Lời vừa nói ra, Tiêu Thước bên cạnh liền kêu một tiếng, đồng thời ưỡn người, làm bộ sẽ xông ra ngoài!
Cung gia, hắn sớm biết chính Cung gia diệt cả nhà mình!
Khi đó Như Ý nói với hắn không cần trả thù, chuyện báo thù tự nàng có thể làm.
Hắn gật đầu đáp, nhưng đáp là đáp, khi tất cả kẻ thù đều đứng ở trước mắt thì vậy là một tình huống khác.
Không một người nào có thể làm như không thấy, không có một người nào có thể giữ vững bình tĩnh ở tình huống này.
Tiêu Thước cảm giác mình sắp điên rồi, thật hận không được rút một thanh kiếm, từng bước từng bước chém đứt đầu những người trước mặt này!
Vừa vặn lại có người kéo hắn lại, người một bước cũng không xông ra được cứ như vậy lại bị kéo trở lại.
Thiếu niên quay đầu lại, trong mắt hàm chứa lệ khuất nhục, mở miệng, từng chữ như chảy máu——
“Tỷ! Không phải ngươi nói, Cung gia chính là đại cừu nhân của ta sao! Chính là sau lỗ tai mỗi người có hoa mai! Hôm nay kẻ thù đang ở trước mắt, thù này ngươi không cần báo?!!”
Phía dưới có người “Nha” một tiếng, rồi sau đó chỉ thấy trong đám người quỳ dưới đất, có một kẻ đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía trước hai bước, lại giơ cây đuốc trong tay gần theo mặt của Tiêu Thước.
Một đôi mắt thiếu niên trợn tròn, nếu không phải là Như Ý lôi, hắn thề mình nhất định xông lên phía trước cắt đứt cổ của hắn!
Người nọ soi một phen liền không hiểu, dứt khoát mở miệng, hỏi
“Ngươi là người của Tiêu gia?”
“Ngươi là khốn khiếp!!!” Thiếu niên cũng không nhịn nổi nữa, chỉ cảm thấy tay nắm xiêm áo sau lưng mình buông lỏng một chút, vì vậy không chờ lâu, “Cọ” một cái dựa vào xe ngựa, hai tay duỗi một cái, liền bóp chặt cổ của người nọ!
Người nọ theo bản năng sẽ phải đánh trả, không đợi một cái tay níu lấy Tiêu Thước, cảm giác mắt hoa lên, ngay sau đó cổ tay bị siết chặt, giống như có cái gì quấn lấy, muốn động, làm thế nào cũng không động được!.