Một đường cưỡi ngựa chạy tới Thanh Đồ, sau đó điềm nhiên dừng lại gần ngay thành địch.
Như Ý xuống ngựa, nhẹ vuốt bờm ngựa, sâu kín nói:
“Ngoan ngoãn chờ ta ở chỗ này, một lát còn phải chở ta trở về đây!”
Vừa dứt lời, thân thể bay lên trời, nương theo một con chim ưng vút qua không trung, nàng lại bay cùng độ cao!
Đây là một cực hạn, không có người nào có thể vọt cao đến nỗi này, cho dù là cao thủ lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một mơ ước.
Trước kia Như Ý cũng không thể, nhưng sau khi Ngọc Hoa chuyển nội lực vào trong người của nàng, chẳng những chữa lành nội thương của nàng, còn nhiều hơn một phần.
Nội lực tăng nhiều, hơn nữa vốn kế thừa khinh công tuyệt thế của Đảo chủ Phổ Phổ Đảo, cho nên khinh công đứng vào hàng cao nhất.
Thanh Đồ thành trước khi đại chiến, trận địa bốn phương cửa thành đều sẵn sàng đón quân địch, binh tướng thủ thành không dưới vạn người, chặt chẽ vây ở trong thành trì đó.
Như Ý bay xuống với một nóc nhà trong thành, đứng trên tầng hai của tiểu lâu, nàng có thể để thấy rõ hơn phân nửa thành trì này.
Trên thực tế, ngay cả Như Ýcũng không thể không khen, Mạnh quốc thật có đạo trị quốc đặc biệt.
Thành Thanh Đồ lớn như thế, trước khi hai nước giao chiến, lại có thể sơ tán toàn bộ dân chúng trong thành.
Như vậy, dù hai bên đánh máu chảy đầu rơi, cũng không nguy hiểm tới sinh mạng dân chúng, cùng tuyệt đại bộ phận gia sản.
Lời của lão tướng quân lại một lần vang lên ở trong đầu nàng, ban đầu Khương quốc là hình dáng gì nàng không biết, nhưng hôm nay xem ra, Mạnh quân có cách trị quốc, nếu lúc này phát động chiến sự, thực sự là không bình thường rồi.
Nhưng, đại quốc nhất phương cũng sẽ có mấy tướng thua.
Tựa như thành Thanh Đồ tối nay, trong thành trì yên lặng nhất, chợt chỉ nghe có tiếng trống nhạc truyền đến từ phía bắc.
Ánh mắt Như Ý nghi hoặc, nhưng thấy một cái góc nhỏ hướng Bắc, tựa như có ánh sáng mơ hồ.
Nàng sinh lòng tò mò, không biết là người phương nào trong thời điểm này còn có thể đánh trống múa hát.
Vừa nghĩ, thân hình lướt nhẹ lên, lúc bay vút qua tòa nhà, hoàn toàn không quấy nhiễu đến binh tướng tuần tra phía dưới.
Có tiếng nhạc ở một biệt viện, cửa gỗ sơn đỏ treo hai móc cầm tay mạ vàng, trên biển một chữ “Lưu” to lớn, thềm đá cẩm thạch trải dài từ cửa ra đến bên ngoài, không khó nhìn ra gia đình này hưng vượng phát đạt từ trước.
Chỉ là hiện tại khắp thành đều di tản, rõ ràng đại trạch này đã bị người trưng dụng.