Nhưng lúc Ly Yên ra cửa nàng vẫn phải bổ sung một câu:
" Ta Không ói vì phải nhìn nướng người, chỉ là thân thể ta không tốt."
Trong nhà chỉ còn một mình thì nàng vùi ở trên giường bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình từ trong rừng rậm Mê Tung đi ra là đúng hay sai.
Cùng sói làm bạntám năm, nàng hoàn toàn từ bỏ trò chơi khi giết người ngày trước sao?
Thế cho nên không thể tiếp nhận việc hôm nay trên núi?
Thật ra thì ở trong rừng rậm Mê Tung trừ ăn không đủ no, trừ đi không có quần áo sạch sẽ mặc, những thứ khác, rất là không tệ.
Như Ý là cô nhi, chưa bao giờ biết người thân, gia đình chăm sóc như thế nào.
Ở trong rừng rậm, mỗi ngày buổi tối sói đại ca cũng để cho nàng gối lên bụng của mình ngủ.
Bụng sói ca nóng hầm hập, ấm áp, hết sức thoải mái.
Mà nàng cũng sẽ được ôm trong ngực sói tỷ tỷ, sau lưng tiếp xúc với sói mẹ, Nhị ca Tam ca Tứ ca sẽ dùng lông mình thật dầy che chân nàng, chỉ sợ nàng đông lạnh.
Bao nhiêu ngày mùa đông cứ như vậy qua đi!
Ngoại tộc cũng có thể như thế, vì sao loài người phải như vậy?
Đây có lẽ là vấn đề na giải, trăm ngàn năm qua, loài người luôn có thể vì mình tìm ralý do sinh ra quyết đấu.
Mà có đấu tất nhiên có tử vong, quy luật tự nhiên, cho dù ai cũng không biến đổi được.
Như Ý cười khổ, tự bản thân làm khổ mình. Thân thể bệnh tật, ngay cả tinh thần của mình cũng có vẻ bệnh theo, đây thật là không tốt lắm !
Nên giống như trước đây, cười xem sinh tử tồn vong, dùng thủ pháp xinh đẹp nhất giải quyết những thứ kia vì nàng có thể đổi lấy tiền bạc.
Khanh Như Ý ơi Khanh Như Ý, có một chút kiêu ngạo, có một chút tự phụ, còn có một chút lười biếng.
Nữ hài cười cười, tiện tay đã nắm trái cây trên bàn đưa vào trong miệng.
Lạnh sảng khoái ngọt dịu vào cổ, thành công áp chế từng cơn nôn mửa muốn dâng lên.