Lam Tiễn tranh thủ hôn vào môi Quyết Ngọc mới chịu, xong hai vợ chồng vui vẻ với nhau. Đúng lúc điện thoại reo, cô bắt máy và nghe bên kia đầu dây giọng Hướng quân y cấp bách, báo rằng dì Mãn đang trong tình trạng nguy kịch!
Lúc Quyết Ngọc và Lam Tiễn chạy đến phòng cấp cứu, Hướng quân y đang cực lực cứu chữa, nghe cô nói lại rằng cách đây ít phút dì Mãn đột nhiên bị co giật, khiến điện tim lẫn điện não đồ trở nên rối loạn! E rằng tình hình đang chuyển biến xấu!
Cấp cứu một hồi xong, Hướng quân y kiểm tra lại tình hình rồi nhìn Quyết Ngọc, khẽ lắc đầu! Quyết Ngọc đau lòng, rất nhanh nghe dì Mãn cất giọng thều thào:
- Cô Ngọc... Cô Ngọc à...
Quyết Ngọc vội nắm lấy tay dì Mãn, còn Lam Tiễn không muốn Hướng quân y nghe thấy cái tên Ngọc’ nên mau chóng ra hiệu cho thuộc cấp ra ngoài. Giờ trong phòng chỉ còn lại ba người, Quyết Ngọc vội nói: “Dì ơi, là con đây! Dì hãy cố lên!”.
- Cô Ngọc, tôi hiểu mình sắp không qua khỏi, có điều này tôi nhất định phải cho cô biết rõ... - Dì Mãn ho mạnh, mắt nhòe nhoẹt nhìn cô gái trẻ - Đây là bí mật chôn giấu suốt nhiều năm rồi, thực ra cô không phải giọt máu của nhà họ Quyết! Cô không phải con gái ruột của ông bà chủ đâu!
Lời tiết lộ chấn động khiến Quyết Ngọc bần thần ngồi ngây đơ trên ghế, bên cạnh Lam Tiễn cũng bất ngờ chẳng kém. Dì Mãn lại nói tiếp, là sự thật được cất giấu về thân phận của cô chủ do chính tay bà chăm nom từ nhỏ:
- Tôi không biết ba mẹ ruột của cô Ngọc là ai, chỉ nhớ ông chủ đưa cô về năm 6 tuổi, bảo với tất cả người làm rằng từ giờ đây sẽ là con gái ông tên Quyết Ngọc, yêu cầu tất cả phải giữ bí mật và chăm sóc cô giống như hai cô cậu chủ trước vậy! Và tôi được giao nhiệm vụ chăm nom cô. Kể từ dạo đó, thỉnh thoảng tôi thấy một người đàn ông ghé qua nhà họ Quyết, cũng không rõ có quan hệ gì với ông chủ, vì họ hay nói chuyện riêng! Tuy nhiên, ông ấy thường âm thầm đứng từ xa nhìn cô chơi đùa...
- Vậy ý dì là người đàn ông ấy có quan hệ thân thiết với con?
- Tôi cũng chẳng rõ nữa, nhưng đúng là cái cách ông ta nhìn cô thật rất thương thươngtrìu mến! Bẵng đi một thời gian, ông ta không tới nữa, sau đó thì diễn ra cuộc tàn sát kinh hoàng tại nhà họ Quyết!
- Thế, dì có biết ông ta tên gì? Hay dáng vẻ bề ngoài trông ra sao không?
- Thường, ông chủ không cho chúng tôi đến gần chỗ họ trò chuyện, vẻ như thân phận hoặc lai lịch người đàn ông ấy không bình thường. Vì vậy tôi cũng chỉ đứng ở phía xa mà nhìn, nên chẳng thể rõ được dáng dấp ông ta có gì đặc biệt không. Dĩ nhiên cả cái tên ông ta tôi cũng không biết...
Quyết Ngọc chưa hết sững sờ, chuyện này quá sức đột ngột khiến bản thân trong một thoáng chưa kịp chấp nhận nổi!
Bao năm lớn lên ở nhà họ Quyết, được mọi người yêu thương săn sóc tận tình, cô cứ ngỡ họ là người thân ruột thịt. Nào ngờ đâu sau 25 năm, nay cô mới biết mình chỉ là người ngoài, cả cái tên Quyết Ngọc cũng giả ư?
Rốt cuộc thì cô là ai? Người đàn ông kia là gì với cô?
- Cô Ngọc, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, tự cô phải đi tìm gốc rễ của mình! Xem như tôi chẳng còn gì vướng bận nữa, có nhắm mắt xuôi tay cũng... cũng...
Dì Mãn chưa kịp dứt lời trăn trối cuối cùng đã tắt thở, chết ngay trên giường bệnh! Quyết Ngọc bật khóc lay gọi, liền được Lam Tiễn siết chặt lấy hai bờ vai an ủi. Rất nhanh, dì Mãn bị đưa vào nhà xác, Hướng quân y nói phải làm vài thủ tục rồi rời đi.
Lam Tiễn nhìn qua cô vợ trẻ đang thất thần, đôi mắt đẫm lệ hơi đờ đẫn, không chỉ đau lòng cho người vừa mất mà còn quá chấn động về sự thật vừa được nghe!
- Việc này hệ trọng, anh nghĩ chúng ta nên về nhà nói chuyện cho ba biết, để xem ông ấy có suy đoán ra được gì không?
Giờ đâu còn tâm trí gì nữa, Quyết Ngọc đành gật đầu rồi cùng chồng cất bước.
Về đến dinh thự Lam gia, Lam Tiễn dìu Quyết Ngọc phờ phạc đi vào trong, liền gặp ngay bà Lam lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì? Lam Tiễn chỉ lắc đầu bảo cả hai muốn gặp ba ngay vì có chuyện rất quan trọng!
Lam Chí Cường từ ngày mẹ con Quyết Ngọc về đây thì sức khỏe cải thiện rõ rệt, lại vui vẻ vì có cháu nội nên tinh thần phấn chấn lắm, cả ngày ngồi trên xe lăn ở trong thư phòng đọc sách. Lúc nghe con trai kể lại toàn bộ lời dì Mãn trước lúc lâm chung, ông khá bất ngờ dù trước đó luôn tin rằng Quyết Ngọc chính là Đới Nhược Vũ!
- Trước đó ba còn lấn cấn về việc Nhược Vũ lớn lên ở nhà họ Quyết, hóa ra sự thật là con bé được đưa tới đó sống! 6 tuổi? Đúng vào lúc Đới Tiến thất lạc con gái! Như vậy thì Nhược Vũ à, quả nhiên con là giọt máu nhà họ Đới!
Thấy Quyết Ngọc ngồi im với vẻ mặt rối bời, Lam Tiễn nhìn ba nói rằng: “Dù vợ con không phải họ Quyết thì vẫn chưa chắc 100% là họ Đới mà ba! Vì còn người đàn ông bí ẩn kia nữa, rốt cuộc ông ta là ai? Lẽ nào người này đã bắt cóc Vũ Vũ?”.
Chí Cường trầm ngâm vài giây, tiếp theo đưa ra suy đoán thế này: “Rất có thể, người đàn ông đó chính là... Đới Tiến! Năm đó, vợ con Đới Tiến trên đường về thăm nhà ngoại thì xảy ra chuyện, vợ anh ấy bị sát hại còn đứa con gái thì biến mất! Đới Tiến báo với bên cảnh sátrằng, con gái mình mất tích rồi và nhờ họ đi tìm”.
- Ý ba là chính chú Tiến đã đem con gái ruột tới nhà họ Quyết nuôi dưỡng? Tại sao lại như vậy? Hay lẽ nào... chú ấy muốn giữ an toàn cho con mình?
- Con nói hợp lý rồi đấy, Tiễn! Đừng quên, Đới Tiến là cảnh sát ngầm, đắc tội với không ít người trong giới tội phạm, chưa kể cả vợ anh ấy đã bị sát hại, thì việc đem con gái đến một gia đình khác nuôi dưỡng để giữ an toàn cho nó cũng là dễ hiểu!
Lam Tiễn gật đầu đồng tình, cùng lúc nghe Quyết Ngọc bấy giờ mới cất tiếng:
- Thật ra, con không nhớ chút gì về ký ức trước năm 6 tuổi! Con chỉ biết vào một buổi sáng thức dậy, con đã gặp một người đàn ông hiền lành, mỉm cười bảo ông ấy họ Quyết và con là con gái ông, tên Quyết Ngọc! Con có nói mình chẳng nhớ gì cả, thì nghe ông trả lời rằng con vừa gặp tai nạn xe cộ, đầu bị va đập khiến ký ức bị mất. Sau đó con theo ông về nhà họ Quyết, cứ vậy mà sống đến năm 14 tuổi....
Lam Chí Cường thở mạnh ra, kết hợp với lời kể từ dì Mãn và cả Quyết Ngọc về ký ức năm 6 tuổi thì suy đoán của ông về lai lịch cô con dâu này càng thêm củng cố!