Tiêu Thước biết Như Ý sẽ không nghe lời khuyên, liền chủ động mở miệng đối với cung nữ kia nói:
"Ngươi yên tâm! Chúng ta cũng có công phu trong người, sẽ không sợ lạnh! Ngươi đi đi, chúng ta có thể tự đốt lửa, không cần. . . . . . Ách, tỷ ngươi làm gì!"
Không đợi nói xong, nhìn đến Như Ý đang vui vẻ bổ nhào bồn lửa bên cạnh kia, vừa bổ nhào còn vừa kêu:
" Chậu than thật ấm! Ngồi ở ngưỡng cửa sổ đó, thật là sắp chết rét ta!"
Cung nữ kia có thâm ý khác nhìn Tiêu Thước một cái, lời ngầm là: xem đi! Đứa bé chính là đứa bé! Không hiểu chuyện bằng tỷ tỷ của ngươi.
Tiêu Thước giận đến cắn răng, vừa phất tay đuổi người vội vàng đóng cửa sổ, vừa vọt tới bên cạnh Như Ý, lớn tiếng nói:
"Cái người nữ nhân này muốn như thế nào!" Đợi cung nữ đã đi ra khỏi phòng cũng đóng kỹ cửa sau, lại nhận được câu: "Nói thật, có phải bởi vì Mạnh Quốc mất hai tòa thành mà ngươi không vui vẻ hay không?"
Pằng!
Trong dự liệu, Tiêu Thước lại bị đánh.
Nhưng mà hiển nhiên hắn đã thành thói quen đối với loại hành vi bạo lực của Như Ý, thậm chí không cảm thấy đau, động cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm chờ câu trả lời của nàng.
Như Ý cũng không còn tránh, vừa sưởi tay vừa đáp hắn nói:
"Không phải. Ngoài ý muốn là có chút ngoài ý muốn, nhưng chưa nói tới vui hay không vui. Ngược lại, đến lúc đó ta có chút mong đợi cuộc chiến tranh này có thể đạt gay cấn một chút rất nhanh, như vậy mới có thể bức ra người ta muốn thấy."
Thiếu niên gãi gãi đầu:
"Cái gì gọi là gay cấn?"
". . . . . . Chính là đặc biệt kịch liệt! Ừ, như ngươi vậy hiểu là được!"
Hắn không hỏi nữa, nhưng cảm xúc rõ ràng thấp xuống, Như Ý không nói lời nào, hắn cũng không nói chuyện, hai người lại cứ vây quanh chậu than như vậy ngồi gần một canh giờ.
Cho đến lúc lửa trong chậu than gần như tắt, lúc này mới nghe có nữ tử âm thanh sâu kín vang lên, cũng là một câu làm cho người ta hộc máu.
Nàng nói:
"Nhớ Thiện Tâm?"