Vừa mới dứt lời, đột nhiên nhổ thanh chủy thủ cắm ở thân núi ra, Như Ý cảm thấy mình giống như là đang ngồi máy bay trực thăng đi lên.
Dưới tình huống không có bất kỳ một điểm tựa nào, hết sưc rút thanh chủy thủ rachống đỡ ở trên vách đá dựng đứng như vậy, người này lại có thể xông lên phía chân trời, trực tiếp vượt qua độ cao ba mươi thước.
Khanh Như Ý không còn kịp ngạc nhiên, chỉ là trong lúc bất chợt nàng có chút cảm động.
Thì ra tư vị có người bảo vệ cùng trông nomlà tốt như vậy!
Cho tới bây giờ cũng chưa từng có thể nghiệm mới mẻ như thế!
Nàng - Khanh Như Ý sống hai mươi bảy tuổi đời trước, mặc kệ nhiệm vụ nhiều khó khăn, chỉ cần nhận, đều có thể chính mình hoàn thành.
Đời này miễn cưỡng coi như là qua tám năm, lại không nghĩ rằng, trừ thân thích sáu con sói, còn lại một người nguyện ý đưa một tay ra giúp cùng bảo vệ nàng.
Chuyện này. . . . . . Thật sự là bất ngờ .
Lúc hai người đi lên, mười tên ắc y đã đứng ở vách đá chờ đợi.
Như Ý đặc biệt nhìn trên mặt bọn hắn một chút, lại cũng không thấy nửa phần sầu lo.
Nghi vấn vừa mới bắt đầu, rồi lại lập tức nghĩ tới, đối phương chắc là hiểu bản lãnh Tôn chủmình, một vách đá mà thôi, không làm khó được.
Không khỏi ở trong lòng suy đoán, nếu kiếp trước thân thể mình như vậy, ở nơi hiểm cảnh có thể thoát hiểm thành công sao?
Đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Nàng am hiểu dùng súng, cũng không phải là truyền thuyết khinh công kia.
Lúc này, con ngựa điên đã bị người khống chế, đứng trước ngay tại chỗ run lẩy bẩy.
Điều này làm cho Như Ý rất kỳ quái!
Nam tử mặc áo tím tránh ra, vẫn đi lên phía trước. Con ngựa kia thấy nàng đi tới, run rẩy càng nhiều hơn.
Đến cuối cùng, hai chân phía trước "Bùm" một tiếng quỳ một cái, một cái liền ngã xuống đất.
Hắc y bị trường hợp này làm cho hết sức bất đắc dĩ, cũng không biết là ai nói một câu ——
" Chuyện gì xảy ra với súc sinh này? Giống như cừu non thấy sói vậy? Còn có thể sợ phát run!".