Thân thể Như Ý nhẹ nhàng, không tiếng động mà đi.
Cũng lúc này, chợt nghe được ngoài cửa sổ có trận gió phá không mà đến.
Ngọn gió kia nàng cảm nhận rõ ràng, nhưng trừ nàng ra, sợ sẽ không có một người nghe được.
Khanh Như Ý hiểu, tới, phải là một cao thủ.
Vả lại khinh công cực tốt, mặc dù không kịp nàng, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Đang suy nghĩ, trận gió kia đột nhiên chuyển một cái, đánh một vòng chỗ rẽ bên ngoài qua hành lang, sau đó chạy thẳng tới trước cửa.
Nàng dò xét nhìn phương hướng phía dưới, nhưng thấy một cánh cửa sổ lướt nhẹ mở ra.
Khe hở không lớn, chỉ đủ một người đi vào.
Như Ý mắt tinh, liền nhìn thấy hai tiểu cung nữ canh giữ ở bên ngoài đã ngủ say ngã xuống đất.
Nghĩ đến, hẳn là người vừa vào đã động chân động tay.
Trong lòng không khỏi kêu một tiếng tốt cho thủ pháp lưu loát của người này.
Nhưng chữ tốt này còn chưa xuống, đột nhiên kinh ngạc.
Người tiến vào này một thân mặc lục trường bào, một thanh bảo kiếm trong tay phiếm hồng quang, người cũng không che mặt, cứ như vậy thẳng hướng đâm thẳng tới hai người vẫn còn hòa vào nhau ở phòng trong kia.
Như Ý trợn to hai mắt nhìn, trong một nháy mắt, nữ tử lại xoa nhẹ mắt mấy cái.
Ông trời!
Hôm nay là ngọn gió nào thổi?
Đại tập họp cố nhân sao?
Người này nàng biết, Chấp Kiếm, chỉ mặc lục bào, là người Mị Nguyệt giấu ở đáy lòng.
Nàng mừng rỡ, cũng không quản đối phương đang thi hành nhiệm vụ hành thích, liền chuẩn bị lên tiếng gọi!
Nàng hiểu được, chỉ muốn đi theo Chấp Kiếm, chắc chắn có thể tìm được Mạnh.
Có lẽ lúc nàng thấy Cung Tiêm Hội có thể không vội, lúc nàng thấy Lâm Mộng Hinh cũng có thể chờ một chút.
Nhưng nhìn thấy Chấp Kiếm thì khác, từ nơi trên thân người này, hình như nàng cũng có thể nghe được hơi thở của Mạnh.
Cho tới bây giờ cũng không có cảm giác mình mong chờ một người một chuyện như thế.
Nhưng bây giờ Như Ý biết, lòng nàng muốn gặp được Mạnh đã sắp khống chế không được.
Giờ khắc thấy Chấp Kiếm này, hoàn toàn bộc phát! .