Editor: Maria Nyoko
Nói xong, còn rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Ý kia hình như Mạnh Tử ca đã hiểu rõ ràng, hắn giống như muốn nói:
"Năm đó chỉ phá hủy Đào Nhiên Cư thật là tiện nghi ngươi! Nên ném các ngươi xuống núi cho chết!"
Nhưng Mạnh Tử ca cũng thật bất đắc dĩ, hắn chỉ là bởi vì phần chấp niệm mười mấy năm trước kia, cảm thấy đứa bé Mạnh gia cùng đứa bé Khương gia ở chung một chỗ thật quá không thích hợp, lúc này mới nghĩ hết biện pháp đưa Như Ý đi.
Nhưng không nghĩ, đến lúc đó rước lấy cái vị Ngọc Hoa ôn thần này.
Nếu như sớm biết có thể phiền toái như vậy, hắn lưu Như Ý lại. Nàng hận ý sâu hơn, cũng không có tính hủy diệt như công tử đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết này.
"Nhị ca! Không phải hắn cố ý ném ta! Tất cả có nguyên nhân, chúng ta cũng đã giải thích rõ!" Như Ý bắt đầu mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại, hướng về phía 1 con sói, nói ngôn ngữ của nhân loại.
Mọi người nhìn hết sức kinh ngạc, rối rít cảm thấy điều này thật sự là một đại kỳ quan.
Hơn nữa Bạch Sói này xem ra cực kỳ hung ác, nhưng nhìn Nữ tử này lại thân mật ôm cổ của nó lại hôn lại cọ, bây giờ lại còn nói.
Nếu như nói mới vừa rồi Như Ý rống giống như sói đã để người hết sức kỳ quái, như vậy, dưới mắt nàng cùng sói nói tiếng người, mà sói này lại giống như có thể nghe hiểu được, thì càng làm cho người ta kỳ quái!
Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận phấn khởi, chỉ vào hiện trường cái gì cũng nói, thậm chí có người nói Như Ý là sói yêu.
Ngọc Hoa không nghe nổi nữa, bước nhanh đến phía trước, lúc Như Ý cùng Bạch Sói trước mặt xác định, sau đó đưa cánh tay mang theo lê hương, nhấn một cái trên đầu Bạch Sói!
Như Ý sợ hết hồn, thốt ra:
"Đừng vuốt đầu của nó!"
Nàng nói như vậy không phải không có lý, Khanh Như Ý theo chân Bạch Sói lớn lên, tập tính bọn họ nàng cũng rõ ràng so với bất luận kẻ nào.
Bạch Sói không cho phép loài người hoặc là những sinh vật khác chụp đầu của bọn nó, đây là một loại tôn nghiêm cùng ngạo khí. Ai cũng không thể sờ, nàng cũng không khác.