đệ lớn hơn hoặc nhỏ hơn mình một hai tuổi, phải có một người sẽ nhiều lần thức tỉnh, mãi đến khi thức tỉnh chung cực, trở thành lực lượng chiến sĩ trụ cột cho hoàng triều Chân Sách thế hệ này mới thôi.
- Đáng tiếc ngươi biết không được đầy đủ.
Lão nhân chỉ vào con số trên mặt đất nói:
- Từ khi hoàng triều Chân Sách có ba đại huyết mạch chiến sĩ chung cực, chiến sĩ huyết mạch chung cực nhà ai mới là mạnh nhất, vấn đề này từ trước tới nay chưa từng nghe qua.
Càn Kình gật đầu thừa nhận lời nói của lão già. Kỳ thực, không chỉ có ba đại gia tộc huyết mạch chung cực tranh luận về vấn đề này, ngay cả trong dân gian người bình thường cũng chưa từng dừng tranh luận về nó. Trong thư điếm, gần như cách mỗi vài quyển, nhà xuất bản sẽ cho phát hành một quyển bàn luận xem ai mới là chiến sĩ huyết mạch chung cực mạnh nhất. Hơn nữa mỗi lần nhất định sẽ có lượng tiêu thụ rất tốt.
Chỉ tiếc rằng, ba đại huyết mạch chiến sĩ chung cực chưa bao giờ gặp nhau. Tất nhiên cũng chỉ có thể mặc cho mọi người ủng hộ chiến sĩ huyết mạch chung cực của mình, tranh luận trước sau vẫn không có kết quả gì.
- Tranh luận này, qua vài năm hoặc vài chục năm nữa cũng sẽ không có người nào nhắc tới.
Lão nhân chỉ vào những con số trên mặt đất nói:
- Đây là khoảng cách ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực xuất hiện. Ta dùng chúng để tiến hành suy tính. Ngươi xem một chút.
Càn Kình cúi đầu cẩn thận nhìn những chữ số. Càng xem trong lòng hắn càng kinh ngạc, càng xem mắt cũng mở lớn. Cuối cùng hắn lộ vẻ không dám tin ngẩng đầu nhìn lão gì nói:
- Ngài muốn nói... Ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực... Không! Là sáu đại chiến sĩ huyết mạch chung cực, sau nhiều năm xuất hiện ở các thời điểm khác nhau, lần này sẽ cùng xuất hiện ở trên đại lục?
- Đúng! Không sai!
Lão nhân kiêu ngạo ngẩng cái đầu không nhỏ hơn đầu con gấu bao nhiêu:
- Các tác giả quấy nhiễu nhân loại và Ma tộc vô số năm, còn lợi dụng bọn họ để xuất bản kiếm tiền, sợ rằng sau này cũng không có cơ hội nữa sử dụng suy đoán của mình để kiếm kim tệ nữa! Ai mới là chiến sĩ huyết mạch chung cực mạnh nhất, không bao lâu sau hoặc là tương lai không xa, sẽ dùng sự thật chân chính nói cho mọi người biết.
Trong nháy mắt, trong lòng Càn Kình dậy cơn sóng lớn. Trước đây hắn chưa từng tự hỏi vì sao mỗi một chiến sĩ trong ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực lại không xuất hiện ở cùng một thời đại. Nhưng vừa thấy những con số lão già này tính toán mới phát hiện. Nếu như tính từ khi ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực bắt đầu xuất hiện, tới bây giờ quả thực chắc là lần đâu tiên ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực chân chính gặp mặt, quyết định ra ai mới là người chân chính mạnh nhất thời đại.
- Không trách được...
Trong đầu Càn Kình xuất hiện thái độ của Càn gia mấy năm nay, coi trọng việc thức tỉnh chiến sĩ huyết mạch vượt qua xa so với những ghi chép trong sách vở. Hóa ra Càn gia đã sớm biết ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực sẽ chạm trán với nhau ở thời đại này, quyết định ra ai mới thật sự là chiến sĩ huyết mạch chung cực mạnh nhất.
- Cho nên...
Lão già tỏ ra thông cảm nhìn Càn Kình:
- Cho dù vận khí của ngươi tốt, cũng chỉ có thể là chiến sĩ cường đại đứng thứ bảy trong thiên hạ.
- Thứ bảy?
Trong đầu Càn Kình hiện ra tình cảnh sau khi huyết mạch thức tỉnh thất bại, thái độ của Càn gia thậm chí không thèm nhìn tới mình, lại nghĩ tới phụ thân khom lưng phía sau lưng lão thái, một oán khí và tức giận ở trong lòng phút chốc thiêu đốt. Thân thể bỗng nhiên đứng thẳng nhìn lão nhân:
- Cái gì mà thứ bảy trong thiên hạ! Cái gì mà chiến sĩ huyết mạch chung cực nhất định không có cách nào vượt qua? Muốn làm thì phải làm đệ nhất thiên hạ!
- Đệ nhất thiên hạ?
Lão già đang tươi cười trong nháy mắt vẻ mặt cứng đờ, trở nên kinh ngạc. Lão không biết nên nói là Càn Kình kiêu ngạo, hay nói hắn có mục tiêu khá xa vời mới đúng. Chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chung cực, được gọi là thần sống trên thế gian. Cho tới bây giờ chỉ có chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch chung cực mới có thể chống đỡ được.
- Đệ nhất thiên hạ.
Càn Kình cũng lười để ý xem những lời lão già này nói về Đấu Khí Phong Vân lúc trước là nói khoác hay vài phần thật. Chắc hẳn phải có không ít đấu khí pháp môn truyền thừa, mới có thể khoe khoang như vậy?
Bỏ qua phần khoác lác, chí ít lão già trước mắt tu luyện Đấu Khí Phong Vân này quả thật có thực lực rất cường hãn. Điều này cũng có thể giải thích vì sao từ cửa sơn cốc Tứ Quý đến gần chỗ này, ngay cả một con dã thú hung mãnh cũng không thấy. Chắc hẳn chúng đã bị lão nhân gia này ăn không ít. Bởi vậy các dã thú khác đều thức thời lùi tới sâu trong sơn cốc Tứ Quý?
Sơn cốc Tứ Quý?
Càn Kình chợt nhớ tới một vấn đề:
- Lão nhân gia, không biết mùa đông ở đây đã qua bao lâu rồi?
Lão nhân thoáng trầm tư một chút:
- Khoảng chừng sắp một tháng.
Càn Kình cảm giác trước mắt đột nhiên tối sầm. Trong đầu hắn vang vọng câu trả lời của lão già. Sắp đến một tháng... Vậy chẳng phải nói chờ mùa đông kết thúc còn gần hai năm nữa sao? Muốn rời khỏi sơn cốc Tứ Quý này, lẽ nào phải cần đến hai năm sao?
Càn Kình nghĩ lại. Ở trong sơn cốc Tứ Quý hai năm cũng không tồi. Ở đây gần như không có người nào tới quấy rầy, có thể yên tâm lớn mật tự do tiến vào trong thế giới vô tận, đi học về làm thuốc, còn rèn luyện kỹ năng về thuốc thần bí.
Khoáng mạch đấu thạch cũng không phải một ngày một đêm là có thể thu thập xong. Phần lớn đấu thạch chôn dưới đất, còn có đấu thạch do chúng nó ảnh hưởng lẫn nhau, khiến chất lượng càng tốt hơn.