Núi Thiên Ngọc, hoàn toàn là dãy núi cao nhất trong sáu quốc gia.
Chỗ phía bắc, không coi là đúng hướng bắc, nhưng bởi vì quá cao, bắt đầu giữa sườn núi quanh năm phủ tuyết.
Xe ngựa của bọn họ chạy hai mươi mấy ngày, rốt cuộc dừng lại dưới chân Ngọc Sơn thì Mạnh mới nói với nàng:
"Chỗ của ta, đến!"
Như Ý ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy núi này cao đến tận chân mây, có sương vòng quanh, không thể nhìn thấy đỉnh.
Nàng bắt đầu lau mồ hôi, bắt đầu xoa cánh tay gầy cùng dạ dày kêu vang bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, tự ước lượng xem nàng có thể bò đi lên ngọn núi nguy nga cao vời như thế hay không.
"Nơi muốn đi là đỉnh núi sao?" Ôm một tia hi vọng hỏi, Như Ý đang cầu khẩn có thể nghe được hắn nói là không ở đỉnh núi, chỉ ở chỗ giữa sườn núi.
Nhưng, đối phương lắc đầu, môi mỏng lạnh lùng nói:
"Chỗ của bổn tôn, làm sao có thể không ở đỉnh núi! Núi Thiên Ngọc, bắt đầu từ bây giờ ngươi, phải biết nó!"
Nàng than thở, thế nhưng hắn lại tiến lên một bước chủ động kéo tay của nàng qua, lại nói:
"Có thể lên rất cao, thật sự không được, ta cõng ngươi."
. . . . . .
Khanh Như Ý thề, nàng thật đã tận lực! Thậm chí đã dùng cả tay chân, lấy tư thế một con sói để chạy lên đỉnh núi.
Mười tên hộ vệ đều nhìn sững sờ, ai cũng không ngờ nử tử nghèo túng mấy phần so tên ăn xin kỳ quái đến đây.
Vẫn còn ở trong đường núi thì nàng chỉ ném cành cây là có thể cản mũi tên của xạ thủ đâm chết một nai con, mọi người biết rõ đứa nhỏ này rất không bình thường.
Hôm nay xem ra, thân thủ nàng không chỉ nhanh nhẹn, còn có hình thái như y hệt mãnh thú.
"Ta không được!" Rốt cuộc Như Ý dừng lại gần như ngã xuống mặt đất.
Đoạn đường núi này đã bắt đầu có tuyết, rất trơn, gian nan hơn là thật ra trên núi này thì không có đường.
Trừ nàng ra, những người còn lại dựa vào khinh công đi lên. Nếu không phải trong tám năm này nàng đi theo Bạch Lang học chút năng lực sinh tồn cơ bản nhất, sợ là đi con đường như vậy sẽ lao lực hơn.