Nghĩ như vậy, hẳn là không tự chủ được đứng dậy, làm bộ muốn lửa phóng tới hướng lửa cháy.
Mới vừa bước tới trước hai bước, lại bị người phía sau kéo lấy cánh tay.
Nàng quay đầu nhìn lại trên cánh tay, là tay Chấp Kiếm.
"Buông ra!" Nàng lạnh lùng, trong ánh mắt mang theo vội vàng lẫm liệt.
"Lửa đã cháy lớn như vậy, ngươi đi làm gì?" thật ra thì Chấp Kiếm cũng không hiểu chính mình đang làm gì, hắn thề từ trước đến nay chưa từng thấy nữ tử này, thậm chí đối với một sát thủ mà nói, vô duyên vô cớ bị gọi tên, phải là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng khi tín hiệu nguy hiểm từ nữ tử áo tím này phát tới thì hắn lại lựa chọn ngoan cường bắt được cánh tay của nàng, nói cho nàng biết bên kia nguy hiểm.
"Có người ở bên trong!" Như Ý hít sâu một cái, lại nhìn hướng lửa đang cháy. Chỉ nghe xà ngang đã rung động vang dội, sợ là trì hoãn nữa sẽ không chống đỡ nổi mà sập xuống!
"Buông ra!" Cuối cùng hét to một tiếng, hẳn là mạnh mẽ hất tay, vận bảy thành công lực vung lên.
Chấp Kiếm không ngờ nữ tử này lại có lực lớn như vậy, tuy là khi hắn ắt lấy cánh tay nàng đã dùng nội lực, nhưng vẫn bị chấn động rút lui đến năm, sáu bước đi!
"Nữ nhân này là ai!" Mị Nguyệt nhìn ra, thứ nhất cảm xúc Chấp Kiếm không đúng, thứ hai, có thể chấn động một trong Tứ Trưởng Lão Thiên Ngọc Sơn chật vật như vậy, chỉ sợ bọn họ liên thủ cũng không áp được võ công nữ tử kia.
Một người tự nhiên xuất hiện như vậy, vả lại hình như còn rõ tình huống bọn họ như lòng bàn tay, điều này thật sự không phải là chuyện tốt.
Ý định của Mị Nguyệt mau hơn động tác, Chấp Kiếm mới ổn định thân hình, một dải lăng trong tay nàng cũng đã hướng về phía này muốn bay thẳng đến nữ tử xông vào biển lửa.
Chấp Kiếm cho là nàng lôi người trở lại, nhưng nhìn lại, dải lăng của Mị Nguyệt còn sắc bén hơn đao kiếm đang chạy tới cổ nữ tử áo tím kia.