Hai hài tử có lúc nói nhao nhao sẽ trực tiếp đánh tới trước giường nàng, nếu như Ngọc Hoa không có ở đây, nàng sẽ hết sức vui vẻ nhìn bọn họ ồn ào, thậm chí sẽ còn chủ động thêm mắm dặm muối, chọc cho bọn họ ầm ỹ nhiều hơn nữa.
Chỉ tiếc, hơn phân nửa thời điểm Ngọc Hoa ở đây.
Hai hài tử sợ Ngọc Hoa, cho nên cũng sẽ chủ động ngậm miệng lại, để thuốc xuống đã.
Thuốc, là thuốc của Tiêu gia.
Hoặc là nghiêm chỉnh mà nói, là phương thuốc của Tiêu gia.
Trong kiếp nạn phá hủy tất cả Tiêu gia, nhưng Tiêu lão vẫn là liều chết bảo vệ tiểu nhi của mình, còn có cuốn sách thuốc này truyền lại đời sau.
Đối với Tiêu Thước chủ động chế thuốc cho Như Ý, thật ra là Ngọc Hoa ngầm cho phép .
Tuy là võ công của hắn cao hơn nữa, nhưng cũng không thể nào chu đáo.
Vì y hành thuốc, Ngọc Hoa không thừa nhận cũng không được, hiện thời Tiêu gia là thứ nhất.
Chỉ là nội tình Tiêu Thước quá cạn, cho nên lúc hái mỗi một vị thuốc đều phải để Ngọc Hoa xem qua.
Đợi gật đầu, lại vừa được phép vào lò.
Ngoại thương của Như Ý bị lê hoa gây thương tích rất nhanh hồi phục, chỉ là bị Mạnh đánh một chưởng kia, ban đầu sau khi Ngọc Hoa cứu nàng trở về, không tiếc độ nội lực mình cho nàng ba thành, cũng chỉ là nhặt về cho nàng một cái mạng.
Nhưng thân thể yếu đến không được, tất cả một thân công phu cũng đều phế.
Cho nên, đối với Như Ý mà nói, chuyện buồn bực nhất, một ngày sau giữa trưa ở bên ngoài, Ngọc Hoa nhìn nàng ngồi ở bờ biển thổi gió, chậm rãi, hết sức khí thế mà nói:
"Ừ, tốt lắm rồi, nên học võ cùng vi sư lần nữa!"
Như Ý hỏng mất!"Phịch" một cái té xuống ngửa mặt!
Bộ dáng kia giống như là ném cá phơi khô ở trên bờ, không có một chút sức sống.
Ngọc Hoa cũng buồn bực, nhàn nhã từ trên một tảng đá lớn nhảy xuống, sau đó bước đi thong thả đến bên cạnh Như Ý.
Từ trên xuống dưới nhìn, khom người, mặt của hai người gần như dán một chỗ thì lúc này mới nghe được hắn nói:
"Vi sư để cho ngươi nhìn chướng mắt như vậy?" .