"Ngươi sẽ giữ lời?"
"Đương nhiên!"
"Vậy. . . . . ." Như Ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đưa ngón út tay phải ra: "Vậy ngươi móc tay cùng ta!"
Lời kia vừa thốt ra, chính nàng cũng muốn xoay lại vả miệng mình một cái.
Dầu gì linh hồn hơn 20 tuổi trưởng thành, chẳng lẽ sau khi vào thân thể của đứa nhỏ này, thật sự thành đứa bé?
Tự khinh bỉ mình!
Cùng so sánh, Mạnh Tử Ca vẫn duy trì khí phách.
Không sợ hãi, cũng kiên nhẫn.
Chỉ là thời điểm nàng đưa ngón út ra, hắn hết sức phối hợp cũng đưa tay tới tới.
Nhưng lại không nói gì!
Như Ý đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, lúc này hắn không nói, đó chính là không đồng ý.
Nhưng ngẫm lại lúc trước hắn xác thực cũng đã nói để cho mình yên tâm, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Lời nói và việc làm của hai người khiến người khác thấy kỳ quái, khiến Tiêu gia Lão Đầu mở to hai mắt.
Tôn chủ Đào Nhiên Cư, trong chốn giang hồ không ai không biết là tổ chức đệ nhất sát thủ hiện thời.
Mặc dù đối với Tiêu gia có đại ân, nhưng hắn cũng không dám khoe khoang, lại không dám lấy kiêu ngạo.
Hiện tại, tận mắt nhìn thấy tình cảnh như vậy, Tiêu lão đầu đột nhiên suy nghĩ, đây có coi như là nhìn chuyên tư mật của người ta không? Có thể bị xử quyết tại chỗ hay không?
. . . . . .
Đêm nay, một nhóm Mạnh Tử Ca ở Tiêu gia.
Mọi người có riêng tâm sự mình, Tiêu gia trên dưới đều đoán người tới đến tột cùng là người nào, nhưng Gia chủ có phân phó, không nghị luận, nếu không loạn côn đánh chết.
Khanh Như Ý lại ảo não một chuyện, đáng chết, ban ngày hỏi Tiêu lão đầu thân thể của nàng điều trị bao lâu, đối phương hình như chưa trả lời.
Trong đêm nay, thật ra thì mọi người cũng không ngủ được, có người dứt khoát không ngủ.
Những năm này Như Ý cạn ngủ, thường thường là trong rừng rậm có một chút động tĩnh, Bạch Lang còn chưa có tỉnh, nàng tỉnh trước.
Lang đại ca luôn là đau lòng khuyên nàng không cần phải sợ, mọi việc đều có bọn họ, coi như nàng vẫn ngủ, bọn họ cũng sẽ che chở nàng,.....