Ta khôngrõ trong lòng đang có gì khúc mắc, chỉ đơn giản là nhìn thấy nữ tử Tương Hà đóliền không thoải mái, có chút bất an không giải thích được, liền dùng toàn bộ sứclực hướng cọc gỗ đánh tới.
Đấm liên tụcvài canh giờ, cánh tay ta đau nhức tê dại, xem chừng ánh mắt mọi người cũngđang tập chung lại đây.
Ta vô cùngbối rối phát hiện, trong lòng thế nhưng lại để tâm đến Thiên Vũ. Phát hiện nàykhiến ta thập phần khó xử, lại dùng sức nện mạnh một cái vào cọc gỗ.
Đem lòngmê luyến Thiên Vũ, đối với ta chính là một cấm kị lớn, nhưng lại không thể phủnhận. Ta từng nghĩ rằng, sẽ tránh xa nam nhân nguy hiểm như hắn, tìm một nam tửyêu thương mình, sống hạnh phúc đến già.
Đươngnhiên cũng có một thời mơ mộng, nhưng ta luôn tự tin rằng sẽ không ngu ngốctheo đuổi tình cảm hão huyền. Mà bây giờ Thiên Vũ đối với ta, chính là điều hãohuyền xa xôi.
Ta không muốnmình trở thành nữ nhân để hắn lợi dụng. Tin rằng nếu hắn biết đoạn tình cảm nàycủa ta, bản thân sẽ trở thành một con rối.
Ta khôngmuốn bị cuốn vào những điều phức tạp ấy, nhưng điều khiển suy nghĩ của mình làđiều không thể, chỉ biết bất lực tung nắm đấm liên tiếp trút giận. Giận chính bảnthân mình, rồi lại cảm thấy bi thương.
Thật muốn ôm mẫu thân mà khóc rống lên. Suynghĩ của ta giờ thực chỉ như tiểu hài tử, bối rối cùng đau khổ. Nam nhân như Thiên Vũ, có thể là của riêng nữnhân nào hay sao?
Lúc này, mộtbóng thon dài che khuất đỉnh đầu ta, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt tuấn mĩ củaThiên Bình làm ta giật mình, một giọt nước mắt bất giác chảy xuống. Ta vội vàngđưa tay gạt đi, đến khi Thiên Bình quay đi, giơ tay nhìn giọt nước mắt chínhmình lóng lánh trên tay, ta vẫn không tin được, mình vừa mới khóc.
“ Đi theohuynh.” Giọng nói của Thiên Bình truyền đến, trầm ấm làm ta đau lòng.
Thiên huynhcùng ta trước sau bước vào trong rừng, ta không đi cạnh huynh ấy, lúc này chỉmuốn như thế này, có một người ở cùng đã là tốt vô cùng.
Ngẩng mặtnhìn vầng trăng trên cao, vẫn tròn nguyên vẹn, dường như chẳng có gì ảnh hưởngđến ánh sáng vĩnh hằng đó.
Sự va chạmlàm ta chú ý tới Thiên Bình đã đứng lại từ lâu. Ánh mắt huynh ấy đong đầy sự bấtđắc dĩ cùng tương tư. Ta không hề nhìn lầm,là tương tư.
Thiên huynhnhìn vào mắt ta hồi lâu làm ta lúng túng dị thường, khẽ ho nhẹ một cái đẩyhuynh ấy ra, ta lên tiếng hỏi:
“ Huynh cóchuyện gì sao?”
Thiên Bìnhchậm rãi ngồi xuống vạt cỏ gần đấy, nhìn ta gọi:
“ Muội lạiđây.”
Tiến đếnnơi Thiên huynh ngồi, ta cũng nằm xuống, nhìn lên bầu trời. Chỗ này không cócây cao, có thể nhìn rõ ánh sáng như dát bạc trên trời, lại hoàn hảo không phảiđối mặt với Thiên Bình. Ở góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánhcùng chiếc cằm cương nghị quen thuộc. Mắt ta mờ đi…
“Huynh yêunàng ấy sao?” Buột miệng nói ra những lời này làm ta còn ngạc nhiên. Ta đã phânvân trong lòng, nhưng đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ nói ra.
Nín thở chờ đợi, cổhọng ta khô khốc khó chịu, cũng không nói được một câu vui đùa mà gạt vấn đềnày đi.
Ta thực muốnnghe câu trả lời.
Thiên huynhcũng chẳng tỏ ra bất ngờ, chỉ nhàn nhạt đáp:
“ Không biết.”
Ta ngồi dậy,chợt nhìn thấy một bóng nữ tử vụt chạy ra từ phía xa xa, đó có phải là Tương Hàhay không? Thiên huynh cũng thất thần nhìn theo nơi bóng dáng ấy biến mất. Takhông rõ cảm giác lúc này của mình là gì. Lúc này, Thiên Bình lại lên tiếng:
“ Muội độnglòng với Thiên Vũ rồi sao?”
Ta ngâyngười, vẻ mặt nhanh chóng đông cứng. Lớp vỏ ngụy trang dường như bị hung hăngxé rách, ta mới vừa nhận ra bản thân động tâm với Thiên Vũ nhưng không ngờ lạidễ dàng bị huynh ấy nói ra tâm tư như vậy. Cảm giác bị vạch trần này không hề dễchịu chút nào, nó nhắc nhở ta một lần nữa phải đối mặt với sự thật đáng sợ này.
“ Muội…không có.” Ta lắp bắp trả lời, không biết huynh ấy có tin hay không. Có
thểThiên huynh sẽ chẳng tin lời ta, nhưng lúc này, đầu óc ta đang rối tung lên, chỉcần một lời biện bạch cho chính mình. Từ nhỏ ta luôn cố gắng trở thành một nữ tửthật mạnh mẽ, bây giờ lại trở nên yếu đuối muốn trốn tránh chuyện này. Thật nựccười biết bao.
Thiên Bìnhquay sang nhìn ta, chợt nắm cằm ta nhẹ nhàng nâng lên, ép ta nhìn vào đôi mắthuynh ấy:
“ Tâm Như, đừngtự dày vò bản thân. Suy nghĩ đơn giản một chút thôi, sao muội không thử đối mặt?”
Ta khẽ cười,nhưng không phải là nụ cười thư thái, chẳng vui vẻ cũng không mỉa mai quen thuộcmà là cười gượng, đến ta cũng không hiểu:
“ Huynh nóimuội nên làm sao đối mặt?”
Thiên huynhthở dài, buông tay nắm cằm ta ra, nhàn nhạt nói:
“ Muộikhông muốn thử có được trái tim của Thiên Vũ hay sao?”
Ta khôngtin ngẩng lên nhìn Thiên huynh, trong đầu hỗn loạn một mảnh. Ta có hay không?Kì thực, từ lúc nhận thức bản thân có tình cảm với Thiên Vũ, ta chỉ có hoangmang cùng lo sợ. Ta biết bản thân thật nhát gan, nhưng ta thực sự sợ hãi. Namnhân đó đứng ở trên vạn người, lòng dạ thâm sâu ta cũng không hiểu rõ hắn, làmsao nói đến chuyện muốn làm cho hắn yêu mình?
Ta rất sợmình sẽ phải sống cuộc sống tẻ nhạt như đám phi tần trong hậu cung, trở thànhđóa hoa mờ nhạt trong vườn ngàn hoa của hắn. Không phải không trông mong, chỉlà vô vọng mà thôi.
Cất tiếnghỏi Thiên Bình, ta nhận thấy sự run rẩy trong âm điệu chính mình:
“ Thiên Vũ… yêu Tương Hà hay sao?”
Thiên Bìnhánh mắt rõ ràng chấn động dữ dội, tiếng trả lời thấp như bị ép ra từ cổ họng, khàn khàn đau đớn:
“ Đã từng,cho đến khi nàng ra đi.”
Ta cúi mặtxuống, mắt dần đỏ lên, đã từng? Chỉ là hắn vẫn nghĩ Tương Hà đã chết, nếu nàngquay trở lại, liệu đoạn tình cảm này có thể bỏ qua?
Nếu là nhiệmvụ mạo hiểm tới tính mạng, có thể ta sẽ liều chết xông lên, nhưng liên quan đếntình cảm, luôn như cũ dậm chân tại chỗ, lo được mất. Không phải ta không muốnlàm hắn động lòng, ngộ nhỡ phản tác dụng, chẳng phải ta ngay cả nhìn mặt hắncòn khó?
Cười khanmột tiếng, ta từ khi nào trở nên nhát gan như vậy?
Thiên Bìnhcùng ta ngồi một lát, liền khuyên ta trở về không nhiễm lạnh. Ta cũng ngoanngoãn làm theo. Bước ra khỏi khu rừng đó, ta quyết tâm rũ bỏ. Phát tiết cũng đãlàm rồi, chỉ có thể thuận theo thiên ý mà thôi.
Bản thân lạirõ nhất, chỉ e ta không thể kìm lòng chính mình.
Hôm sau,đoàn người lại tiếp tục nhanh chóng di chuyển, liên tục vài ngày như vậy, cũngđã đến biên giới Lương quốc.
Lúc này bốnbề chỉ còn thấy cát trắng , thỉnh thoảng mới thấy một gốc cây lớn, không rõ làloại cây gì.
Nhìn đồngcỏ nhạt phía xa xa, ta hỏi A Lượng:
“ Huynhnhìn xem, chẳng phải đã sắp tới nơi khả hãn Lương quốc ở sao?”
A Lượngcũng nhìn về phía trước một cái, cười cười nói:
“ Ngươi chắcchưa đi xa bao giờ nên không biết. Đứng giữa sa mạc thế này,
nhìn thấy cỏ đấynhưng còn ít nhất hai ngày đường. Hãy còn xa lắm.”
Ta nheo mắtnhìn theo màu xanh mơ hồ cuối chân trời, chợt cảm thán. Đúng là khi quá mong đợisẽ ảo giác. Định quay lại trò chuyện với mọi người thì thấy A Trinh mặt mũi đenthui hớt hải chạy đến, đoạn hô to:
“ A Kháng,A Lượng, mau một chút, có một đàn sói ở phía trước. Đã cắn chết hai hộ vệ rồi.”
Nghe thấy vậy,cả ta cùng A Lượng đều khẩn trương nhìn nhau, mau chóng chạy tới nơi A Trinhnói.
Tiến lên mộtđoạn là cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi. Một đàn sói lông xám đen hung hãnđang tiến tới tấn công hộ về một cách điên cuồng. Chúng có đôi mắt trắngdã ghê rợn cùng một thân lông uy vũ. Tanhanh chóng giúp bọn họ chống lại đàn sói. Trong lòng thầm lo lắng, đã đi tớiđây rồi, còn có chuyện gì nữa đây?
Một lát sauthì Thiên Bình cũng chạy tới. Tuy đội hộ vệ toàn là tinh anh, nhưng
chiến đấu lạiđàn sói khỏe hung hãn, vẫn thấm mệt mới có thể duy trì. Thiên Bình sắc mặtnhanh chóng trầm xuống, đích thân ra tay.
Đàn sói tuyđã dần đuối sức nhưng vẫn ngoan cố tiếp tục xông đến. Sức chống cự của chúng tacũng đuối dần, nếu tiếp tục duy trì e không qua nổi.
Ta nhìn vềphía Thiên Bình, phát hiện ra huynh ấy cũng đang suy nghĩ gì đó, đôi mắt đen sắcbén nhanh chóng quét qua chỗ ta, nheo lại.
Huynh ấycũng đang suy xét tình thế trước mắt.
Tới khi tabắt đầu cảm thấy xót ruột, một loạt tiếng động lạ lọt vào tai. Chỉ thấy từng đợttiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe vang lên. Cùng với đó, bóng một người cưỡingựa lạ hoắc tiến tới chỗ chúng ta nhanh như gió. Con ngựa kia lại bất chợt hívang, hất người trên ngựa ngã giữa bầy sói.
Tất cả mọingười đều nín thở nhìn một màn này. Thiên huynh cùng ta nhanh chóng lao về phíađó cứu người nhưng đáng tiếc, đã bị sói cắn một mảng lớn thịt trên cánh tay.
Khi chúngta cứu được người, một loạt tiếng vó ngựa khác vang lên. Một đoàn quân mang cờLương quốc xông tới, nhanh chóng thu phục bầy sói, đoạn quỳ xuống:
“ Vị đạinhân đã có ơn giúp chúng ta cứu công chúa. Xin cho biết danh tính, khả hãn nhấtđịnh sẽ hậu thưởng.”
Ta hoảng hồnnhìn vị nữ tử đang nằm trong lòng Thiên Bình, chỉ thấy nàng ngẩng khuôn mặt trắngbệch lên nhìn ta, đôi mắt trong trẻo to tròn hơi cong lên tinh nghịch.
Cư nhiên lạilà nàng!