Hắn không tin mình mặc dù đã học rèn sắt, rèn luyện một thân mạnh mẽ có lực, nhưng lại không bằng sức của ba thành viên của đoàn thám hiểm cộng lại. Chỉ có điều dù hắn làm thế nào, tảng đá này nó vẫn hoàn toàn không xê dịch.
Lúc đầu không rèn luyện thể lực, ở trong cửa hàng rèn Bố Lai Khắc lý, dùng khoảng một tiếng đồng hồ, vẫn có thể từ từ dịch chuyển được cái búa tạ một nghìn cân. Sao hôm nay hắn làm thế nào, tảng đá kia vẫn không di chuyển?
Ở trong thế giới vô tận Càn Kình học được cách quan sát cẩn thận. Sau khi cố gắng dịch chuyển tảng đá lớn rất lâu, phát hiện trên tảng đá có dấu vết dây thừng mờ mờ.
Càn Kình nhanh chóng tìm kiếm dấu vết xung quanh tảng đá. Rất nhanh hắn hiểu rõ vì sao mấy người trưởng thành có thể di chuyển được khối đá lớn này. Hiển nhiên bọn họ đã lợi dụng tảng đá xung quanh, hơn nữa còn dùng dây thừng và phương pháp ròng rọc, chỉ không biết những dây thừng kia và ròng rọc được đặt ở đâu.
Càn Kình tìm kiếm khắp nơi thật lâu, cuối cùng đành từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm. Hắn lại muốn cầm Trảo Mã Đao bổ tảng đá kia ra. Nhưng hắn vẫn bỏ qua cách làm mê người này. Cửa động mở ra lại không dễ đóng. Có vài ma thú cũng thích ăn đấu thạch để tăng cường mình. Mở cửa động ra, rất có thể sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
- Quên đi! Nếu đã biết chỗ, còn sợ gì không có cơ hội lấy được? Trước hết cứ tìm Đấu Khí Phong Vân!
Càn Kình cắn răng giậm chân một cái, cầm theo Trảo Mã Đao cẩn thận tiếp tục bước nhanh qua rừng đá, căn bản không đi lo lắng vết chân của mình sẽ bị người nào phát hiện.
Một ngày đêm liên tục có hai lần tuyết lở. Trên đỉnh tuyết đọng có ba con hổ tuyết, có người muốn từ bên ngoài tiến vào, trước tiên phải hỏi ba con ma thú có ý thức lãnh địa rất mạnh kia.
Rừng đá lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Càn Kình. Gần như phải tiến qua khoảng cách tương tự với khoảng cách tiến vào sơn cốc Tứ Quý, mới hoàn toàn đi ra khỏi diện tích của rừng đá.
Hồ nước chỉ cách rừng đá có chưa đầy hai mươi thước. Càn Kình vừa đi ra khỏi rừng đá nhất thời có một hơi nóng phả vào mặt, thật giống như đi vào trong nhà tắm hơi, hoàn toàn không cảm giác được mùa đông lạnh giá của sơn cốc Tứ Quý.
Càn Kình không để ý tìm kiếm nơi hơi nóng phát ra. Hắn lấy từ trong người ra tấm địa đồ, xem xét cẩn thận một hồi, sau đó bước nhanh theo bờ hồ về phía tay phải.
Nóng!
Càn Kình đi ở trên bờ cảm giác giống như mình đang ở trong một mùa hè cực nóng, hoàn toàn không cảm giác được mùa đông trong sơn cốc Tứ Quý. Rõ ràng hồ nước này có nhiệt độ cực cao, nhưng không có dấu hiệu sôi trào. Thỉnh thoảng còn có mấy con cá kim sắc đuôi dài một thước từ trong nước nhảy lên thật cao.
- Đây là cá gì vậy? Không ngờ có thể sống trong nước nóng như đun sôi này?
Càn Kình dần cảm thấy không còn cảm thấy kinh ngạc trước những chuyện kỳ quái trong sơn cốc Tứ Quý nữa. Chỉ có điều có trời mới biết trong hồ nước có vẻ yên tĩnh kia có thể đột nhiên xuất hiện ma thú quái ngư khổng lồ nào nhảy lên cắn một cái hay không. Nếu chết trong miệng cá như vậy thực sự quá mất mặt.
Hồ nước nóng này thực sự rất lớn. Càn Kình đi dọc theo bờ hồ hơn một giờ, thấy một khối đá cao chừng hai mươi thước, đường kính chừng mười thước, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui mừng.
Cái này không khác gì ký hiệu đánh dấu trên bản đồ. Bình thường rất ít người tiến vào sơn cốc Tứ Quý. Dựa theo ghi chép trên địa đồ, Đấu Khí Phong Vân hẳn ở chếch phía sau tảng đá.
Bước chân Càn Kình đi nhanh hơn, vòng ra sau tảng đá lớn, nhưng không phát hiện ra dấu vết gì.
- Lẽ nào là chôn dưới đất?
Càn Kình nhớ trước đây, người hát rong đã từng kể một chuyện, có người tìm được hài cốt của một cường giả, có lòng tốt đưa tới gần chôn ở gần chỗ người đó chết. Kết quả đào dưới đất lại tìm ra được nguồn suối khiến hắn trở nên cường đại.
Chạy tới đây, Càn Kình không tìm cách quay trở về. Nếu huyết mạch Tinh Linh Vương không thức tỉnh, con đường trở thành chiến sĩ vĩ đại sẽ tràn ngập chông gai. Càn gia sẽ không thể sử dụng tài nguyên và tinh lực cho người thức tỉnh huyết mạch thất bại. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình!
Đấu Binh Trảo Mã Đao rất đắt giá, giờ phút này tạm thời được dùng làm xẻng, xúc từng chút đất ra. Nếu để cho đại nhân thành chủ Áo Khắc Lan nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ mắng Càn Kình quá xa xỉ, không ngờ lại sử dụng Đấu Binh làm xẻng.
Dựa vào chiến sĩ thập cấp lại có man lực hung hãn, không bao lâu Càn Kình đã đào ra được một hố sâu đủ để chôn sống mình hai lần.
- Chẳng lẽ không đúng vị trí này?
Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đầy đất từ trong hố bò ra ngoài, chọn vị trí khác đào tiếp...
Một hố... Hai hố... Ba hố... Năm hố...
Giữa trưa, Càn Kình liên tục đào mười một hố. Hơi nóng của hồ nước khiến thân thể hắn không ngừng chảy mồ hôi. Hai cánh tay lại có cảm giác mệt nhọc đã lâu không được hưởng thụ.
- Ngươi ở đây đào cái gì vậy?
- Di vật...
Càn Kình thuận miệng trả lời, bỗng nhiên dừng lại. Thân thể hắn rùng mình một cái, hai tay nắm chặt Trảo Mã Đao, ngửa đầu nhìn về phía người vừa mở miệng trêu chọc.
Mặt trời chiếu xuống ánh sáng chói mắt. Trong nháy mắt Càn Kình thấy đối phương là một bóng đen. Từ dưới đáy hố nhìn lên trên,, cái bóng đen càng khiến người ta cảm giác được một khí thế hùng tráng đầu đội trời, chân đạp đất.
Khi mắt Càn Kình đã thích ứng với ánh sáng chói chang, nhìn chằm chằm vào người lớn tuổi, mái tóc trắng lay động, khuôn mặt tủm tỉm cười, không biểu hiện ra chút ác ý chút nào. Trong lòng hắn khẩn trương, tim không ngừng đập nhanh.
Không có cảm giác nào! Không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào!
Sau những ngày Càn Kình sát phạt ở trong thế giới vô tận, đây vẫn là lần đầu tiên hắn hoàn toàn không cảm giác được có người xuất hiện ở xung quanh. Hơn nữa còn cách mình gần như vậy, còn không có chút phát hiện nào.
Trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, nhưng Càn Kình rất nhanh đã khôi phục. Theo phản xạ có điều kiện trên người phóng ra đấu lực thập cấp. Hắn cũng dần bình tĩnh lại. Người lớn tuổi đứng ở trên miệng hố, thân thể hùng tráng, cười híp mắt. Trong ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Còn trẻ như vậy đã là chiến sĩ thập cấp, thật khiến người ta bất ngờ. Hắn càng không nghĩ tới chính là, người thiếu niên này vừa mới khiếp sợ trong chớp mắt đã đưa ra phán đoán, hơn nữa tâm tình trở nên trấn tĩnh như vậy.
- Cái này...
Càn Kình lau hai tay đầy bùn đất lên người, miễn cưỡng sạch sẽ một chút, mới đưa bàn tay về phía trước:
- Lão nhân gia, ta đào nhiều hố như vậy, thật mệt mỏi. Có thể phiền ngài kéo ta lên hay không?
Lão già cười đưa tay ra. Càn Kình lập tức cảm giác được bàn tay lão già kia tràn ngập lực lượng. Đó là lực lượng mình hoàn toàn không cách nào chống lại được!
Lão nhân dùng lực kéo lên một cái. Hai chân Càn Kình chống vào vách hố, mượn lực đạp một cái. Thân thể hắn liền bay ra khỏi hố sâu.
Lão già nhìn Càn Kình cơ bản đã đứng vững, trong ánh mắt lại lộ vẻ kinh ngạc.